Thỏa thích tận hưởng sự ấm áp dịu dàng của nhau, ôm chầm lấy đối phương, không ngừng thăm dò, không ngừng sở hữu...
Dưới ánh đèn mờ ảo, Nhan Ôn ôm chặt người đàn ông này, mỗi phút mỗi giây khi đối mặt với anh đều khiến cô không kiểm soát được mà đắm chìm vào sự nồng nhiệt của anh, người đàn ông chỉ thuộc về cô!
Bầu không khí mờ ám, sau một trận triền miên ấm áp, hai người đều có được hạnh phúc tột cùng.
Giang Tùy An thực sự không muốn buông cô ra chút nào, nhưng Nhan Ôn còn có lịch làm việc vài ngày, anh không thể khiến cô mệt đến không xuống giường được.
Họ yên tĩnh dựa vào đầu giường, ôm nhau trong chăn lụa, Nhan Ôn ngửi hơi thở nhàn nhạt lại quen thuộc trên người anh, sau đó in một nụ hôn vào mặt anh. "Mệt không?"
Nhan Ôm mím môi, cười thẹn thùng: "Không, em còn có thể..." Cô nở một nụ cười mê hoặc, tay cô vòng lên vai người đàn ông một lần nữa.
Đôi môi mỏng của Giang Tùy An nhếch lên: “Đàn ông không thể nói không được, nhưng anh muốn để đến sau này, dần dần đòi hỏi..."
Sự tốt đẹp của người phụ nữ này đáng để anh động lòng suốt đời.
Nhan Ôn hôn nhẹ lên môi anh: “Em nghe theo anh”
Sự nuông chiều và tôn trọng lẫn nhau là nguyên nhân quan trọng khiến mối quan hệ họ trở nên hài hòa.
Khi yêu phải cố gắng hết sức, khi bảo vệ phải tôn trọng đối phương. "Thật ra hôm nay ở dưới sân khấu, anh đã rất lo lắng cho em, may rằng mọi thứ đều rất suôn sẻ” Giang Tùy An bình tĩnh nói.
Thân là chủ tịch của tập đoàn Đại Hoa, tình cảnh lớn gì mà anh chưa gặp qua. Nhưng một khi liên quan đến Nhan Ôn, mặc dù anh có thể bình tĩnh đối mặt nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho cô, bởi vì anh không muốn thấy cô bị tổn thương dù chỉ một chút. “Chị Hà vào hậu trường tìm em, nói mọi chuyện cho em biết. Sau đó em bảo chị ấy giở trò với quần áo của Hunt, để một ít ruy băng và định mũ, anh ta cảm thấy trang phục không ổn nhưng không kịp thay đồ, tất nhiên sẽ chú ý đến động tác của mình hơn nên sẽ không đến quấy rầy em."
Giang Tùy An nghe vậy bèn khẽ cau mày, chẳng trách anh cũng cảm thấy khi trình diễn người mẫu nam đó trông không được tự nhiên lắm. “Làm sao em có thể để người khác dễ dàng hãm hại em được?"
Giang Tùy An xoa mái tóc dài của cô: "Thật hết cách với em."
Nhan Ôn chưa từng khiến anh thất vọng, nhưng ngoại trừ chuyện trình diễn khi nãy ra, còn có... “Nhưng bên Trình Vận lại có hành động mới, Áo Lai đã ban hành mệnh lệnh chính thức, rút bỏ chức vụ người quản lý của Tiêu Cảnh Hàng." "Sao lại như vậy?" Nhan Ôn nghe vậy, hơi thắc mắc: “Nhưng khi trở về, Tiêu Cảnh Hàng không nói gì cả” "Anh ta là một người tận tụy với công việc, chắc là không muốn ảnh hưởng đến em."
Nhan Ôn bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu, mặc dù Tiêu Cảnh Hàng là Trình Vận đưa đẩy cho cô, nhưng khoảng thời gian này cô đã không còn nghi ngờ Tiêu Cảnh Hàng nữa. Hơn nữa có người quản lý như Tiêu Cảnh Hàng bận tới bận lui, cô và chị Hà cũng rất yên tâm.
Bây giờ trở nên nông nỗi này, Nhan Ôn tất nhiên không đồng ý. "Tùy An, tuy anh ta là người quản lý của em, nhưng bây giờ anh ta cũng là bạn em. Trình Vận muốn chuyển anh ta rời khỏi em, em có thể chấp nhận nhưng em không muốn Tiêu Cảnh Hàng vì chuyện của em mà bị Áo Lai làm hại." "Với tính tình của Trình Vận, cô ta sẽ không buông tha cho anh ta."
Thật ra trong lòng họ rất rõ, Áo Lai đã ban hành mệnh lệnh chính thức, chứng tỏ rằng chuyện này không thể vãn hồi, Tiêu Cảnh Hàng định sẵn không thể làm người quản lý của Nhan Ôn được nữa.
Về điều này, Tiêu Cảnh Hàng cũng rất rõ.
Quen biết với Trình Vận bao nhiêu năm nay, lại trơ mắt nhìn Áo Lai trở nên nông nỗi này, anh đã nguội lòng rồi. Sau khi về phòng khách sạn, anh sắp xếp phân loại công việc sau này của Nhan Ôn theo tháng, rồi nói với chị Hà từng khoản chú ý trong hợp đồng, còn bao gồm cả Nhan Ôn cần phải tranh thủ những nguồn lực và mối quan hệ nào.
