*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rõ ràng thời tiết rất lạnh, nhưng những người đắm chìm trong nó lại cảm thấy khó thở.
Thứ lũ lượt kéo đến là sự choáng váng không lý do, đầu gối Đường Chung như nhũn ra, suýt nữa ngã sấp xuống.
Nhưng dù có ngã thật đi chăng nữa, cậu cũng có rất nhiều lý do qua loa lấy lệ, ví dụ như trời mưa nên trượt chân, ví dụ như không thấy rõ bậc thang, lại ví dụ như bị động tác đột ngột của đối phương dọa sợ.
Lúc lựa chọn lờ đi vết thương trên thái dương Doãn Kham, cậu cũng đã có lựa chọn cho riêng mình, đồng thời không để lại cho mình bất cứ đường lui nào.
“Là alpha thì sao? Anh làm gì có tiền.” Đường Chung ổn định lại tâm lý, trong tiếng mưa rơi ào ạt phát ra tiếng nói khẽ run, “Tôi là omega, dựa vào đâu mà phải sống những ngày tháng trốn chui trốn nhủi như vậy? Đã có alpha giàu có thích tôi rồi, tôi cần gì phải chọn anh nữa?”
Nghe xong những lời nói như lưỡi dao sắc lạnh này, Doãn Kham vẫn thấy có chỗ nào đó không đúng. Nhất định trong khoảng thời gian anh không biết đã xảy ra vấn đề gì đó, anh vẫn không tin vào hết thảy những thứ hoang đường trước mắt.
Qua những lần gặp gỡ, bọn họ vẫn còn vành tai mai tóc chạm nhau, làm chuyện thân mật nhất thế giới, còn nói đến những ước định trong tương lai.
Có thể là do trong đầu rối thành tơ vò, Doãn Kham vẫn không thể tìm ra căn nguyên vấn đề, anh chỉ muốn giữ người lại: “Cặp sách, anh mua cho em, còn có những thứ em thích…”
Một tay khác luồn vào túi sờ lấy ví tiền, còn chưa sờ đến chiếc gương nhỏ bên trong, Đường Chung bỗng buông tay ném ô xuống đất, kéo khóa cặp sách ra.
Mở được cặp rồi, cậu dốc ngược cặp sách rũ mấy lần, làm cho đồ vật bên trong rơi tán loạn trên mặt đất, ngoại trừ vở, bút, hai gói bánh quy vị rau củ, còn có chiếc radio cậu luôn mang theo người.
Đường Chung khom lưng nhặt túi giấy lên, rũ chưa sạch nước đã nhét vào cặp sách, không thèm nhìn tới chiếc radio lăn xuống dưới bậc thang: “Của anh đấy, trả lại hết cho anh, tôi không cần nữa, về sau tôi không cần tới mấy thứ này nữa.”
Có thể nói hành động cuồng loạn này như đâm một dao vào trái tim đã tổn thương của Doãn Kham, đâm chuẩn xác vào nơi kia, sâu đến mức rút hết máu ra, sức sống theo lỗ hổng tuôn trào, kể cả khoảng thời gian tốt đẹp như giấc mộng.
Anh đột nhiên cảm thấy người gần trong gang tấc lại rất xa lạ, cứ như anh chưa từng thật sự hiểu rõ người trước mặt.
Thì ra bức tường chắn giữa hai người vẫn luôn ở đó, chưa từng biến mất.
Trong tiếng tim đập dần dần lắng xuống, Doãn Kham rốt cuộc vẫn buông lỏng tay ra.
Nếu nói là bị bức ép cùng lựa chọn bất đắc dĩ, còn không bằng nói là không nguyện cưỡng cầu.
Nếu như đây là điều Đường Chung muốn.
Sau khi tránh thoát khỏi ràng buộc, Đường Chung ôm cặp sách nhặt ô lên, nhanh chóng rời đi như không muốn ở lại thêm giây phút nào.
Bước chân vội vàng không cân thận đá phải đồ vật lăn dưới đất kia, chiếc đài radio lộn nhào xuống bậc thang, nút trang trí rớt sang một bên, mặt trái dính gương trong nháy mắt đã tích một tầng nước mưa, mặt kính chia năm xẻ bảy vô cùng chật vật.
