2401

Chương 40

Vương Nghĩa Tề

nhìn

thấy Thạch Nghị

cũng không

có sắc

mặt

tốt,

chỉ

nhíu

mày: “Anh

tới

làm gì?”

“Cậu

tới làm gì

tôi liền

tới làm cái đó.”

Thạch Nghị cảm

thấy câu

hỏi này của cậu ta có chút

buồn cười,

cắn

thuốc nhếch miệng,

lại không có mấy phần vui vẻ.

Thời điểm ánh mắt chuyển đến Anh Minh rốt cuộc dịu đi một chút: “Như

thế nào,

không chịu ủy khuất gì chứ?”

“Không có gì.”

Anh Minh nhướng mày: “Triệu Tử Thông

bên kia,

là cậu ra mặt giải quyết?”

Nhưng Thạch Nghị lại không

trả lời những lời này của anh,

chỉ

hơi nhíu mày,

nhìn ra

trong lòng

hắn còn có việc.

Xác

nhận Anh Minh không



chuyện gì,

Thạch Nghị bảo Vương Nghĩa Tề

cùng Khấu Kinh đưa Anh Minh về

nhà,

hắn

còn



chút việc khác phải

làm,

nói sẽ

liên

lạc với Anh Minh sau.

Vương Nghĩa Tề oán

trách

một đường.

“Đệch!

Người là vì

hắn mà đi vào,

hắn giỏi lắm,

lộ mặt xong liền chạy,

thái độ gì vậy!”

Ngược lại là Khấu Kinh

bên cạnh

thật sự nghe không nổi nữa,

nhịn không được xen vào một câu: “Vậy cậu còn muốn

hắn

thế nào?

Chuyện Minh

tử không phải nhờ

hắn,

không dễ gì giải quyết Triệu Tử Thông

bên kia như vậy.”

“Nói nhảm!

không phải là vì

hắn,

Anh Minh căn

bản sẽ không

bị đưa vào!”

Cho dù

ra

mặt

cũng

là việc phải

làm,

vốn

chính



hắn đưa đến phiền

toái.

Anh Minh vẫn ngồi một

bên nghe, cũng không để ý hai người

bọn

họ,

ngược lại là Háo Tử ngồi cùng chỗ với anh gẩy gẩy

tay anh: “Anh Minh,

lần này cậu làm ra chuyện có chút lớn,



thế nào cũng không nên gánh cho Thạch Nghị,

lỡ như

bị người

trong nhà cậu biết,

còn không lo lắng muốn chết.”

Háo Tử là

hát chính

trong

ban

nhạc

Sáu Chấm,

cậu cùng Anh Minh quen biết nhưng thật ra là

nhờ Khấu Kinh,

chỉ là nghiêm túc mà

nói,

Anh

Minh

không

tính

là người

trong

ban

nhạc,

chỉ

thỉnh

thoảng làm khách mời, nghề chính của anh vẫn

là diễn viên,

phần

lớn tinh lực đều đặt

trên

quay

phim.

Anh Minh

hút

thuốc quay đầu nhìn cậu,

qua

hồi lâu mới

thở dài một

hơi: “Lúc ấy không nghĩ nhiều.”

Háo Tử nghe vậy

nhướng mày: “Không

nghĩ

nhiều? Anh

Minh… này không giống

cậu...”

Bọn

họ

từ khi quen biết đến giờ,



trong

mắt

cậu,

Anh Minh đối

nhân xử

thế vẫn

luôn

rất

thành

thục,

anh quả

thật sẽ giúp đỡ bạn bè,

nhưng giúp

người

cũng sẽ để ý phương pháp,

Anh Minh bởi vì Thạch Nghị

mà khiến

mình

tiến vào

cục

cảnh sát

tuyệt đối không phải

là biện pháp xử



tốt

nhất,

hiện

tại

nghe

anh

nói bản

thân

lúc ấy không

nghĩ

nhiều,

Háo Tử bỗng

nhiên

cảm

thấy

tình

huống

này



chút vi diệu.

Trên

thực

tế,

không

chỉ

cậu,

Anh Minh

cũng

cảm

thấy.

Nhưng anh vẫn dựa vào một

bên

hút

thuốc,

Khấu Kinh cùng Vương Nghĩa Tề phía

trước người

tới

ta đi,

cái gì anh cũng không nghe vào

tai,

nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ không ngừng tụt lại sau,

bỗng dưng

hoảng

hốt.

