Tình Yêu Không Thể Cự Tuyệt

Chương 89: Giải thưởng cống hiến nhất

"Chào buổi tối, mời mọi người xem trước một đoạn phim."

Trình Vận mặc chiếc váy dài kẻ ô vuông, hoàn toàn nổi bật trong dàn sao nữ. Là chủ tịch của một công ty, dáng người và sắc đẹp của cô ta không thua kém bất kỳ ngôi sao nào cả.

Ngay lập tức, đèn trong cả hội trường mờ đi, tầm mắt của tất cả mọi người tập trung vào màn hình lớn duy nhất có ánh sáng, bao gồm cả Nhan Ôn.

Nhưng khi cô nghe thấy nhạc nền của đoạn phim đó liền sững sờ.

Đây là khúc nhạc đệm bộ phim đầu tiên của cô, bởi vì bộ phim đó rất quan trọng với cô nên đến bây giờ vẫn còn nhớ, tiếp theo trên màn hình trình chiếu ra những bộ phim cô từng tham diễn, cuối cùng còn phát sóng cuộc phỏng vấn ở chương trình thực tế "Hậu trường".

Hơi thở của Nhan Ôn gần như dừng lại. “Đó là Nhan Ôn ư?" "Diễn xuất của cô ta quả thật không tệ." Xung quanh vang lên tiếng bàn tán.

Đèn trên sân khấu đã bật sáng.

Trình Vận cầm tấm thiệp, giọng nói của cô vang vọng khắp hội trường. “Đêm nay, ngôi sao tỏa sáng, có biết bao ngôi sao xuất sắc từng đứng ở đây nhận thưởng, thắng được vô vàn tiếng vỗ tay, nhưng hôm nay giải thưởng mà tôi phải tuyên bố có một ý nghĩa rất đặc biệt." "Cô ấy là một diễn viên vô cùng chuyên nghiệp, vai diễn của cô ấy đã để lại cho chúng ta ấn tượng vô cùng sâu sắc. Chính sự trở lại của cô ấy đã khiến chúng ta thấy được sự nỗ lực và kiên trì của diễn viên điện ảnh, cô ấy chính là Nhan Ôn!"

Dưới sân khấu, trong những chỗ ngồi yên tĩnh dần vang lên tiếng vô tay.

Giải thưởng cống hiến nhất?

Trong lịch sử của buổi liên hoan phim Kim Qua chưa từng xuất hiện.

Có thể nói Nhan Ôn đã phá vỡ kỷ lục, cô vừa kích động vừa ngạc nhiên, bỗng nhiên không biết nên làm sao!

Cuối cùng, cô từ từ đứng dậy dưới lời nhắc nhở của nhân viên bên cạnh.

Khi ánh đèn chiếu rọi lên người cô, cô cảm thấy từng bước đi của cô đều không chân thật. "Mặc dù năm nay cô ấy không có tác phẩm dự tuyển nhưng mọi người đều nhận thấy rõ tác phẩm của cô ấy, cô ấy đã thông qua điện ảnh bước vào nền điện ảnh quốc tế, có được sự công nhận của các đạo diễn quốc tế và cô ấy cũng thông qua con đường tái xuất nói với chúng ta rằng cái gì gọi là nhân phẩm thực sự của diễn viên! Nhan Ôn, cảm ơn sự nỗ lực của cô dành cho điện ảnh, hi vọng sau khi cô tái xuất có thể nhận được tác phẩm tốt hơn."

Trình Vận đưa micro cho Nhan Ôn rồi đứng sang một bên.

Nhan Ôn đứng trên sân khấu, tâm trạng căng thẳng và kích động tràn ngập não cô, cô không ngờ đến điều này, càng không ngờ cô sẽ có cơ hội đứng ở đây một lần nữa.

Kết quả này khiến cô cảm động đến muốn khóc.

Hóa ra sân khấu này gần với cô đến vậy...

Cô nhìn vào máy ảnh, mỉm cười: “Cảm ơn... ban giám khảo đã trao giải thưởng này cho tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, tạo ra tác phẩm tốt hơn và cũng nhân cơ hội này cảm ơn những người đã tin tưởng tôi, ủng hộ tôi.”

Cô rất muốn nói ra tên của Giang Tùy An, nhưng cô vẫn không thể làm như vậy.

Tâm trạng xúc động trong lòng cô khó nói nên lời, cô muốn gặp anh ngay lập tức.

Nhìn Nhan Ôn nghẹn ngào trên sân khấu, giải thưởng này không phải giải thưởng nặng nhất cô từng lấy nhưng đã chứng minh sự nỗ lực và kiên trì của cô là chính xác, cũng khiến cô hiểu rõ rốt cuộc ai mới là người ở bên cô đến cuối cùng.

Chỉ có người từng trải qua sóng gió mới hiểu được tâm trạng hiện giờ của cô.

Nhan Ôn mỉm cười, nước mắt lưng tròng cúi đầu chào, dưới sân khấu vang lên tràng pháo tay nhiệt liệt, tác phẩm tất nhiên quan trọng nhưng nếu giới giải trí này trở nên tối tăm rối loạn thì còn bàn gì đến nghệ thuật nữa.

Khi lễ trao giải kết thúc, trái tim của Nhan Ôn mới dần bình tĩnh lại.