Chỉ còn Doãn Kham đứng một mình trong cơn mưa, nhìn bóng lưng đã từng không muốn rời khỏi anh càng lúc càng xa.
Hôm sau khi quay về, Doãn Kham liền ngã bệnh.
Cơ thể anh từ trước đến nay vẫn luôn khỏe mạnh hiếm khi đổ bệnh, chỉ một cơn cảm lạnh nho nhỏ lại có thể nặng như vậy, sốt cao mấy ngày liên tục không giảm khiến thần trí anh hoảng loạn, nhiều lần nhiệt độ tăng giảm khiến anh mơ thấy một giấc mơ vừa ly kỳ vừa chân thực.
Trước mắt là một con hẻm nhỏ dài sâu thẳm, ánh đèn đường phát ra ánh sáng mờ nhạt, làn gió nhẹ nhàng man mát thổi qua bụi cây thấp bé, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng chó sủa vang bên trong.
Anh đi trên con đường trông như không có phần cuối, cơ thể bỗng nhẹ bẫng, người nằm trên lưng anh lặng lẽ nói không thấy đâu nữa, mùi hương cỏ xanh quanh quẩn trong mũi dần bay đi, dù anh đã tìm khắp nơi, cao giọng gọi cũng tìm không thấy nữa.
Doãn Kham sau khi tỉnh lại thì ngồi dậy từ trên giường, đẩy cửa xông ra ngoài.
Đợi đến lúc đứng ở dưới tầng, mờ mịt nhìn người đi đường qua lại, Doãn Kham mới tỉnh khỏi cơn mê, rời xa ảo mộng hoang đường này.
Đường Chung tựa như một con chim bị bẻ gãy đôi cánh xinh đẹp, Doãn Kham hết lòng bảo vệ cậu, lại quên mất cánh chim của mình chưa đủ lớn, căn bản không cho được thứ mà cậu muốn.
Cho nên cậu mới rời đi, mới không muốn quay về.
Lúc quay lại trường học thì đã gần cuối kỳ.
Trước khi thi cuối kỳ, mấy đại học bản địa công bố kết quả sơ tuyển, các bạn học dồn dập chúc mừng Doãn Kham, Hạ Gia Huân còn ước ao: “Mấy tháng tiếp theo có thể ở nhà chơi rồi nhỉ?”
Doãn Kham không trả lời, yên lặng bỏ tờ thông báo vào trong sách.
Cũng có người quan tâm Đường Chung đi đâu, Tô Văn Uẩn không tin cậu sẽ xuất ngoại, Thích Nhạc cảm thấy chuyện xảy ra quá đột ngột, Hạ Gia Huân cũng tò mò cậu đi đâu, nhưng mà không ai dám hỏi Doãn Kham rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ lo lại chọc vào vết thương trong lòng anh.
Thật ra Doãn Kham cũng không khó chịu, ít nhất nhìn qua không khác gì lúc trước, vẫn lười biếng, lên lớp luôn ngủ gà ngủ gật, lạnh lùng nghiêm túc thận trọng, cũng thờ ơ đối với những người xung quanh mình.
Đến cả thông báo xử lý kỷ luật cũng bình tĩnh như người ngoài cuộc.
Lúc đứng nói dưới quốc kỳ, Doãn Kham bị gọi lên bục, chủ nhiệm phòng giáo dục đọc thông cáo về hành vi đánh đập ác liệt ba tên học sinh kia vào nửa tháng trước, hỏi anh đã biết mình sai hay chưa, anh nâng mi mắt lên, nhàn nhạt nhìn lướt qua người dưới đài, nói vào micro: “Tôi không sai.”
Hành động “Không biết phải trái” này lọt vào mắt các thầy cô khiến anh suýt nữa mất đi tư cách được cử đi học đại học y thành phố N, tuy rằng anh cũng không để ý điều này.
Cuối cùng vẫn là Doãn Chính Tắc ra tay giải quyết giúp anh.
Trong quá trình đi học mà bị ghi tội thì xem như đó là vết đen trong đời, cũng từ chuyện này mà Doãn Kham mới hiểu được thủ đoạn của Doãn Chính Tắc còn ghê gớm hơn anh tưởng tượng nhiều, thành phố N với thủ đô trời cao đường xa, vậy mà ông ta còn có thể duỗi dài tay ra quản đến, chẳng trách năm đó Lâm Ngọc Xu định lừa ông ta, điều đầu tiên bà cân nhắc chính là rời xa thủ đô, không muốn đứng ngay dưới mí mắt ông ta.