Có thể nói, anh đã cố gắng hết sức rồi. "Được rồi, anh đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe!" Chị Hà không phải giận hờn mà là khó chịu: "Không thể không đi sao?"
Cô nhìn Tiêu Cảnh Hàng và bĩu môi: “Tôi thừa nhận, trước kia tôi từng nghi ngờ anh, cảm thấy anh chắc chắn sẽ không thật lòng giúp đỡ Nhan Ôn. Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi thực sự cảm thấy bên cạnh Nhan Ôn rất cần một người quản lý như anh!"
Nói đến một nửa, chị Hà bỗng nước mắt lưng tròng. “Còn nữa... Chúng tôi đã coi anh là bạn rồi, không muốn anh đi."
Tiêu Cảnh Hàng đang thu dọn tài liệu bỗng khựng lại, rũ mắt xuống: “Có thể nghe được câu nói này của cô, chứng tỏ rằng khoảng thời gian này tôi không uống công. Tôi không giống cô, tôi là nhân viên của ÁO Lai, nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của công ty Tiêu Cảnh Hàng hơi bất lực.
Anh tưởng cuộc sống sau khi về nước sẽ xa lánh những đấu đá mưu mô đó, không ngờ người ở đây đã không còn như xưa nữa.
Khó khăn lắm anh mới buông bỏ được cái chết của Trác Ngọc, quyết định giúp Nhan Ôn xử lý việc tái xuất nhưng hiện giờ không thể tiếp tục nữa. "Vậy anh nói với Nhan Ôn chưa?" "Vẫn chưa, đợi đến khi người quản lý mới liên lạc với các cô thì cô ấy sẽ biết, con người tôi không thích cảnh từ biệt lắm” Tiêu Cảnh Hàng làm bộ cười rất thoải mái, nhưng trong nụ cười đó tràn đầy sự đắng chát và đau khổ. "Được rồi, những điều nên nói tôi đã nói rồi, tôi đã đặt vé máy bay, bây giờ về nước”
Chị Hà thấy Tiêu Cảnh Hàng nhất quyết không tạm biệt với Nhan Ôn, cô cũng không ngăn anh ta lại, vội gọi cho Nhan Ôn: "Tiêu Cảnh Hàng đi rồi, bảo rằng người quản lý mới đang trên đường tới. Nhan Ôn, phải làm sao đây, Trình Vận sẽ không buông tha cho anh ta!"
Quả thật, thân là chủ tịch của Áo Lai, Trình Vận sẽ không buông tha cho Tiêu Cảnh Hàng, nhưng nếu cô ta dám ra tay thì Nhan Ôn cũng sẽ không buông tha cho cô ta.
Nhan Ôn cúp máy với vẻ mặt buồn bã, cô không trực tiếp liên hệ với Tiêu Cảnh Hàng mà chỉ nhắn tin cho anh ta. "Khoảng thời gian cùng làm việc này, cảm ơn sự giúp đỡ của anh, sau khi quay về hãy nhớ bảo trọng. Nếu Trình Vận không khách sáo với anh, tôi sẽ trả lại cho cô ta gấp trăm lần." “Đối với tôi, anh cũng như chị Hà, đều là bạn và người thân của tôi."
Khi Tiêu Cảnh Hàng đọc được tin nhắn này bèn nở một nụ cười cảm động, anh quả thật không nhìn lầm người. Nhan Ön là một người phụ nữ hiền lành, tiền đồ của cô tuyệt đối sẽ không chấm dứt bởi sự ngăn cản của Áo Lai.
Tiêu Cảnh Hàng mặc chiếc áo khoác màu xám bước lên máy bay về nước, anh sẽ chờ ngày Nhan Ôn trở thành siêu sao quốc tế.
Sau khi Nhan Ôn gửi tin đi, khó mà ngủ được, cô đứng dậy bước đến phòng khách rót một ly cà phê. Cô đang đứng ngây người nhìn màn đêm mù mịt, bỗng nhiên sau lưng vang đến tiếng bước chân. "Dậy rồi à?" Anh đưa tay ôm cô vào lòng rồi ngồi xuống ghế sofa với cô.
Nhan Ôn ngả người ra sau, nói một cách dịu dàng: “Tùy An, sau khi em biết Tiêu Cảnh Hàng phải rời đi, em đã muốn nói rất nhiều lời giữ anh ta lại. Nhưng em cảm thấy không nên làm như vậy, anh ta và Trình Vận vốn là bạn bè nhiều năm, nếu không phải vì anh ta làm người quản lý của em, anh ta chắc hẳn sẽ trở thành tổng giám nghệ sĩ của Áo Lai mà không phải lang bạc khốn khổ như vậy."
Giang Tùy An ôm lấy cô, khẽ nói: “Điều khiến họ ngăn cách với nhau là lòng người, không liên quan đến em."
Là Trình Vận ra tay trước.
Tiêu Cảnh Hàng chỉ lựa chọn điều anh ta cho là đúng mà thôi. “Nhưng trong lòng em vẫn rất khó chịu Nhan Ôn quay đầu lại dựa vào lòng anh. "Không cần lo Tiêu Cảnh Hàng sẽ bị
Trình Vận chèn ép, mọi việc sẽ được giải quyết thôi." L*иg ngực anh là chỗ dựa ấm áp nhất của Nhan Ôn, bất kể thế nào đều có sự an ủi của anh.