“Là chính phủ ra mặt ém chuyện này xuống sao?” Nhìn ba mình rơi vào trầm tư, Chung Tuyết Sơn nói ra suy nghĩ của mình.
“Không thể nào.”
Chung Cửu Trân quyết đoán phủ định: “Chính phủ thành phố Lâm An không có năng lực lớn đến vậy, tuy chính phủ tỉnh Chiết Giang có năng lực, nhưng nhà họ Du không có mặt mũi lớn đến vậy, là một thế lực khác đã ém chuyện này xuống.”
“Một thế lực khác? Nước K còn có gia tộc nào có năng lực lớn đến vậy nữa?” Chung Tuyết Sơn suy nghĩ một hồi, cũng không thể nghĩ ra, gia tộc nào có thể ém chuyện này xuống đến mức không lộ một chút đầu mối như vậy.
“Con nghĩ kĩ xem, nếu không tồn tại, vậy chứng tỏ thế lực này không ở ngoài sáng.” Chung Cửu Trân nhếch môi thành một nụ cười khẩy, giống như ông ta đã đoán ra được là ai rồi?
“Ba nói là… nhà họ Tần ẩn thế!” Chung Tuyết Sơn chợt hiểu ra, bây giờ Chung Tuyết Sơn đã bắt đầu dần dần tiếp nhận công việc nhà họ Chung rồi, vài năm trước, ba từng nói với ông ta về gia tộc lớn bí ẩn này.
“Có thể làm đến mức này chỉ có nhà họ Tần ẩn thế mà thôi!” Chung Cửu Trân cười khẩy nói, là gia tộc lớn của Yên Kinh, nhà họ Chung chắc chắn là biết nhà họ Tần.
“Chuyện này sao lại có thể liên quan đến nhà họ Tần được? Sao tự dưng nó lại trở nên phức tạp như vậy chứ.” Chung Tuyết Sơn nói.
“Có gì phức tạp? Nhà họ Chung chúng ta và nhà họ Tần bọn họ, tuy tài chính còn kém xa, nhưng chúng ta cũng không thiếu tiền, hai nhà nước sông không phạm nước giếng, ba mươi năm trước, chủ nhà nhà họ Tần, Tần Chính Hiên còn từng mời ba tới chơi, sở chỉ huy của gia tộc nhà họ Tần – Thiên đảo, ở đó đã đối đãi với ba vô cùng lịch sự, đưa ra điều kiện hậu hĩnh cho ba, muốn ba quy thuận! Nhưng ba đã từ chối, ba nghĩ chuyện này, nhà họ Tần sẽ không can thiệp vào chúng ta.”
Chung Cửu Trân ngạo nghễ nói.
Năm đó Tần Chính Hiên làm chủ nhà không được bao lâu, nhà họ Tần lại trải qua một thời kì khó khăn, lúc đó Tần Chính Hiên muốn quy thuận nhà họ Chung danh tiếng lẫy lừng ở Yên Kinh, nhưng Chung Cửu Trân trước nay luôn là người cao ngạo, nên đã uyển chuyển từ chối lời mời của Tần Chính Hiên.
Sau đó, Chung Cửu Trân cũng tìm hiểu được, quy mô nhà họ Tần ẩn thế ngày càng rộng lớn, giờ đây đã là gia tộc hàng đầu thế giới, trên khắp thế giới nơi nào cũng có chi nhánh của gia tộc nhà họ Tần.
Chung Cửu Trân không hề hối hận năm đó đã quyết định từ chối quy hàng, mà lại cảm thấy tự hào về điều này, những gia tộc khác dều tranh giành muốn quy thuận nhà họ Tần, còn ông ta, chủ nhà nhà họ Tần đến mời cũng đã bị ông ta từ chối, ngầu lòi biết bao.
“Tuyết Sơn, Long Đằng người này buộc phải chết, vì cậu ta hoàn toàn không để lời ba nói vào trong lòng, cũng phải lập tức đón Chung Khiết trở vè! Cốt nhục nhà họ Chung không thể để bên ngoài được.”
Chung Cửu Trân nhìn Chung Tuyết Sơn nói.
“Vậy con đưa sư phụ Vương Phòng đi làm chuyện này.” Chung Tuyết Sơn nói. Là gia tộc lớn của Yên Kinh, cấp dưới nhà họ Chung có rất nhiều người năng lực hơn người, sư phụ Vương Phòng này là người nổi bật trong những cấp dưới của nhà họ Chung, cũng là nhân vật có danh tiếng lẫy lừng trong giới võ đạo.