Đã có ân huệ thì phải báo đáp, về sau Doãn Kham dưới mưu kế bày sẵn của Lâm Ngọc Xu mà chủ động gọi điện thoại về bên kia, đồng thời qua những câu khiêm tốn thăm dò của Doãn Chính Tắc, đã đồng ý quay về thủ đô ở mấy ngày.
Có lẽ là do tâm lý có ơn phải báo, lần này Lâm Ngọc Xu không chỉ không ngăn cản, trên đường đưa Doãn Kham đến sân bay còn căn dặn anh đừng chống đối ông nội, hơn nữa không còn nói mấy câu như “Để cho bọn họ phải hối hận trong tương lai.”
Thời tiết ở thủ đô vào tháng chạp trời lạnh đất đông, ở trong căn nhà trống trải của nhà họ Doãn hai ngày, Doãn Kham đã ngồi không nổi nữa, bỏ rơi Doãn Khiêm cứ dính lấy ồn ào gọi anh cùng chơi, ra ngoài đi dạo một mình.
Anh không ngồi xe của nhà họ Doãn cũng không bắt tàu điện ngầm hay xe bus, chỉ chậm rãi đi đến đầu đường thủ đô, trên con đường đã từng đi mười mấy năm rẽ vào góc trái, bước vào con hẻm ngói xanh tường xám, ngẩng đầu nhìn cửa tiệm nhỏ nằm khuất dưới chân tường.
Đó là một cửa tiệm bán kẹo hồ lô.
Khác với những cửa tiệm hiện đại phát triển có lát kính gần đây, đây là một quầy hàng lưu động kiểu cũ ở thủ đô, một chiếc xe đạp Phượng Hoàng(1), một sào tre cắm đầy kẹo hồ lô, đơn giản mà quê mùa. Thỉnh thoảng có mấy đứa trẻ con cầm tiền lẻ đến mua, một tờ năm đồng đổi được một cây kẹo hồ lô màu đỏ, lúc này đang xé bọc ra liếʍ ăn.
Khiến Doãn Kham nhớ tới con người ăn kẹo hồ lô còn tiếc rẻ, còn nhớ tới câu nói ấu trĩ phải đến thủ đô ăn kẹo hồ lô thay cơm, đôi môi câu lên như muốn cười, bỗng nhiên loạn nhịp tim lấy lại tinh thần, nhiệt độ vừa dâng lên trong mắt lại từ từ lạnh đi.
Trên đường trở về, trời bất chợt đổ tuyết.
Tuyết ở thủ đô không ưu nhã dè dặt như ở thành phố N, lúc mới rơi còn xoay một vòng bay lả tả, không lâu sau thì như trang giấy trắng bị gió thổi bay tứ phía, khiến cho trên đầu, trên vai người ta đâu đâu cũng có.
Có mấy thanh niên đang chụp ảnh tuyết rơi đầu ngõ, tiếng cười nói vô cùng náo nhiệt. Doãn Kham bị ngăn cách khỏi niềm vui kia chỉ dừng lại dưới đèn đường một hồi, anh ngửa đầu trông lên, đôi con ngươi màu hổ phách bị bầu trời đen nhuộm thành màu u tối.
Trước khi đi, anh lấy hai tấm vé đã quá hạn ra khỏi túi, nâng tay ném vào thùng rác bên cạnh.
Ngày khai giảng học kỳ tiếp theo cách ngày thi đại học không tới bốn tháng.
Thời tiết thành phố N vẫn như năm trước mà ấm lên rất nhanh, xuân tới hoa đua sắc, các thí sinh trong ngày tháng gian khổ tìm vui, sau khi học vẫn vui vẻ bàn tán về mấy lời truyền miệng thú vị.
Ví dụ như Đường Chung lớp 12-2 là một omega, trốn ở trong trường trung học số Mười Lăm là vì để tránh tai mắt của người khác, nhân tiện học xong cấp ba ở trường có học phí ít, dù sao học phí của trường omega không phải thứ mà gia đình nào cũng gánh vác được.
