"Em sẽ không mặc, em cũng chẳng sợ bọn họ bàn tán, nói với Cảnh Hàng, thông báo về công ty hành lý của em bị rơi rớt thất lạc rồi, nên đương nhiên trang phục cũng chẳng tìm được nữa."
Như vậy, bọn họ cũng chẳng còn cách.
Chị Hà gật đầu: “Chị biết rồi, thế nhưng, hiện tại đi đâu tìm một chiếc đầm dạ hội thích hợp đây? Ngày mai diễn ra tuần lễ thời trang rồi đó!”
Nhan Ôn ngồi trên chiếc giường lớn của khách sạn, cô cũng chẳng biết.
Nhưng đại não của cô nói rõ với cô một điều rằng cô cần thể hiện bản thân một cách hoàn mỹ, mới có thể chặn họng những kẻ muốn xem trò cười của cô!
Có lẽ do tâm linh tương thông, cũng có lẽ do người yêu của cô luôn phái người quan tâm đến tin tức của cô.
Sáng hôm sau, quản lý cao cấp của khách sạn đích thân đến thăm, và dẫn theo một nhà thiết kế quốc tịch Pháp gốc Hoa tên Lộ Lộ.
Cô ấy không phải là nhà thiết kế nổi tiếng nhất trong làng mốt, nhưng các thiết kế của cô luôn lấy chủ đề đơn giản trang nhã, có thể làm nổi bật vẻ đẹp phương đông của ngôi sao nữ nhất, là nhà thiết kế mới nổi được ưa chuộng trong làng mốt. “Cô Nhan, chào cô, tôi được người khác nhờ cậy, đặc biệt mang đến hai bộ thiết kế mới nhất của tôi, hi vọng có thể góp phần giúp cô tỏa sáng trong buổi lễ thời trang”
Lộ Lộ trải trang phục ra cho Nhan Ôn xem.
Một chiếc sườn xám dài màu tím nhạt, cổ áo và phần vai đều sử dụng trang sức trân châu, phối hợp thêu hoa, rất có đặc sắc của phong cách Trung Hoa.
Một chiếc khác càng đẹp hơn, tuy được cắt may thành dạng trên áo dưới quần, nhưng ống quần rất rộng, trông giống như chiếc váy, vả lại tổng thể dùng màu vàng nhạt và màu hồng phấn để phối hợp, khiến người sau khi mặc lên, có chút ngầu, lại có chút dịu dàng. “Tôi thử bộ này nhé!
Nhan Ôn không cần biết ai mời cô ấy đến đây, người có thể quan tâm cô như vậy, ngoại trừ Tùy An thì còn có ai khác sao?
Sau khi Nhan Ôn khoác vào, hoàn toàn biến đổi thành một con người khác.
Chị Hà tán thưởng nói: “Trông như đo đạc cắt may riêng cho em vậy đó!" Sau đó dùng điện thoại chụp lại vài tấm ảnh.
Ngay cả nhà thiết kế Lộ Lộ cũng khen ngợi Nhan Ôn: "Cô thật sự là một người mẫu trời sinh, và tỉ lệ cơ thể càng xuất chúng hơn nhiều người mẫu khác, không suy nghĩ có nên lấn sân không hả?" "... Cám ơn lời khen, vậy tôi cứ bận bộ này đi tham gia tuần lễ thời trang của tối nay nhé."
Sau khi giải quyết ổn thỏa vụ trang phục, Nhan Ôn trang điểm tông nền rất phù hợp với trang phục tối nay, dẫn theo chị Hà và Tiêu Cảnh Hàng, có mặt đúng giờ tại hội trường của chương trình.
Sự xuất hiện của cô thu hút ánh nhìn của nhiều phóng viên, càng vì cái độc đáo của trang phục mà tổng đạo diễn Journey của chương trình để ý đến cô ngay tức thì trong đám đông. "Cô ấy cũng là người mẫu ư?”