“Không.” Chung Cửu Trân lắc đầu, trầm tư nói: “Con từng nói, một nhân vật cấp đại sư còn bị đánh bại, điều này chứng tỏ, lần này có thể Lâm An sẽ gặp phải biến số, bất kể có phải do nhà họ Tần ra tay hay không, thì kiểu gì cũng có cao thủ ở Lâm An, chúng ta phải phái ra người mạnh nhất, để đảm bảo không chịu ổn thất!”
“Ý ba là để đại sư Phó Khai ra tay?” Chung Tuyết Sơn hỏi. Phó Khai là cường giả có thực lực mạnh nhất trong mạng lưới võ đạo nhà họ Chung, trong giới võ đạo, danh tiếng của ông ta so với Khổ Huyền đạo nhân bị Tần Hằng đánh bại còn lớn hơn, thực lực cũng mạnh hơn.
“Đúng vậy, ngày mai con hãy đi mời đại sư Phó Khai, rồi cùng ông ta đến Lâm An, gϊếŧ Long Đằng, đón Chung Khiết! Nhớ lấy, chuyện này nhất định phải làm trong âm thầm!” Chung Cửu Trân nhìn Chung Tuyết Sơn ra lệnh.
“Vâng, con biết rồi!”
Sau khi Chung Tuyết Sơn nhận lệnh thì đi ra khỏi phòng làm việc của Chung Cửu Trân, Chung Cửu Trân lại lấy tấm ảnh kia ra, nhìn bóng dáng Chung Khiết, tay ông ta bắt đầu run rẩy, miệng còn lẩm bẩm:
“Năm đó nếu như không có đứa trẻ này thì Tuyết Nhạn đã không chết, Nhạn Nhi của ba, sao con lại không nghe lời ba cơ chứ, cứ phải dây dưa với Long Đằng, chẳng lẽ con không biết, như vậy sẽ hại con sao…”
Nhà họ Du ở Lâm An, trở về nhà, Du Chí Hòa ngồi bệt xuống sofa, bây giờ cuối cùng ông ta cũng có thể thở phào một hơi, Du Minh cũng ngồi xuống, sắc mặt anh ta như không còn gì để luyến tiếc trên đời này nữa, trong đầu toàn là gương mặt của Chung Khiết.
Du Chí Hòa có một nghi vấn trong lòng, câu nói cuối cùng của Tần Hằng trước khi đi là có ý gì? Cái gì gọi là “tôi đã không còn là người nhà họ Tần nữa”?
Lúc này, chuông điện thoại Du Chí Hòa đột nhiên reo lên, là một tin nhắn.
Nhìn số điện thoại, Du Chí Hòa lập tức đứng thẳng dậy, số điện thoại này là của nhà họ Tần ẩn thế, ông ta nhớ rất rõ, năm đó lúc ông ta nhận viện trợ của nhà họ Tần cũng chính là số điện thoại này!
Đương nhiên, ông ta không dám gọi cho số điện thoại này, cho dù có gọi, cũng sẽ không có ai nghe máy.
Trên thực tế, số điện thoại này là số điện thoại người nhà họ Tần sử dụng lúc thông báo chuyện quan trọng của nhà họ Tần. Thân phận đạt đến một đẳng cấp nhất định mới có số điện thoại này, Du Chí Hòa là chủ gia tộc hàng đầu ở Lâm An, đúng là có cái tư cách này.
Du Chí Hòa mở tin nhắn ra đọc, chỉ có vài câu ngắn gọn.
“Từ giờ trở đi, nhà họ Tần sẽ đuổi cháu trai Tần Hằng ra khỏi nhà, từ nay về sau Tần Hằng không còn là người nhà họ Tần, nếu Tần Hằng có đến nhờ giúp đỡ, có thể không cần bận tâm đến, đặc biệt thông báo, bộ phận tin nhắn nhà họ Tần.”
Du Chí Hòa đọc xong thì lập tức hiểu ra, hóa ra lời của Tần Hằng là vì như vậy, không ngờ anh lại bị đuổi ra khỏi nhà rồi!
“Ba, sao vậy?” Nhìn sắc mặt kinh ngạc của Du Chí Hòa, Du Minh không hiểu hỏi.
“Tần Hằng bị khai trừ khỏi nhà họ Tần rồi.” Du Chí Hòa lẩm bẩm nói.
“Cái gì!” Du Minh nghi hoặc hỏi.
“Tần Hằng đã không còn là người nhà họ Tần nữa rồi, bây giờ cậu ta chỉ là một người bình thường, không thể nào sử dụng bất cứ thế lực nào của nhà họ Tần nữa.” Du Chí Hòa như đang nói với Du Minh, lại như đang nói với bản thân mình.