Còn nói Đường Chung thật ra là một người cực kỳ đẹp, ngày thường bôi cho xám mặt xám mày chỉ để ngụy trang, thôi học xuất ngoại là vì bám được vào alpha giàu có, dù sao xưa nay tìm được một người chồng tốt là lựa chọn tốt nhất cho omega có xuất thân bình dân, dù trước giờ cậu vẫn luôn tỏ vẻ thanh cao khinh thường, cuối cùng vẫn không chịu nổi cám dỗ.
Loài người là thứ sinh vật kỳ quái như vậy đấy, mọi người còn bàn tán sau lưng bọn họ, dù là thật hay giả cứ phải cười nhạo một phen đã rồi tính tiếp, hơn nữa họ còn không buông tha, thêm mắm dặm muối vẽ ra một câu chuyện rõ ràng chỉ bằng mấy đoạn ngắn không biết chân thực được bao nhiêu, cứ như mình mới là người trong cuộc vậy.
Nhưng mà trong chuyện này, ít nhất thân phận omega của Đường Chung là ván đã đóng thuyền. Một học sinh có người thân đi làm trong viện omega nói năm ngoái thấy Đường Chung tiêm thuốc ức chế, còn chụp hình lại, lúc đó không ai tin cậu ta, bây giờ bức ảnh được lan truyền trên diễn đàn, những người dù chỉ từng gặp Đường Chung một lần cũng chạy tới xác nhận đây đúng là Đường Chung.
Còn về chuyện xác nhận cậu bám vào nhà giàu, trên diễn đàn trường trung học số Mười Lăm đang chia thành hai phe, nửa dựa vào câu “Em ấy thôi học ra nước ngoài” của giáo viên, nửa kia dựa vào một bài đăng nặc danh xuất hiện cách đây mấy ngày.
Trong bài đăng không viết chữ nào, chỉ để một tấm hình, góc nhìn chụp từ trên cao xuống, khoảng cách cũng khá gần, căn cứ vào ánh sáng có thể đoán ra đó là góc dựa vào cửa sổ phòng học, hai nam sinh gục xuống bàn, một trong số đó đang hôn mu bàn tay của người khác, đường viền gò má thâm thúy, thần thái yên tĩnh mà dịu dàng.
Nhân vật chính trong bức ảnh là Doãn Kham không có bất cứ ý kiến gì về bức ảnh này, có người cả gan hỏi thẳng anh, anh cũng chỉ lạnh lùng liếc một cái, sau đó không thèm để ý nữa.
Chẳng qua không cần anh trả lời, tấm ảnh này đã là chứng cứ đầy đủ về việc hai người bọn họ từng yêu nhau, thêm vào vài câu tiết lộ của những kẻ biết chuyện rằng quan hệ của hai người bọn họ rất thân thiết, ngày nào cũng cùng đi học cùng tan học, nhất thời trong diễn đàn trường trung học số Mười Lăm sôi nổi hẳn lên, người có tâm thì đau lòng thay Doãn Kham bị đá, cũng có người nghi ngờ vì sao một học sinh giỏi đẹp trai lại có ánh mắt kém như vậy, xung quanh có nhiều học sinh xinh đẹp thành tích tốt mà lại ngắm trúng loại người như Đường Chung.
Hôm nay người phụ trách đội tuyển Olympic đến trường trung học số Mười Lăm, gặp mặt Doãn Kham ký đơn gia nhập đội.
Lý do gia nhập đội tuyển tỉnh thì người khác không biết rõ lắm, chỉ có mấy người khá thân mới biết anh đồng ý chủ yếu vì lúc đó Đường Chung muốn anh tham gia, hi vọng anh ở lại thành phố N.
Sau khi tan học, Hạ Gia Huân bất chấp nguy cơ bị đông chết chờ Doãn Kham cùng ra về, canh tới lúc không thấy đường tới trường đâu nữa mới móc ra nửa gói thuốc lá, châm lửa đưa tới: “Anh Doãn thử một điếu xem? Giải stress rất tốt.”
Cậu ta cứ ba hoa tiến cử, không ngờ Doãn Kham đón lấy, đưa lên miệng hút một hơi lớn, sau đó bị sặc tới mức ho khan, lại hút một hơi nữa, ho càng thêm dữ dội.