Chuyện Thạch Nghị

muốn đi xử

lý,

tám phần





liên quan

tới Triệu Tử Thông.

Anh Minh

thở dài,

lời anh nói khi Khấu Kinh vào

thăm

tù lúc ấy,

nhưng là

thật lòng.

Tại sao lại đi đánh Triệu Tử Thông…

Anh quả thật cảm thấy mình là

bị ấm đầu.

Nhưng thật ra sau khi Thạch Nghị

thăm Anh Minh xong,

cũng không đi nơi khác,

mà về thẳng nhà,

Qua đại khái nửa giờ,

nhận được điện

thoại của Lưu Lỵ,

hỏi

hắn có

tiện gặp mặt

hay không, Thạch Nghị nói mình ở nhà,

lại

bảo Lưu Lỵ

trực

tiếp đến đây.

Hai người

là từ

sau

lần nói chuyện

kia,

lần thứ nhất gặp lại.

Thạch Nghị

tựa

bên quầy bar

hút

thuốc,

nhìn thấy Lưu Lỵ đi vào, đẩy ly nước về phía

trước: “Uống nước

trước đã.”

Nhưng Lưu Lỵ cũng không động,

cô cởϊ áσ khoác xuống,

ngồi ở

bên quầy bar,

đang nghĩ mở miệng thế nào.

Cô đang

nghĩ,

Thạch Nghị

lại đợi,

đợi đến khi



nghĩ đến không sai biệt

lắm,

chính

mình cầm

ly

lên uống

một

ngụm.

“Em cùng Triệu Tử Thông,

không phải loại quan

hệ mà anh

ta nói.”

Câu đầu

tiên

mở

miệng,

Lưu Lỵ

lựa

chọn giải

thích.

Thạch Nghị gật đầu: “Tôi

biết.”

Bởi vì

trong

lòng

hắn



ràng Lưu Lỵ không phải

loại

người

như Triệu Tử Thông

nói,

mới



thể

nóng

nảy

như vậy,

Lưu Lỵ sẽ bị

nói khó

nghe

như

thế,

ít

nhiều đều

có quan

hệ với

hắn,

dù sao

nếu

như

thời điểm Triệu Tử Thông kɧıêυ ҡɧí©ɧ giễu

cợt

chính



hắn,

gây

chuyện

lại không

tốt,

hắn

còn

chưa đến

mức

nổi

lên

mâu

thuẫn với gã ở

trước

mặt

mọi

người.

“Thạch Nghị…

chuyện lần trước chúng

ta nói kia,

em nghĩ,

có lẽ em có

thể nếm

thử vì anh..”

Lời này của cô có chút do dự, hoặc là nói,

có chút miễn cưỡng.

Nhưng cuối cùng vẫn ngẩng đầu nhìn Thạch Nghị: “Nếu quả

thật phải lựa chọn một trong hai mà nói,

em cũng sẽ lựa chọn.”

Những lời này của cô,

lại khiến Thạch Nghị nở nụ cười.

Tuy

rằng

rất

cạn,

Hắn uống hai ngụm rượu lạnh, sau đó

mới

đặt ly xuống vuốt ve

miệng ly,

cuối

cùng

lắc

đầu: “Lưu

Lỵ, cô làm

không được.”

“Cô không

buông

tha được cuộc sống

hiện giờ của cô,

cũng giống như

tôi không

tiếp

thu được loại chuyện này.”

Nói

thế nào đã

từng cùng một chỗ,

đối với

tính cách của nhau,

đều

hiểu rõ đôi chút.

Thạch Nghị sau khi nói ra lời này khỏi miệng liền cảm

thấy

thoải mái rất nhiều,

hắn

thở dài một

hơi: “Hai người chúng

ta vốn đều là loại người đã nhận đúng căn

bản sẽ không đổi,

thứ cô muốn cùng

thứ

tôi muốn,

là không đồng dạng.”



lẽ bọn

họ



thể

làm bạn bè,

nhưng

tuyệt đối không

thích

hợp

làm

người yêu.

Lưu Lỵ nghe Thạch Nghị nói xong, nhíu mày: “Anh đã

nghĩ

kỹ?”

“Kỳ thật loại chuyện này không cần cân nhắc quá nhiều.”

Thái độ Thạch Nghị coi như nhẹ nhõm: “Có

thể đó là có

thể,

không

thể chính là không

thể.”

Hắn có thể

đánh

nhau

vì Lưu Lỵ, nhưng tình cảm của

hai

người, cũng chấm dứt

ở đây.

