“Anh có chịu trách nhiệm về những lời nói khi nãy không? Anh là người quản lý của Áo Lai, nội bộ Áo Lai đang phong sát Nhan Ôn, anh có tham gia vào những việc đó không? Lâm Giai không thần tượng ai, cũng không hiểu rõ những trò bẩn thỉu trong giới giải trí, nhưng không có nghĩa tôi không nắm rõ, hiện giờ tệp ghi âm Trình Vận hãm hại Nhan Ôn còn đang chễm chệ trên các bảng tìm kiếm kia kìa!"
Ngụy Lãng câm nín.
Anh ta bị lời chất vấn của Bạch Hiểu Hiểu làm ngượng ngùng, anh ta không ngờ Bạch Hiểu Hiểu sẽ xuất hiện ở đây! “Vả lại, tôi quen biết Nhan Ôn nhiều năm nay, tôi hiểu rõ con người của chị ấy, không cần anh bôi nhọ chị ấy! Tôi nghĩ, anh vốn dĩ không kể câu chuyện cho chị ấy biết có đúng không?" Bạch Hiểu Hiểu quay người, vì nằm trên giường bệnh lâu "Anh có chịu trách nhiệm về những lời nói khi nãy không? Anh là người quản lý của Áo Lai, nội bộ Áo Lai đang phong sát Nhan Ôn, anh có tham gia vào những việc đó không? Lâm Giai không thần tượng ai, cũng không hiểu rõ những trò bẩn thỉu trong giới giải trí, nhưng không có nghĩa tôi không nắm rõ, hiện giờ tệp ghi âm Trình Vận hãm hại Nhan Ôn còn đang chễm chệ trên các bảng tìm kiếm kia kìa!"
Ngụy Lãng câm nín.
Anh ta bị lời chất vấn của Bạch Hiểu Hiểu làm ngượng ngùng, anh ta không ngờ Bạch Hiểu Hiểu sẽ xuất hiện ở đây! “Vả lại, tôi quen biết Nhan Ôn nhiều năm nay, tôi hiểu rõ con người của chị ấy, không cần anh bôi nhọ chị ấy! Tôi nghĩ, anh vốn dĩ không kể câu chuyện cho chị ấy biết có đúng không?" Bạch Hiểu Hiểu quay người, vì nằm trên giường bệnh lâu ngày, sức khỏe không chịu đựng nổi cơn kích động.
Cổ ráng chịu đựng bệnh tình của mình, phải tranh luận với Ngụy Lãng tới cùng, chính là không mong muốn nhìn thấy thần tượng mình yêu thích, tin tưởng bị kẻ khác bội bác. “Anh đi đi, nhớ về nói với chủ tịch Áo Lai của các người rằng, tôi sẽ không trở thành con cờ để các người làm hại Nhan Ôn đâu, cũng xin các người tránh xa bạn tôi Lâm Giai một chút, cô ấy rất ngây thơ, không hiểu rõ thủ đoạn độc ác của các người đâu."
Khuôn mặt trắng bệch của Bạch Hiểu Hiểu đầy giận dữ, ánh mắt ấy..
Cô đã nói rất rõ ràng, không ai muốn chết cả, nhưng cô không muốn hãm hại vu khổng bất kì ai.
Năm xưa khi Nhan Ôn trở mặt với Huy Hoàng, cô đã nắm rõ toàn bộ sự việc, do Bạch Triết Hiên phản bội trước, phụ lòng Nhan Ôn.. Chứng kiến Nhan Ôn phấn chấn trở lại, cô vui mừng thay Nhan Ôn, chỉ cần Nhan Ôn còn kiên trì đóng phim trên màn ảnh thì cô như nhìn thấy tia hi vọng để sống tiếp.
Cô xem Nhan Ôn là thần tượng và mục tiêu phấn đấu cho bản thân, cô xem phim Nhan Ôn đóng hết lần này đến lần khác, trong lòng cô, Nhan Ôn có thể tiếp sức mạnh và dũng khí vô tận cho cô, giúp cô có thể nở nụ cười đối mặt với bác sĩ và y tá trong phòng bệnh, giúp cô tiếp tục tin tưởng, cuộc đời của mình vẫn còn cơ hội mới ở phía trước.