“Ấy ấy anh Doãn hút ít thôi, lần đầu hút thuốc phải từ từ lấy hơi, để lá phổi thích ứng đã, tuyệt đối đừng hút nhanh quá.” Hạ Gia Huân nói.
Doãn Kham sau khi điều chỉnh lại hơi thở thì không nói gì, kẹp điếu thuốc kia giữa hai ngón tay để thưởng thức, nhìn đốm lửa đỏ kia dần tắt lụi trong đêm đen.
“Haiz, em biết anh khó chịu mà, khó chịu thì cứ nói ra đi, khóc một lúc cũng được, hoặc là cứ mắng to Đường Mộc Đông là kẻ phụ bạc.” Hạ Gia Huân tận tình khuyên nhủ, “Trong lòng có tức giận phải xả ra ngay, chúng ta cũng không phải alpha, chỉ vì mặt mũi mà không thể rơi nước mắt.”
Doãn Kham: “Tôi là alpha.”
Đợi đến khi biết rõ anh không phải đang đùa, Hạ Gia Huân trợn lớn mắt như chuông đồng, bày ra dáng vẻ tam quan bị phá nát: “Hóa ra hai người đều đang giả làm B à?… Không được không được, tạm thời đừng nói chuyện với em, em cần phải tiêu hóa một chút.”
Doãn Kham cười cười.
Đây mới là phản ứng của người bình thường khi nghe thấy anh tự nói ra thân phận của mình, chứ không phải bình tĩnh như ai đó.
Làm sự kiên trì không muốn bị yếu tố bên ngoài tác động tới của anh lật đổ từng cái một, quá trình tự vả mặt mình này giống bị phá nát tuyến thể đến mấy phần.
Đáng tiếc Doãn Kham không phải hòn núi sừng sững bất động, mà là bị lớp tuyết dày nặng ép tới mức không thể nhúc nhích.
Trong khoảng thời gian cuối cùng của lớp mười hai, thanh xuân trôi qua thật nhanh, bao gồm cả những phản nghịch cùng nóng nảy.
Doãn Kham cũng giống như bao học sinh khác đặt việc học lên đầu, thoạt trông rất nghe lời, chưa bao giờ khiến phụ huynh hay thầy cô phiền lòng, thật ra lại yên tĩnh như vũng nước đọng, cứ như không có ai hay bất cứ chuyện gì tác động được đến tâm trạng của anh nữa.
Anh vẫn tham gia kỳ thi đại học, lấy được thành tích ưu tú nhất toàn trường, cũng nghe lời mẹ, lúc viết nguyện vọng đã chọn một trường đại học y ở thủ đô còn tốt hơn đại học y thành phố N.
Ngày ấy rời đi, Lâm Ngọc Xu đi đến phòng của anh, nói: “Thu dọn ít bộ quần áo mặc là được rồi, đừng mang hết đi, đến thủ đô rồi mua mới.”
Doãn Kham đồng ý. Anh ở đây chưa tới hai năm, căn phòng nhỏ vốn không đủ không gian, cho nên không mua thêm gì cả.
Lúc đi ra khỏi phòng, Lâm Ngọc Xu thoáng nhìn tới chiếc nhẫn đặt trong góc bàn học, nó đã từng là chiếc nhẫn mà Doãn Kham đeo lên ngón tay trái.
“Quay về thủ đô rồi thì quên hết chuyện với người ở đây đi.” Lâm Ngọc Xu nói, “Mẹ đã sớm nói với con rồi, omega đều là loại người vô liêm sỉ bỉ ổi như vậy đấy, hà cớ gì phải đau khổ vì loại người như vậy.”
Bàn tay đang sắp xếp quần áo của Doãn Kham dừng lại.
Anh cho rằng mình không hề đau khổ chút nào.
Anh cho rằng mình đã quên hết tất cả.
Lúc thu dọn những thứ khác, Doãn Kham lấy ra một đống đồ không có ý mang đi ——
Một bộ đồng phục thêu hoa trắng, một chiếc cặp sách mới, một chiếc khăn quàng cổ đỏ thẫm, một chiếc yoyo đã tróc sơn, lọ thuốc xịt gián đã dùng hơn nửa, một hộp khẩu trang màu đen để ngăn phấn cây ngô đồng, còn có chậu hành nuôi trên bệ cửa sổ dù không tưới nước vẫn tươi tốt.