Thời điểm Triệu Tử Thông

nói

những

lời kia,



hắn biết

hắn

cùng Lưu Lỵ

căn bản

cũng không

có kết quả,

không

chỉ bởi vì

tiết

tấu sinh

hoạt

của

nhau

hoàn

toàn không

cùng

một

chỗ,

còn bao gồm

cách

nhìn

của bọn

họ,

góc độ

cùng phương

thức bọn

họ

nhìn

nhận vấn đề,

tính

cách bất đồng



thể

mài giũa,

nhưng

loại

chuyện

này,



nhìn bao

lâu,

không

hợp

chính

là không

hợp.

Nếu có thể

đoán

được

kết

cục,

cũng

không

cần

lãng

phí thời gian của nhau.

Trên

cơ bản

lời đã đến

mức

này,

Lưu Lỵ đã

hiểu vấn đề không phải

là vãn

hồi

hay không vãn

hồi.





chút bất dĩ

nở

nụ

cười,

vẻ

mặt

cũng



chút

tiếc

nuối: “Kỳ

thật Thạch Nghị,

em vẫn



rất

nghiêm

túc đối với

tình

cảm

của

anh.”

“Tôi

biết.”

Thạch Nghị cười cười.

Nghiêm túc thì nghiêm túc, chỉ là còn rất nhiều

thứ xếp trên tình cảm,

không chỉ có Lưu Lỵ,

hắn cũng

thế,

cho nên Lưu Lỵ ít nhiều có

thể

hiểu được suy nghĩ của

hắn lý

tính của

hắn,

đặt

trên cảm

tình,

rồi lại không có biện pháp tiếp nhận.

Loại

người

như

hắn,

nhưng

không cách nào

sinh

ra đồng cảm.

Dù sao cũng là

bầu không

khí đàm luận chia tay, dù

thế

nào đều mang theo một loại cảm

xúc

khó có thể

tiêu

tan,

Lưu

Lỵ vốn còn

muốn

nói

gì đó, nhưng do

dự trong

chốc

lát vẫn là

buông tha, câu

thông với loại

người như

Thạch Nghị, đúng mực là

một chuyện

rất

quan

trọng, quá

mức

sẽ khiến hắn bắn ngược, quá ít

lại

hao hết tính nhẫn nại của

đối

phương,

Nhưng cho dù

thế nào,

Thạch Nghị vẫn là người đầu

tiên chịu đánh nhau vì cô.

Làm diễn viên,

nghe

qua nhiều

lời ca ngợi, cũng chịu qua bao

lời

ái mộ, trải nghiệm tình cảm của Lưu

Lỵ mà nói

tuyệt đối

đặc

sắc,

cô gần như

đã gặp qua các

dạng

đàn

ông,

Thạch

Nghị

không phải loại xuất sắc

nhất, cũng không phải người khiến

cô động tâm nhất, nhưng lại khiến cô muốn bắt

được

nhất.

Triệu Tử Thông vẫn

luôn

tìm



rất

nhiều

lần,

nói

một

lần

lại

một

lần

càng

thêm



ràng,

ngụ ý đều



muốn dùng gia

thế bối

cảnh

cùng

mánh khóe

của

mình,

đem



lên giường.

Nhưng đều

bị cô

từ chối.

Lưu Lỵ đi

cho tới hôm nay, loại chuyện này đã

gặp

không

ít,

cũng

không

phải

chưa

từng

thỏa

hiệp, nhưng đã

đến

được

vị trí hiện tại, cũng đã

qua giai đoạn buông

tha cho một cái

gì đó để

tiến

lên trước.



nguyện ý phối

hợp

tin

tức để

lăng xê,

là suy xét ở

lập

trường

công

ty,

dựa vào

chính

cô,

vẫn không

cần

làm

loại

chuyện

này.

Nhưng mà,

hiển nhiên Triệu Tử Thông không

thể

tiếp

thu được kết quả này.

Nhất là sau khi

biết được

bạn

trai của Lưu Lỵ là Thạch Nghị,

chuyện này càng làm gã nuốt không

trôi.

Gã cùng Thạch Nghị đều là

người trong vòng, cớ gì

Thạch

Nghị

có thể có

gã lại không?