Ngụy Lãng cúi thấp đầu, hôm nay anh ta lại bị một cô gái giáo huấn một phen, anh ta không còn mặt mũi tiếp tục nân lại.
Quay lưng rời khỏi căn biệt thự của Lâm Giai, nhưng trong mắt anh ta lại có một thứ gì đó khiến người khác nhìn không thấu.
Bạch Hiểu Hiểu nhìn anh ta rời đi, cuối cùng đã hết sức chống cự, ngã xuống ghế sofa, Lâm Giai thương xót đỡ cô dậy: “Hiểu Hiểu, cậu đừng nói nữa... Tại mình không tốt." “Cậu đó, sau này phải đề phòng loại người này. Bàn tay Bạch Hiểu Hiểu nắm chặt Lâm Giai: "Nếu mình không còn trên cõi đời này nữa, cậu có thể ứng phó với những kẻ đó không?"
Lâm Giai rơm rớm nước mắt, ôm chặt lấy cô: “Sao cậu không còn trên cõi đời này được chứ! Chúng ta còn phải đi chu du khắp thế giới! Hiểu Hiểu... Hiểu Hiểu!”
Giương mắt nhìn Bạch Hiểu Hiểu ngã vật trên ghế sofa vì quá sức, Lâm Giai không màng gì nữa, vội vàng cùng người giúp việc đưa cô vào bệnh viện.
Đôi khi, tiền thật sự không phải là vạn năng.
Giương mắt nhìn Bạch Hiểu Hiểu bị đẩy vào phòng giám hộ bệnh nặng, đầu óc Lâm Giai trống rỗng, Nhan Ôn là người có thể hiển tạng duy nhất trước mắt, ngoại trừ cô ấy, còn ai có thể cứu được Bạch Hiểu Hiểu? Người nhà họ Bạch vốn không tin tưởng được...
Sau khi Bạch Hiểu Hiểu tỉnh lại, cũng biết rõ tình hình của mình càng nghiêm trọng thêm, nhưng câu đầu tiên cô hỏi lại là Nhan Ôn có bị Áo Lai hãm hại không!
Sức khỏe của cô đã thành ra thế này, dù không còn cơ hội nhìn thấy mặt trời của ngày mai, cô vẫn không hi vọng liên lụy đến người khác.
Nhan Ôn, con đường cần đi còn rất dài...
Chờ đến thời gian Lâm Giai vào thăm bệnh, Bạch Hiểu Hiểu nhìn cô ấy với vẻ yếu đuối: “Mình muốn gặp anh trai, cậu có thể dẫn anh ấy tới đây không?" “Bạch Triết Hiện?"
Bạch Hiểu Hiểu im lặng gật đầu: “Ừ."
Sau đó ngất xỉu, vì Bạch Triết Hiên từng lăn lộn trong giới giải trí vài năm, nếu có một ngày, Nhan Ôn bị vụ việc này liên lụy, cô hi vọng Bạch Triết Hiên có thể ra mặt bảo vệ Nhan Ôn.
Khi Bạch Triết Hiên xuất hiện, nhìn thấy bộ dạng như vậy của Bạch Hiểu Hiểu, anh ta dường như sụp đổ, ráng nhịn cơn đau lòng đi vào bên trong: “Hiểu Hiểu... Anh đã nghe nói rồi, em không cần lo lắng về Nhan Ôn, cô ấy đã kết hôn, người đàn ông cưới cô ấy là chủ tịch của Đại Hoa, Giang Tùy An."
Bạch Hiểu Hiểu dần dần ngẩng lên nhìn anh ta, tuy tin tức này khiến cô không ngờ tới, nhưng vụ việc này không ngăn cản được sự yêu thích của cô dành cho Nhan Ôn. "Người phụ nữ tốt như vậy, đối xử với anh một lòng một dạ, nhưng anh lại bắt cá hai tay."
Bạch Triết Hiên đã biết lỗi sửa sai, anh ta cũng biết mình đã mắc sai lầm nhiều biết bao nhiêu, hiện tại chỉ muốn sống chân thật.
Nhìn Bạch Hiểu Hiểu ngủ mê, Bạch Triết Hiện và Lâm Giai đi ra khỏi phòng bệnh.