Tạm thời phần trình diễn sàn chữ I cuối cùng của chương trình thiếu mất một người mẫu, ông ta đang vò đầu vì vụ việc này.
Sau khi nhân viên công tác nhìn thấy Nhan Ôn liền trả lời: “Cô ấy là một nữ diễn viên, có cần mời cô ấy sang đây không?"
Tuổi tác của Journey hơn bốn mươi, từng chủ đạo qua rất nhiều chương trình quốc tế tầm cỡ, từng nhiều lần góp mặt trong bảng xếp hạng tỉ phú Forbes, và tất cả tài sản của ông ta đều có được nhờ thiết kế, có thể nói vị này thật tình là một nhân vật nổi tiếng trong làng thời trang. "Không, tôi đi sang kia!"
Ông ta yêu thích thiết kế, càng tôn trọng người mẫu.
Bởi vì một thiết kế hoàn mỹ không những đòi hỏi nhà thiết kế sở hữu kỹ nghệ tinh tế, mà còn cần người mẫu biểu hiện tốt mới được. "Chào cô Nhan." Journey dùng tiếng Trung để chào hỏi Nhan Ôn, và chủ động bày tỏ lý do đến đây, muốn mời Nhan Ôn trở thành người mẫu xuất hiện cuối cùng trong sàn diễn chữ T.
Đảm đương chức vụ người mẫu áp chót.
Nhan Ôn vừa kinh ngạc vừa kích động: “Thật sao?” “Đương nhiên! Hi vọng cô có thể nhận lời mời đường đột này của tôi, nhưng tôi cảm thấy cô nhất định rất phù hợp với chiếc đầm do tôi thiết kế, đương nhiên bộ trang phục của cô đang mặc cũng rất xinh đẹp."
Nhan Ôn suy nghĩ một lát, hân hoan đón nhận lời mời của Journey.
Nếu Trình Vận muốn thấy cô bẽ mặt, thì cô càng phải chiến thắng rực rỡ.
Tham dự buổi lễ thời trang khác hẳn với việc đi sàn chữ T, Nhan Ôn và Journey cùng đi vào hậu trường, đứng cùng nhiều nữ người mẫu khác, tuy chiề cao có chút chênh lệch so với người mẫu, nhưng Nhan Ôn vượt trội nhờ nhan sắc và thể hình.
Vả lại, trong trình diễn áp chót, Nhan Ôn còn cộng tác với một người mẫu nam nước ngoài.
Người mẫu nam này có đôi mắt màu xanh lam rất đặc biệt, đầu tóc màu vàng kim dưới ánh đèn trở nên cực kỳ chói lóa, anh ta nháy mắt với Nhan Ôn một cách điển trai và chủ động tiến lên bắt chuyện.
Bàn tay có ý đồ sờ mó tấm lưng của Nhan Ôn. “Cô thật xinh đẹp.."
Anh ta tưởng Nhan Ôn không nghe hiểu tiếng Pháp, tiếp tục dùng tiếng Anh nhắc lại một phen.
Đây không còn là lời khen ngợi lịch sự, mà là quấy rối!
Nhan Ôn dùng thần sắc lạnh lùng để nhìn trả anh ta, không hề khách khí đẩy bàn tay của anh ta ra, dùng tiếng Pháp đáp lại: “Tôi không nhận lời khen ngợi của anh, xin anh tự trọng."
Nhan Ôn nói xong liền đi thẳng rời khỏi.
Còn người mẫu nam kia đứng yên tại chỗ, dõi nhìn Nhan Ôn đi xa, anh ta thích chinh phục người phụ nữ cá tính.
Sống lâu trong giới giải trí, Nhan Ôn đã gặp nhiều trường hợp như vậy, cô sẽ tự bảo vệ mình thật tốt, không để bất kì kẻ nào ức hϊếp.