Cho

nên,

ở quán bar,



cố

tình kiếm

chuyện với Thạch Nghị,



chỉ

là không

nghĩ

tới đối phương dám

ra

tay với gã ở

trước

mặt

mọi

người,

càng không

nghĩ được

cuối

cùng

chính

mình đánh

tới

mặt

mũi xám xịt,

rồi

lại không kiếm được

chỗ

tốt

nào.

Thạch Nghị lúc sau

thậm chí dùng quan

hệ trong nhà

trực

tiếp tìm đến chỗ của cha Triệu Tử Thông,

Triệu Tử Thông cho dù có

tâm

thì sao,

cũng không

thể lay chuyển được áp lực

trong nhà.

Thời điểm Lưu Lỵ biết được Thạch Nghị đánh

nhau với Triệu Tử Thông,



cùng bất

ngờ.

Từ

chỗ

một

người bạn phóng viên

có quan

hệ không

tệ

nghe được

chuyện

từ đầu đến

cuối,

nghe

nói Thạch Nghị

là vì



cùng Triệu Tử Thông

mà đánh

nhau,

Lưu Lỵ

lúc ấy

thật sự

cảm

thấy



chút

chấn động.

Thạch Nghị người này,

vốn không cần phải

thế.

Cho

nên,

trước khi Thạch Nghị đến

tìm

cô,

Lưu Lỵ vốn



muốn

nói

chuyện



ràng với

hắn,

còn

lấy

hay bỏ không

thể

nói

cô đã

hạ quyết

tâm,

nhưng

mà,



thật sự dao động.

Chỉ

có điều,

hiển

nhiên

tình

cảm không phải



chuyện

riêng,





nghĩ

nhiều

hơn

nữa,

cũng không

nhất định

chính

là kết

cục

cuối

cùng.

Thái độ

của Thạch Nghị đã

nằm

trong dự đoán

của

cô,

lại không

nằm

trong

mong

muốn

của

cô.

Cuối

cùng

mang

theo

nụ

cười bi

thương,

Lưu Lỵ

cầm

cái

ly Thạch Nghị

mới đưa qua uống

hai

ngụm,

một

hơi

cạn sạch

rượu

lạnh bên

trong.

—— Quả nhiên rượu mời không uống,

muốn uống rượu đắng.

Đặt

ly xuống,

Lưu Lỵ

nhìn Thạch Nghị: “Vậy

anh và em về sau,

vẫn

là bạn?”

“Ừ,

ít nhất

thấy cô mời sinh nhật mà nói,

tôi chắc chắn sẽ không

từ chối.”

Người đàn ông đối diện cô nở nụ cười

thoải mái,

vẻ mặt

thản nhiên.

Lưu Lỵ nhíu mày

trầm

mặc,

cả buổi cũng không

làm thêm động tác gì, bầu

không khí

trong phòng khiến người

cảm thấy áp lực, nhưng không có cứng ngắc cùng lúng túng của

lúc

trước.

Qua chừng năm phút,

Lưu Lỵ rốt cuộc mang

theo thở dài có chút

thoải mái,

xoay người cầm lên áo khoác của mình,

trước khi đi ra cửa,

nhớ

tới một chuyện: “Đúng rồi,

anh giúp em gửi lời cảm ơn tới Anh Minh.”

Tin

tức đã

tuôn

ra

chuyện

này,



cũng dùng

chút quan

hệ,

tận

lực khiến

cho

truyền

thông không

cần

nhắc

tới Thạch Nghị,

dù sao bọn

họ

cũng không

chụp được ảnh,

không



chứng

cứ,

nói

ra

cũng



chuốc phiền phức.

Chỉ

là Anh Minh

lần

này đại khái sẽ gặp

chút khó khăn.

Thạch Nghị đối với những lời này chỉ là nhướng mày, đơn giản trả lời một câu: “Không cần.”

Sau khi nhìn

thấy ánh mắt mang theo vài phần nghi

hoặc của Lưu Ly,

nở nụ cười nhạt: “Nhân

tình này còn chưa đến phiên cô

trả.”

Anh Minh vì ai làm thành như vậy,

không ai rõ

hơn

hắn.

Lưu Lỵ nghe vậy

sửng

sốt

một chút,

ngay

sau đó nhíu mày

nở nụ cười: “Thạch

Nghị,

anh

nhưng

tuyệt đối

đừng

ngã

vào.”

Không

đợi

người

kia

cân nhắc cẩn thận những lời này, cô

phất

phất

tay,

dứt

khoát

rời

khỏi

nhà Thạch

Nghị.

Đoạn

tình

cảm này, chính

thức,

kết

thúc.