Lão Hàng Xóm Đáng Ghét

Chương 77

Cường đã tỉnh dậy, nó thấy cảnh Hoàng bế Trúc trong tay, nó tức giận vô cùng, nó rút con dao trong người ra và lao tới. Nó nhằm thẳng người Hoàng mà đâm, mọi việc diễn ra quá nhanh, không ai phản ứng kịp. Hoàng chỉ thấy nhói một cái có một vật lạnh lạnh đâm vào người mình. Nó khuỵu xuống, mấy người vệ sĩ lao tới bẻ quặt tay Cường ra đằng sau. Mặt Hoàng như tái dại đi vì đau. Trúc hốt hoảng nó ôm chầm lấy Hoàng

- Đừng, anh ơi, tỉnh lại đi, anh đừng ngủ, em sẽ gọi cấp cứu ngay bây giờ. Hu huh u – Trúc òa khóc nức nở

- Đ..ừ..ng kh..ó..c em – Hoàng run run lau nước mắt cho Trúc

Mọi người nhốn nháo đưa Trúc lên xe và đi nhanh nhất đến bệnh viện. Cả quãng đường Trúc cứ khóc và ôm chặt lấy Hoàng, Hoàng ngày một nhợt nhạt vì mất máu, hơi thở đứt quãng

- Anh sẽ không sao hết, anh sẽ không sao mà, anh không được bỏ em đâu đó.

Hoàng mỉm cười yếu ớt và gục đầu xuống, nó ngất đi

- Đừng, anh đừng ngủ, cố lên anh, anh không được ngủ, anh không được bỏ em lại, chúng mình còn phải làm đám cưới đó, em yêu anh anh nghe rõ không, hu hu hu hức hưc – Trúc hoảng sợ khóc òa lên

…………………………………………� �…………………………………

Tại bệnh viện, Hoàng nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu, áo Trúc ướt đẫm máu của Hoàng. Con nhóc lo lắng vô cùng, cộng với suy kiệt về sức khỏe nó cũng ngất xỉu.

Khi Trúc tỉnh dậy, nó thấy bên cạnh nó là Dung, Hùng, có cả bà Phi Yến nữa. Nó hoảng hốt

- Anh Hoàng đâu, anh ý có sao không? Con phải đi gặp anh ý – Trúc toan bước xuống thì đã bị mọi người ngăn lại

- Con yên tâm, Hoàng đã qua cơn nguy hiểm rồi, nó mới mổ xong, đang nằm phòng hậu phẫu, con chưa đc vào đâu, trong đó đang chỉ có bác trai thôi, con cứ nghỉ đi – bà Phi Yến nói

- Nhưng Hoàng không sao thật chứ bác? Bác đừng dấu con đó nha – Trúc ngân ngấn nước mắt

- Thật, con yên tâm đi

- Phải đó, bồ yên tâm nghỉ đi – Dung gật đầu

- Ta muốn nói chuyện với con một lúc đc không?

- Dạ - Trúc gật đầu

Dung và Hùng thấy thế thì lịch sự xin phép ra ngoài

- Bác muốn nói chuyện gì ạh

- Ta muốn kể cho con biết thêm về gia đình ta, để con có thể hiểu thêm về ta và bố Hoàng. Con biết không, ta và ông Vương cũng yêu nhau từ lúc bằng con với Hoàng bây giờ. Đó là tình yêu đầu đời của ta, nó đẹp và thơ mộng vô cùng, nhưng…ta đã phạm phải một sai lầm đó là chúng ta đã đi quá giới hạn quá sớm. Kết quả là ta đã mang bầu, lúc đó ta và ông Vương còn quá trẻ để có thể kết hôn, ông ý lại sinh ra trong một gia đinh giàu có nổi tiếng, nếu để chuyện này vỡ lở ra thì cả ông ý và gia đình sẽ mang tiếng vô cùng. Cho nên ta đã lén lút đi bỏ cái thai đó đi, lúc đó ta quá trẻ và nông nổi. Chính hành động đó mà ông trời đã bắt ta trả giá, ta đã không thể nào có con được. Ông ý biết chuyện đó thì thương ta vô cùng, và không muốn rời bỏ ta, nhưng gia đình ông thì cấm đoán bằng được, họ không muốn ông kết hôn và lấy một người không tương xứng như ta và nhất là ta không thể làm tròn trách nhiệm của một người phụ nữ. Ta đã bỏ đi…ông ý tìm ta khắp nơi không đc cho nên đành gật đầu chấp nhận lấy một người mà gia đình hứa hôn đó là mẹ Hoàng. Mẹ Hoàng là một người phụ nữ công dung ngôn hạnh đầy đủ và hết mực yêu thương chồng con. Bà đã sinh cho ông ý một đứa con trai là Hoàng. Thế nhưng ông ý vẫn yêu ta, dù vậy ông vẫn làm tròn trách nhiệm của một người chồng và một người cha, chỉ có trái tim của ông ý là vẫn dành cho ta thôi. Ông trời run rủi thế nào mà ta lại gặp lại ông ý, vì hạnh phúc của gia đình ông Vương mà ta lại chạy trốn một lần nữa, nhưng ông vẫn tìm gặp đc ta, ông muốn bù đắp và che chở cho ta nhưng ta chỉ chấp nhận là một người bạn. Mẹ Hoàng trước khi sinh Hoàng đã mắc bệnh tim, sau khi sinh bà càng ốm yếu, hơn nữa lại biết chuyện của ta cho nên bà đã quá đau buồn và qua đời. Ta luôn dằn vặt vì chuyện đó nên ta muốn bù đắp cho Hoàng, ta sẽ yêu thương nó như con ruột của mình. Thế nhưng nó không chấp nhận ta, nó hận cả bố nó nữa. Ta thế nào cũng được, nhưng ông ý yêu thương nó vô cùng, ông yêu nó còn hơn sinh mạng mình nữa. Nhiều lúc nhìn ông ý ngắm ảnh Hoàng thở dài ta đau lòng lắm. – Bà Phi Yến rơm rớm nước mắt