Du Minh kinh ngạc, rồi lại vui mừng nói: “Vậy có nghĩa là, chúng ta không cần kiêng nể cậu ta nữa, con cũng có thể cướp Chung Khiết từ tay anh ta về rồi đúng không.”
Du Minh vẫn nhớ nhung không quên Chung Khiết.
“Không được!” Du Chí Hòa trực tiếp phủ định suy nghĩ của Du Minh.
“Tại sao chứ ba, không phải ba nói giờ cậu ta chỉ là một người bình thường thôi sao? Chúng ta đường đường là nhà họ Du, còn không thể động đến một người bình thường sao?” Du Minh có chút bất mãn nói.
“Con đã quên võ lực mạnh mẽ của cậu ta rồi sao? Con có bản lĩnh, đơn thân độc mã đi cướp Chung Khiết trở về đi!” Du Chí Hòa tức giận nói, Du Minh vẫn luôn quan tâm đến phụ nữ, lại không hề để ý đến việc kinh doanh của gia tộc, điều này khiến ông ta rất không hài lòng.
Du Minh bị mắng không dám mở miệng nữa, trong lòng lại rất không phục, đúng là anh ta đánh không lại Tần Hằng, nhưng nhà họ Du bọn họ chắc chắn có thể mời người đến đánh bại Tần Hằng.
“Với kinh nghiệm nhìn người bao nhiêu năm của ba, nếu như thiên thời địa lợi nhân hòa một chút, tương lai Tần Hằng chắc chắn thành đại nghiệp, tuy bây giờ cậu ta bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần, nhưng ai biết được liệu tương lai cậu ta có trở về nhà họ Tần hay không chứ, hơn nữa ba có dự cảm, một khi Tần Hằng trở về nhà họ Tần, tương lai khả năng cao là cậu ta sẽ nắm giữ nhà họ Tần!”
Du Chí Hòa nói ra phán đoán của mình.
“Con nghĩ xem, bây giờ Tần Hằng bị đuổi ra nhà họ Tần rồi, đúng thời điểm khó khăn nhất trong đời người, nếu như lúc này chúng ta giúp cậu ta một tay, trong lòng cậu ta nhất định sẽ rất cảm kích chúng ta, một khi cậu ta thật sự trở về nhà họ Tần, chúng ta đã cược đúng rồi, con nói xem đến lúc đó Tần Hằng liệu sẽ để nhà họ Du chúng ta chịu thiệt sao?”
“Nhưng chuyện đó thì cũng phải đợi Tần Hằng trở về nhà họ Tần mới được, lỡ như cậu ta về không nổi, không phải chúng ta công cốc rồi sao?” Du Minh rất không bằng lòng việc lấy lòng Tần Hằng, anh ta chỉ muốn cướp Chung Khiết trở về, dỗ ngon ngọt rồi đưa vào phòng ba là bum thôi.
“Cậu ta sẽ trở lại nhà họ Tần thôi.” Du Chí Hòa có dự cảm như vậy.
Nếu ông ta biết, trong lịch sử hàng trăm năm của nhà họ Tần hoàn toàn không có một người nào bị đuổi ra rồi còn có thể trở lại nhà họ Tần, có thể ông ta sẽ không nghĩ như vậy nữa.
Ngày hôm sau, Tần Hằng đưa Chung Khiết đi đến tiệm váy cưới.
Anh và Chung Khiết đã thương lượng với nhau, tối mai sẽ kết hôn, hôn lễ của bọn họ rất khiêm tốn, Long Đằng sẽ không mời bạn bè thân thích đến tham dự, chỉ có gia đình Long Đằng và bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” tham gia mà thôi, hôn lễ sẽ được tiến hành trong biệt thự nhà họ Long, mọi thứ đều được làm trong nhà, sẽ không có bất cứ ai nhìn thấy được.
Tần Hằng giúp Chung Khiết chọn một chiếc váy cưới màu trắng, rồi bảo nhân viên cửa hàng gói lại.
Ra khỏi tiệm váy cưới, Chung Khiết ôm cánh tay Chung Khiết, đi vào một chiếc taxi, lên xe đến nhà họ Du.
Bọn họ cũng đã thương lượng với nhau, hi vọng rằng Du Minh sẽ không làm lớn lên, tiếp tục để người ngoài cho rằng quan hệ giữa anh ta và Long Linh rất tốt! Như vậy, tin tức Long Linh rời khỏi nhà họ Du cũng sẽ không truyền ra ngoài nữa.
Trong phòng khách, Tần Hằng nhìn thấy ba con nhà họ Du.
“Cậu Tần, cậu đến rồi à!” Du Chí Hòa lập tức đứng dậy tiếp đón, ông ta vẫn coi Tần Hằng như cậu cả của nhà họ Tần vậy.