Cách đó không xa, ánh mắt của Đỗ Cảnh Thăng luôn theo dõi cô, cơn giận trong lòng ông vẫn không thể nguôi ngoai, nếu không phải Nhan Ôn thì sao ông lại bị ban tổ chức điều tra. Nhìn vẻ rực rỡ chói lóa của Nhan Ôn trên sân khấu, ông càng muốn chiếm hữu cô, vẻ đẹp của Nhan Ôn không phải là diễn viên nhỏ như Giang Linh Vận có thể sánh nổi.

Chẳng qua bây giờ ông vẫn chưa thể ra tay với Nhan Ôn, cô ta vừa đoạt giải và đang thu hút nhiều sự chú ý, ông hừ lạnh rồi rời khỏi hội trường. Ông phải đến bệnh viện xem tình trạng của Giang Linh Vận, không thể để cô ta tiết lộ quan hệ của họ ra ngoài.

Sau khi kết thúc Nhan Ôn bước ra từ cửa sau, chân váy cô trải dài xuống đất nhưng cô không hề để tâm đến, nhìn người đàn ông đứng bên đường ở nơi không xa, cô liền nhếch môi lên.

Cô biết anh chắc chắn sẽ đến! "Tùy An."

Những diễn viên khác đang rời khỏi từ cửa chính, cô không sợ bị người khác bắt gặp, không kìm lòng được kêu tên anh ra. "Chúc mừng..." Giang Tùy An đưa tay ôm lấy Nhan Ôn, trong màn đêm hai người càng thân mật hơn. "Em..." Cô hé môi, những lời muốn nói nhiều như một quyển sách, nhưng khi thấy mặt anh, bỗng nhiên cô không muốn dùng lời nói để bày tỏ tình cảm của cô.

Dường như đọc hiểu được lời của cô, Giang Tùy An đưa cô lên xe: "Chúng ta về nhà."

Nhan Ôn cười nép vào lòng anh. “Em rất nhớ anh."

Cô thì thầm vào tai anh, Giang Tùy An ôm cô xuống xe, bước vào biệt thự.

Cô quàng cổ Giang Tùy An và dâng đôi môi ấm áp lên, hai người ôm chặt lấy nhau, dùng nhiệt độ nóng bỏng khơi lên một buổi tối ngọt ngào.

Cho đến đêm khuya mới kết thúc sự triền miên, họ cùng ngồi trên ban công, ngước nhìn màn đêm. "Giải thưởng này có phải anh sắp xếp không?" Cô thắc mắc ngước cổ lên nhìn vẻ mặt của anh.

Suy cho cùng thế lực của anh nằm ngoài sức tưởng tượng của cô, muốn thiết lập một giải thưởng cũng không phải chuyện khó gì, nhưng nếu là Giang Tùy An cho người mua chuộc quan hệ, vậy cô thà không lấy giải thưởng này. "Không phải, anh biết em không thích." Bàn tay Giang Tùy An vuốt ve tấm lưng của Nhan Ôn, mặc dù thời gian ở bên nhau không dài nhưng anh rất rõ sở thích và sự quật cường của cô.

Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên và tiến lại gần Nhan Ôn: "Tối nay em muốn phần thưởng gì?” “Ưʍ... Muốn gì cũng được sao?" Nhan Ôn cười gian xảo, ngón tay bưng lấy mặt anh: “Em muốn người đàn ông ở trước mắt em ở bên em trọn đời trọn kiếp."

Giang Tùy An nhìn cô chăm chú, trong con ngươi màu đen phản chiếu nụ cười của Nhan Ôn. "Em đã lãng phí một cơ hội, bởi vì người đàn ông này đã hoàn toàn thuộc về em."

Trong phòng bệnh VIP của bệnh viện Đồng Tâm.

Giang Linh Vận nằm trên giường bệnh, từ từ mở mắt ra, kế bên là người quản lý Huy của cô, ngoài cửa là đám phóng A viên bị chặn lại, họ vẫn kiên trì chặn ở trước cửa, muốn lấy được tin tức nóng hổi đầu tiên. “Linh Vận, cô tỉnh rồi à!" A Huy thấy cô mở mắt ra liền bước đến giường: “Thế nào? Thấy đỡ hơn chút chưa?"

Giang Linh Vận nhìn anh, dần dần nhớ lại chuyện tối hôm qua: “Lễ trao giải kết thúc rồi sao?" “Ừm, chuyện đã qua rồi, cô hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi.” A Huy thở dài, anh tận mắt nhìn Giang Linh Vận đi đến ngày hôm nay, cũng không hi vọng cô ta làm tổn thương bản thân như vậy. "Cuối cùng... tôi vẫn thua Nhan Ôn." Tay của Giang Linh Vận run rẩy nắm chặt ga giường, ánh mắt ngợp trong thù hận. "Sau lưng cô ta chắc chắn có người giúp đỡ, cô ta lại có thể phá vỡ kỷ lục của buổi liên hoan phim Kim Qua, lấy được giải thưởng cống hiến nhất gì đó, cô ta có cống hiến gì chứ, vẫn nhờ vào tiền thôi!” "Cái gì?" Đầu óc Giang Linh Vận tỉnh táo ngay tức khắc.

Cô không ngờ Nhan Ôn lại...

Giang Linh Vận nghiến răng: “Sắp xếp vài phóng viên quen thuộc vào phỏng vấn tôi, trong tay tôi có đoạn ghi âm và hình ảnh của Bạch Triết Hiên và Đỗ Cảnh Thăng bí mật đàm phán. Nhan Ôn đoạt được giải thưởng này tuyệt đối có liên quan đến Đỗ Cảnh Thăng, cho dù không có, tôi cũng phải kéo cô ta chết chung."