Nhưng trong giấc mơ, Bạch Hiểu Hiểu cảm thấy có người đảo bước cạnh giường cô, còn nháy đèn chụp ảnh... Giường của cô, hồ sơ bệnh án của cô đều bị chụp lại, bàn tay cô túm chặt tấm chăn, không dám lên tiếng.
Cho đến khi kẻ đó rời khỏi, cô mới chậm rãi mở mắt.
Là ai đây?
Chẳng lẽ thật tình là người của Áo Lai muốn lợi dụng cô để hãm hại Nhan Ôn, thậm chí đẩy Nhan Ôn vào vực sâu không thể trở mình!
Ngay lúc này, cô không liên lạc được với Nhan Ôn, có thể tìm ai được chứ...
Cô không muốn liên lụy Nhan Ôn, cô có thể đi tìm người đàn ông đó không?
Chủ tịch của tập đoàn Đại Hoa, Giang
Tùy An.
Hình ảnh ở hành lang tầng một trong Áo Lai đều thay thành ảnh cá nhân của Nhan Ôn, Trình Vận đi vào bên trong, sắc mặt bình lặng, cô ta sẽ không khó ở với tiền, nếu Nhan Ôn còn có giá trị lợi dụng thì cô không cần phải tăng thêm gánh nặng cho công ty.
Ngụy Lãng đứng cách đó không xa, nhìn Trình Vận lạnh nhat: “Kết thúc như vậy ư?" "Nhan Ôn sắp về nước rồi, tôi định tổ chức một buổi tiệc ăn mừng cho cô ta, chúc mừng cô ta được dịp bộc lộ tài năng ở làng mốt quốc tế” “Nhanh vậy sao?" Bàn tay dưới bộ âu phục của Ngụy Lãng dần nắm chặt, xem ra anh ta cần nhanh chóng hành động mới được.
Bạch Hiểu Hiểu, cô đừng trách tôi, muốn trách thì trách Nhan Ôn.
Trong giới này, nghệ sĩ dính líu đến mạng người tuyệt đối không có cơ hội trụ lại, đến khi đó, Nhan Ôn sẽ rơi xuống địa ngục một cách triệt để.
Bạch Hiểu Hiểu thuật lại sự phát giác của mình với Lâm Giai, cô ấy rất buồn phiền, và cũng rất sốt ruột.
Lâm Giai an ủi cô ấy: “Cậu đừng lo lắng, mình sẽ tìm cách thử xem, dù sao nhà của chúng ta cũng có chút thế lực." “Đúng vậy... Mình đã tìm hiểu đôi chút, chủ tịch của tập đoàn Đại Hoa kia là một người đàn ông vô cùng thần bí, anh ấy sẽ tin lời cậu và đến đây gặp cậu không?"
Bạch Hiểu Hiểu không thể phủ nhận lời của Lâm Giai nói chẳng sai tẹo nào, nhân vật tầm cỡ như bọn họ cao cao tại thượng, đích thật không dễ gặp mặt..
Lâm Giai thấy cô ấy như vậy liền cười nói: "Cũng chưa chắc đâu, tuy chúng ta không dễ tiếp xúc với những người mang thân phận như họ, nhưng Nhan Ôn là vợ của anh ấy, chắc có lẽ anh ấy sẽ không bỏ mặc đâu."
Đáy mắt Bạch Hiểu Hiểu lại cháy lên tia hi vọng, cô nắm chặt bàn tay của Lâm Giai: “Chắc vậy đó!" "Nhưng mình không hiểu, nếu Nhan Ôn đã gả cho người đàn ông lợi hại như vậy, tại sao lại lựa chọn giấu kín cuộc hôn nhân? Nếu họ công khai mối quan hệ thì người của Áo Lai sao dám ức hϊếp chị ấy!"
Bạch Hiểu Hiểu mỉm cười, cô hiểu rõ tính cách của Nhan Ôn: “Đây chính là điểm đặc biệt của Nhan Ôn đó, mình tin tưởng sự lựa chọn của chị ấy, vì vậy chúng ta phải giúp chị ấy bảo mật, không thể nói ra ngoài."