“Cậu Tần.” Du Minh lên tiếng chào hỏi, trong lòng vẫn cảm thấy rất mất cân bằng, Tần Hằng đã không còn là cậu cả nhà họ Tần nữa rồi mà anh ta vẫn còn phải xưng hô như vậy.
“Tổng giám đốc Du khách sáo quá rồi.” Tần Hằng cười nói. Anh nhìn nữ giúp việc đang lau kính trong phòng khách, Du Chí Hòa hiểu ý, lập tức bảo nữ giúp việc lui xuống.
Tần Hằng kéo tay Chung Khiết, ngồi xuống sofa, nhìn Du Chí Hòa cười nói: “Tổng giám đốc Du, tôi hi vọng ông đừng công khai tin cậu Du và Long Linh, cũng chính là Chung Khiết đã li hôn với nhau ra, vậy thì đều không tốt với cả ông và cả nhà họ Long, để người ngoài cho rằng cậu Du và Long Linh vẫn là vợ chồng, nửa năm sau, rồi hãy từ từ công khai tin li hôn, như vậy là tốt nhất, ông thấy sao?”
“Cậu Tần, cậu nghĩ giống tôi, tôi cũng nghĩ như vậy đó, tôi cũng đang định tìm cậu và cô Chung Khiết thương lượng đây, tôi hoàn toàn đồng ý.” Du Chí Hòa cười nói.
“Vậy thì tốt quá.” Tần Hằng vui mừng khôn xiết, anh còn nghĩ phải tốn sức một phen để thuyết phục ba con nhà họ Du, không ngờ bọn họ lại dễ dàng đồng ý đến vậy, Tần Hằng nắm tay Chung Khiết, nói với ba con nhà họ Du: “Ngoài ra, tối mai tôi và Chung Khiết sẽ kết hôn ở nhà chính nhà họ Long.”
Tần Hằng cảm thấy vẫn nên nói với ba con nhà họ Du thì tốt hơn, tránh để sau này bọn họ đột nhiên biết được, Du Minh sẽ không chịu nổi, truyền tin ra ngoài.
Nghe lời Tần Hằng nói, trái tim Du Minh đau nhói, anh ta cảm giác như miếng thịt béo bở đến bên miệng mình rồi còn bị Tần Hằng cướp đi.
“Thật sao, vậy tôi ở đây chúc mừng cậu Tần trước, cậu và cô Chung đúng là trời sinh một đôi, nhìn hai người hạnh phúc ở bên nhau, tôi cũng thật tâm cảm thấy vui mừng cho hai người!”
Du Chí Hòa chắp tay nói: “Cậu Tần, ngày mai cậu kết hôn, chúng tôi có thể đến tham dự không?”
“À… là thế này, tổng giám đốc Du, tôi và Chung Khiết đã thương lượng với nhau, chỉ mời vài người tham gia hôn lễ của chúng tôi, không mời những người khác, chắc ông cũng hiểu, chuyện này khiêm tốn thì tốt hơn!” Tần Hằng nói.
“Tôi biết, cậu Tần, cậu xem thế này ổn không, tối mai tôi chỉ đưa thằng con tôi đến tham gia hôn lễ của cậu, không đưa theo ai khác cả, chúng tôi thề rằng nhất định sẽ giữ bí mật thay cậu, cậu thấy thế nào?” Du Chí Hòa cười lấy lòng nói.
“Vậy à, vậy được thôi.” Tần Hằng bất lực, đành phải đồng ý với thỉnh cầu của Du Chí Hòa, nói xong, Tần Hằng bèn đưa Chung Khiết rời đi.
“Ba, sao ba cứ phải nhất quyết tham gia hôn lễ của Tần Hằng chứ?” Du Minh nói. Anh ta cảm thấy vô cùng khó hiểu, anh ta không có được Chung Khiết, ba anh ta còn bắt anh ta tham gia hôn lễ của Tần Hằng, khiến anh ta trơ mắt nhìn người phụ nữ mình khao khát lấy một người đàn ông khác, như vậy là đang giày vò anh ta, khiến anh ta khó chịu.
“Không phải ba đã nói rồi sao, bây giờ chúng ta đang giúp Tần Hằng một tay, có được thiện cảm của cậu ta, như vậy thì, đợi Tần Hằng trở về nhà họ Tần, nhất định cậu ta sẽ không quên nhà họ Du chúng ta!” Du Chí Hòa nhíu mày nói, đứa con trai này, ông ta đang thay nó tranh thủ thiện cảm của Tần Hằng, nó lại còn không vui.
Du Minh vẫn không đồng ý với ý kiến của ba mình, anh ta lẩm bẩm trong lòng: “Tần Hằng không về nhà họ Tần đâu!”