Mỗi lần anh cho rằng nhiều đồ như vậy rồi, hẳn là không còn gì nữa, anh lại luôn tìm được những thứ khác ở nơi không ngờ tới, chẳng hạn như thùng xốp đựng trứng vịt muối ở dưới giường, còn có một cành hoa nhỏ trọc lóc cắm trong vết rách trên rèm.
Doãn Kham đã quen việc chỉ lo cho mình, không muốn vướng bận, cho nên khi tới thành phố N anh chỉ mang theo một chiếc vali, không muốn trong phòng có thêm vật dư thừa nào khác, bởi vì anh biết sớm muộn gì mình cũng sẽ rời đi, cần gì phải thêm trói buộc nào khác.
Nhưng tại sao, những món đồ đã vô dụng từ lâu này, lúc quét dọn vệ sinh đi vứt rác lại bị anh bỏ quên?
Trong nháy mắt bị rút đi tất cả dưỡng khí, khoảng không trong ngực Doãn Kham có thể nghe thấy tiếng vang vọng, như con người bị sóng lớn nhấn chìm xuống đáy biển, chỉ còn lại nỗi đau ngập trời sau khi hơi thở bị đoạt mất.
Nó không phải đau đớn dày đặc có thể chịu đựng được khi vừa mới chia ly, mà như một căn bệnh tồn tại đã lâu, nằm ngủ say trong cơ thể đột nhiên bộc phát, đau đớn đến mức xé rách lớp da, ăn mất máu thịt rồi ngấm vào trong xương tủy.
Doãn Kham bỗng cảm thấy lạnh, anh chống mạn giường đứng lên, giơ tay vén rèm cửa, bởi vì dùng sức quá độ mà làm văng cả chậu hoa bên bệ cửa sổ khiến tiếng va đập chói tai vang lên.
Nếu đã không thể mang theo, không thể giữ được thì cứ vứt hết đi.
Lúc khom lưng ném những thứ đó vào thùng rác, Doãn Kham mới phát hiện bàn tay đang nắm chặt của mình âm thầm run lên, dường như đã đánh mất năng lực khống chế bản thân trong lúc hỗn loạn, cũng mất đi khả năng giao lưu cùng người khác.
Mặt trời chói chang lúc ban trưa rọi qua cửa sổ phản chiếu một màu cam cháy, tiếng ve kêu gọi hè không ngừng vang lên, anh vẫn cảm thấy lạnh, lạnh đến mức thần kinh tê dại, dù bị mảnh vỡ sắc bén cứa vào tay cũng không cảm nhận được gì.
Doãn Kham nhớ tới bức ảnh lan truyền trên diễn đàn kia, đó là bức ảnh chụp chung duy nhất giữa anh và cậu.
Anh cho rằng mình đã quên, nhưng bây giờ anh vẫn còn nhớ nhiệt độ khi da thịt chạm nhau, nhớ rằng mình đã so cậu với ngày hè ấm áp.
Mà bây giờ, Doãn Kham nhìn những món đồ đầy ắp ý nghĩa kia như đang nhìn những mẩu chuyện cười rơi đầy đất.
Không ai biết rằng, Doãn Kham ghét trời mùa thu, cũng không thích trời mưa.
Anh từng nghĩ Đường Chung là mùa hè của mình, bởi vì sự lạc quan của cậu đã xua tan sương mù, cùng anh vượt qua những ngày thu ngắn ngủi mà vắng lặng, cho anh một lý do để ôm ấp ước mơ trong tương lai.
Nào ai ngờ ở cuối câu chuyện, chỉ có anh nhìn đến những ký ức mục nát vô dụng kia, nhớ tình bạn cũ như một kẻ góp nhặt.
Mà người kia đã sớm rũ bỏ tất cả mọi thứ, để cho anh thấy được ánh sáng của hi vọng, rồi lại bỏ anh một mình trong bóng tối.
Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc hồi ức, chương sau quay trở lại hiện thực, các bạn đọc có thể đọc lại từ chương 1 đến chương 3.
***********************
Chú thích:
(1) Xe đạp Phượng Hoàng: Loại xe đạp Trung Quốc vào thế kỷ trước, có yên cao, xích trần và một thanh gác nối từ phần yên xe đến phần đầu xe.Lảm nhảm: *Cry a river* QAQ