Tần Hằng không phải là người thích phô trương, cũng không quen được nhiều người hò hét như vậy, anh nói với đám cậu ấm không được hét lên, nhưng anh càng nói đừng hét, đám cậu ấm càng hét to hơn.
“Cậu chủ Tần lợi hại!”
“Cậu chủ Tần lợi hại!”
“Cậu chủ Tần trâu bò!”
……
Giờ phút này, Du Minh vô cùng khâm phục, cảm tạ Tần Hằng, còn dẫn đầu đám cậu ấm, giám đốc điều hành mà hét, hét vô cùng khí thế, rất có tiết tấu!
Nhìn Tần Hằng đứng trong đám cậu ấm, có chút ngượng ngùng, trong lòng Long Nghiên càng thích Tần Hằng hơn, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, cũng cùng mọi người hò hét.
Cô hầu như không nói tục, nhưng cô đối với Tần Hăng hôm nay vì thế mà vui mừng, cho nên những từ như “trâu bò” cũng bị cô hét thành tiếng.
Nhìn Long Nghiên đang hò hét, Tần Hằng nghĩ vừa nãy là do cô nhắc nhở những người khác, nếu không họ cũng không làm như vậy.
Lúc này Tần Hằng cũng đang cao hứng, liền kéo cô vào trong vòng vây, nói: “Nếu như không phải Long Nghiên báo cho tôi, tôi bây giờ cũng không có mặt ở đây, mọi người cũng nên cảm ơn cô ấy!”
Mọi người vừa nghe, thì ra Long Nghiên cũng góp sức lớn đến vậy, liền hét tên của Long Nghiên “Long Nghiên thật giỏi!”
“Long Nghiên thật giỏi!”
“Long Nghiên thật giỏi!”
……
Long Nghiên xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, cô trừng mắt nhìn Tần Hằng, hờn dỗi nói: “Sao anh làm tôi khó xử thế?”
Mặc dù đang muốn trách cứ Tần Hằng, nhưng giọng điệu nhỏ nhẹ của cô, trách cứ chỉ có 3 phần, còn làm nũng lại chiếm đến 7 phần.
Tần Hằng lúc này vui vẻ, vừa nói đùa với Long Nghiên, cười nói: “Tập đoàn Hoa Hiệp từ cõi chết trở về là một điều tuyệt vời, chúng ta cùng nhau vui vẻ hạnh phúc thì sao? Cô xem, nhiều người gọi tên cô như thế, sau này cơ hội như vậy hiếm có lắm đó!”
Long Nghiên bỗng nhiên bật cười, cũng không ngượng ngùng nữa, nghe người xung quanh hô hào tên của cô và Tần Hằng, hai cái tên “Tần Hằng” và “Long Nghiên” đan xen vào nhau, trong lòng Long Nghiên cảm thấy vô cùng thích, giống như lúc này cô và Tần Hằng là một đôi vậy.
Mọi người hò hét 2, 3 phút, âm thanh cũng từ từ ngừng lại.
“Không để ý anh nữa!” Long Nghiên khẽ cười cúi đầu, nhỏ giọng nói với Tần Hằng, sau đó đi nhanh về bên cạnh cha cô.
Tần Hằng đầu đầy sương mù, sao lại không để ý anh nữa, nhưng nhìn thấy Long Nghiên hai má, lông mày hiện lên tia vui mừng, biết cô không phải thật sự giận anh, mà chỉ là Long Nghiên đang đùa với anh thôi, cũng không để ý lắm.
“Chủ tịch Du, chúng tôi rất sẵn lòng phục vụ Tập đoàn Hoa Hiệp một lần nữa!”
“Vừa rồi chúng tôi đã sai, là chúng tôi hồ đồ rồi, xin chủ tịch Du cho chúng tôi một cơ hội khác để sửa sai!”
“Chủ tịch Du, tôi không muốn từ chức, tôi muốn làm việc cho Tập đoàn Hoa Hiệp một lần nữa, tôi tin rằng mình nhất định có thể đóng góp cho sự phát triển của Hoa Hiệp!”
Lúc này, những giám đốc điều hành đã bị Mã Phúc Thụy lừa từ chức vừa rồi đứng trước mặt Du Chí Hòa, Tập đoàn Hoa Hiệp không bị mua lại, bây giờ tình hình đã thay đổi rồi, không có khả năng phá sản nữa.
Nếu có thể tiếp tục làm việc trong Tập đoàn Hoa Hiệp , không biết sẽ tốt hơn gấp bao nhiêu lần so với 300 triệu và đến sản nghiệp nhà họ Tào làm giám đốc!
Trong Tập đoàn Hoa Hiệp, các giám đốc điều hành của họ, thu nhập tối thiểu một năm của là khoảng 3 tỷ, ngoại trừ Tập đoàn Hoa Hiệp ra, những nơi khác không thể trả cho họ nhiều tiền như vậy!
Bọn họ thật sự rất hối hận, vừa nãy chỉ nghe những lời mập mờ và ngớ ngẩn của Mã Phúc Thụy liền chủ động từ chức ở Tập đoàn Hoa Hiệp! Chỉ cần đợi thêm 1 giờ nữa thôi, Tập đoàn Hoa Hiệp có thể lật ngược thế cờ rồi!
“Cút! Mấy người ăn cây táo rào cây sung này! Nhà họ Du chúng tôi không muốn thu nhận mấy loại “rác rưởi” như thế này!” Du Minh nhìn đám người “lâm trận phản bội”, trong lòng tức giận!
“Các người đúng là không biết xấu hổ, lúc nhà họ Du thất thế, các ngươi chạy nhanh hơn thỏ, bây giờ nhà họ Du qua được rồi, các người lại trở mặt, nghĩ lại, trên đời này làm gì có chuyện tốt đến thể chứ?” Cậu ấm Tôn Kiện nói.
Những cậu ấm khác cũng chế nhạo nhóm giám đốc điều hành này.
Nhưng những người điều hành phản bội này không quan tâm đến thái độ của đám người đó, ánh mắt của họ đều tập trung vào Du Chí Hòa, họ nghĩ rằng Du Chí Hòa, với tư cách là một ông chủ tốt bụng và chính trực, có thể cho họ một câu trả lời thỏa đáng.
“Các anh có thể tiếp tục làm việc ở Tập đoàn Hoa Hiệp” Du Chí Hòa chậm rãi nói, nghe những lời của Du Chí Hòa, đám người Du Minh đều thấy khó hiểu.
“Ba, loại người thế này sao có thể để lại nhà họ Du được chứ, họ là những quả bom hẹn giờ đó” Du Minh nói.
Đám giám đốc điều hành như phát điên lên vì sung sướиɠ, tất cả đều cúi đầu trước Du Chí Hòa rối rít cảm ơn:
“Cảm ơn Du tổng, chúng tôi sẽ thay nhà họ Du làm việc thật tốt”
“Chúng tôi bây giờ sẽ đi giải quyết việc của công ty chúng tôi ngay”
Họ cảm thấy bây giờ đã không còn việc gì nữa, nên ngồi xuống làm việc rồi,
“Từ từ đã”
Du Chí Hòa lúc này mới lên tiếng: “Tôi vẫn chưa nói hết những gì vừa nói, ý tôi là các anh tiếp tục làm việc trong Tập đoàn Hoa Hiệp, nhưng các anh không thể giữ các vị trí trên giám đốc nữa, chỉ có thể làm việc trong một công ty trực thuộc Tập đoàn Hoa Hiệp, công việc ở mức cơ bản nhất, đồng thời, mọi cơ chế thăng tiến của Tập đoàn đều hoàn toàn khép lại với các anh! “