Trúc nhìn bà, một người đàn bà đẹp mà sao cuộc đời lắm gian truân đến thế, cả bà Phi Yến cả mẹ Hoàng đều là những người phụ nữ đáng thương.

- Cho nên ta muốn con hãy thuyết phục Hoàng tha thứ cho ông ý, nếu nó ghét ta, ta sắn sàng ra đi, ông ý từ khi biết nó bị đâm thì ông như gục hẳn, từ hôm qua đên giờ ông chỉ túc trực bên thằng bé, không ăn không ngủ. Ta đau lòng lắm – bà Phi Yến sụt sùi

- Bác yên tâm, cháu sẽ thuyết phục anh ý, nhưng cháu không biết Hoàng có đồng ý không? Cháu sợ cháu sẽ làm bác thất vọng…

- Không sao…bác tin nhất định cháu sẽ làm được, hãy giúp ta nhé con gái – bà Phi Yến cầm tay Trúc

Trúc như nhìn thấy hình ảnh của mẹ nó, dịu dàng và ấm áp…nó mỉm cười và gật đầu

…………………………………………� �……………………………………

Do không nặng lắm nên chỉ nghỉ ngơi một ngày Trúc đã có thể đi lại đc rồi, nó ngày nào cũng sang chỗ Hoàng có khi một ngày nó sang mấy lần. Những ngày sau đó Hoàng có biểu hiện phục hồi khá tốt, bác sĩ nói cũng do mang đến kip thời và Hoàng có một thể lực khá tốt nên bệnh diễn biến tốt.

- Anh thích ăn gì để em mua cho – Trúc dịu dàng nói với Hoàng

- Anh chỉ thích ăn đồ ăn của e nấu thôi, em nấu món nào cũng ngon hết – Hoàng hí hửng

Ngày nào Trúc cũng mang đồ ăn vào cho Hoàng, thằng nhóc thích thú ăn hết veo

- Ui nhìn anh ăn vậy chả ai nghĩ là anh bị bệnh hết – Trúc cười sung sướиɠ

- Tại đồ ăn em nấu ngon quá đó chứ hơn nữa anh cũng phải ăn nhiều cho chóng khỏe để còn làm đám cưới nữa chứ hí hí hí

- Đồ cà chớn, ai cưới anh – Trúc đỏ mặt lấp liếʍ

- Ơ, sao lúc trên đường tới đây em kêu sẽ cưới anh rồi em nói là….

- Thôi…- Trúc lấy tay bịt miệng Hoàng lại, mặt nó lúc này đã đỏ như quả cà chua

Hoàng tủm tỉm hôn nhẹ lên bàn tay nó, nó giả vờ nhăn nhó

- Ối đau quá

- Anh sao thế, anh đau ở đâu – Trúc hôt hoảng cầm tay sờ trán Hoàng

- Anh đau ở đây, ở đây và ở đây nữa- Hoàng chỉ lung tung trên người nó

- Để em gọi bác sĩ – Trúc toan chạy đi thì

- Không, không cần bác sĩ, chỉ cần một thứ thôi

- Hả? thứ gì?

- Anh chỉ cần em nhắc lại câu nói hôm trước là anh hết đau – Hoàng tủm tỉm

- Hả? Anh lừa em

- Anh lừa đâu, anh nói thật đó, em nói đi – Hoàng cầm tay Trúc lắc lắc

- Em…không nói – Trúc lè lưỡi trêu Hoàng

- Ác quá, anh đau đớn bệnh tật này em không thương anh, một câu nói cũng tiếc anh – Hoàng dỗi quay mặt vào tường (lại trẻ con rồi)

- Ơ, anh giận àh – Trúc lay lay người Hoàng nhưng thằng nhóc vẫn không thèm quay mặt lại

Con nhóc tủm tỉm cúi xuống sát tai Hoàng thì thầm “ Em yêu anh, đồ ngốc”