Sau khi Nhan Ôn thử trang phục cần mặc để trình diễn, vô cùng thích hợp, khiến Journey và các nhà thiết kế khác không ngừng tán thưởng, Lộ Lộ cũng nằm trong số đó, cô ta còn giơ ngón tay cái công nhận Nhan Ôn.
Sau khi Nhan Ôn rời khỏi sàn diễn, Tiêu Cảnh Hàng đến cửa sau đón cô. "Lúc nãy có người chụp lén." Tiêu Cảnh Hàng sớm đã có phòng bị, nên lập tức chú ý đến ánh sáng nhấp nháy lóe lên ở kính chiếu hậu.
Anh chuẩn bị xuống xe đuổi theo, bị Nhan Ôn gọi lại: “Bỏ đi, trở về khách sạn trước đã”
Nếu Tiểu Cảnh Hàng đuổi theo, ngược lại sẽ gây sự chú ý đến nhiều người hơn...
Nhan Ôn có một dự cảm, có lẽ liên quan đến người trong nước.
Tên phóng viên đi theo chụp lén là người được bọn Trình Vận phái đến, hắn ta núp trong góc cửa sau của sàn diễn, lật xem xấp ảnh vừa chụp được, bởi vì có sự cho phép của Trình Vận, hắn ta lấy được thẻ công tác ra vào nơi đây, cũng vừa vặn chụp được cảnh Nhan Ôn và người mẫu nam bắt chuyện khi nãy.
Hắn ta cười cợt với vẻ đắc ý, lần này sẽ có một số tiền lớn vào tay rồi.
Hắn ta trực tiếp gửi hình cho Ngụy Lãng.
Chỉ ngày đầu tiên đã có tin tức như vậy, đợi đến khi Nhan Ôn trở về, e rằng điều đón chào cô chính là sự công kích của cư dân mạng trên khắp các mặt trận.
Phóng viên Đơn Phong từng chạm mặt với Nhan Ôn ở sân bay cũng có mặt tại sàn diễn, ông ta cảm thấy nếu có thể chụp được người đàn ông có quan hệ thân mật với Nhan Ôn, chắc chắn ông ta sẽ thành danh.
Lần này Nhan Ôn cố tình đến Paris tham dự tuần lễ thời trang, vậy người đàn ông đó có đến không?
Ông ta cảm thấy hành vi đi theo Nhan Ôn để chụp choẹt của tên phóng viên kia thật ngu xuẩn, ông ta không muốn chụp cảnh Nhan Ôn bị người khác quấy rối, mà muốn chụp được người tình đích thật của Nhan Ôn cơ!
Ông ta phải ra bài báo độc quyền, chụp được chứng cứ chân thật!
Ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, thậm chí đặt căn phòng cùng tầng lầu với Nhan Ôn.
Nhan Ôn ngồi trên xe hơi mệt mỏi, có thể vì lần đầu tiên sở hữu cơ hội tham gia loại hình hoạt động này, tinh thần của cô luôn nằm trong trạng thái căng thắng cao độ, thêm việc luôn mang giày cao gót, cặp giò vừa sưng vừa đau...
Chị Hà thấy cô như vậy thì cực kỳ đau lòng.
Tiêu Cảnh Hàng dừng xe ngay lối vào thang máy dưới bãi đỗ xe của khách sạn, nhưng nhìn thấy được một bóng dáng quen thuộc.
Chị Hà cũng nhìn thấy, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, đang định gọi Nhan Ôn thì phát hiện cô ngủ mất rồi. "Không cần đầu, để cô ấy ngủ thêm một lát" Giang Tùy An đi sang đó, nhẹ nhàng dùng đôi tay nhấc bổng Nhan Ôn: "Khách sạn này có rất nhiều phóng viên, không an toàn, tôi dẫn cô ấy về trang viên nghỉ ngơi, một lát sẽ gửi địa chỉ cho hai người."