Ôsin Nổi Loạn

Chương 53

- Trường chúng ta năm nay tổ chức đi leo núi, lớp mình sẽ được ghép cùng với một lớp khối trên. Nên cô mong cả lớp chúng ta phải có ý thức kỉ luật tốt để thuận lợi cho chuyến đi, mang cho mình một hành trang và một kỉ niệm đẹp.

“ Bộp, bộp, bộp.”

Sau lời nói của cô chủ nhiệm học sinh nào cũng tươi tỉnh hẳn lên, mọi người bắt đầu nhao nhao chia nhóm, bàn tán xem mua cái gì. Có một học sinh mạnh dạn đứng lên hỏi :

- Cô ơi, thế mình được đi với lớp nào hả cô.

Nghe bạn A nói vậy, mọi người lại càng hỗn loạn hơn hỏi dồn dập, bên cạnh Chi Mai cũng đang chắp tay :

- Cầu mong là…

- Chị không muốn đi à, sao mặt như bị thịt vậy.

Thấy Kim Anh đờ đẫn vẻ không hứng thú, Tú Anh quay lại hòi:

- Hầy… Bao giờ mới đến ngày đi đây. Mình sẽ sang lớp Tiểu Kim đi cùng cậu ấy. Tú Anh có qua không?

- Chưa biết.

Hữu Thiện mặt mày hớn hở, bắt đầu lấy giấy lên danh sách những thứ cần chuẩn bị.,

- Nào, nào.- Cô giáo cười tươi, đưa tay ra dẹp loạn học sinh. – Các em trật tự. Chúng ta được phân ghép với lớp KTII. Và 3 ngày nữa sẽ khởi hành. Chúng ta sẽ có chuyến đi 3 ngày 2 đêm, các em về hỏi ý kiến phụ huynh rồi kí vào đơn này cho cô.

- Còn nữa, ở chuyến đi này các em sẽ được tham gia các trò chơi và tổ chức thi đua tập thể cô mong lớp ta có thể đi đầy đủ. Thể hiện tuyệt đối tinh thần giao lưu và học hỏi/

Cô giáo vừa dứt lời, mọi người lại dơ tay lên vỗ ầm cả lớp.

- Woa… được đi cùng lớp đàn anh Lập Hàn.

- Hihi… vui quá.

- Ôi anh Lập Hàn.

- Year! Có cơ hội làm quan với anh ấy rồi. hi h.

Chi Mai hào hứng không kém, thấy Kim Anh vẫn ngồi đỡ đẫn như đang suy nghĩ điều gì, cô lay lay Kim Anh để chia sẻ niềm vui :

- Ê, nhỏ. Có chuyện gì à sao trả có tý tinh thần gì vậy?

- Không có chuyện gì cả.

- Được đi với lớp đàn anh Lập Hần mày không vui à mà mặt mày cứ xị ra thế.

Kim Anh vẫn cầm quyển sách chống lên bàn rồi thờ ơ đáp :

- Lập Hàn là gì? Ăn được kông? Sao phải vui? Xì.

- Ực… Chi Mai nuốt nước bọt trừng mắt tròn vo.

- Mày đi học được mấy tháng ở đây mà không biết đàn anh Lập Hàn là ai sao?

- Không? Là ai?

Vào đề, Chi Mai hứng thú :

- Hề… hề hỏi đúng người rồi đất, thong tin của các mỹ nam thì hỏi Chi Mai này là sang suốt nhất.

- Xì, chỉ dỏi tán dóc mày nói nhanh lên. Lôi thôi qá.

- Cái con nhỏ này, từ từ ta đang tìm lời hay lẽ đẹp nữa chứ.

Hữu Thiện từ đâu cũng hóng hớt quay xuống :

- Nói lẹ đi. Tớ cũng muốn nghe thử nữa.

Cái nhỏ này, tưởng quan tâm mỗi Trịnh Kim thôi mà.

- Nghe đây.

Chi Mai đằng hắng giọng, ra vẻ quan trọng :

- Lập Hàn, con trai của “cựu” siêu mẫu Thái An. Ba của anh ấy làm chính trị gia nghe nói chức vụ rất cao nhưng đã qua đời được 4 năm để lại một gia sản khổng lồ. Lập Hàn học trường mình, lớp KTII được thừa hưởng gien của bà mẹ “siêu mẫu” cao 1m86, nói chung không khác gì một siêu mẫu, miệng luôn mỉm cười, khuôn mặt ngây thơ. Nhưng mỗi cái.

Chi Mai dừng lại xem xét vẻ mặt của hai người.

- Cái gì nói nhanh đi. Hữu Thiện không chịu được phải thốt lên.

- Mỗi tội anh ấy có vẻ hơi thiểu năng 1 tý nên không được nằm trong TOP 5. Nhưng để mà so ra ấy Trịnh Kim là “Hoa Vương”, Tử Kỳ là “Vương Gia” thì sắc đẹp của anh ấy cũng được liệt vào hàng hiếm thấy đấy. Còn được gọi là “ Hàn Mỹ nhân” luôn giúp đỡ người khác, còn có một tài khoản hỗ trợ học sinh vượt khó cho trường mình. Vừa hiền vừa đẹp, ngây thơ đến nỗi không cả ý thức được vẻ đẹp của mình.

- Vậy cơ á. - Hữu Thiện tỏ vẻ không tin lại có người như thế, con trai thời này đẹp trai thì lạnh lung, mà xinh đẹp thì lại gian xảo.

- Ngây thơ như vậy là tốt.- Kim Anh gật gù xung quanh mình đã có quá nhiều người nham hiểm. - Thế ở trường đàn anh có fan không?

- Xì con nhỏ này hỏi thừa nha. Tất nhiên là có, mà có ở đấy lại chính là nhờ điểm ngây ngơ, thiểu năng như vậy đấy. Tuy anh ấy không giỏi một thứ gì cả nhưng rất đáng yêu. Lượng fan so sánh với “ Kỳ vương gia “ấy chứ.

Hữu Thiện bĩu môi vẻ không đồng tình, tay lại cầm gương vuốt vuốt lại tóc.

- Tiếc thật, người như vậy mà bị ABE ( Thiểu năng).

- Ai biết đâu được, nhỡ người ta giả vờ ngu thì sao. Biết không đấu lại với Tiểu Kim nhà ta nên sợ bị thua mất mặt nên vờ vịt bị đần thôi.

Chi Mai có vẻ bất bình, ngồi thằng lưng :

- Trước khi “ Hoa vương” học thì “ Hàn mỹ nhân” đã như vậy rồi chứ không phải đến lúc “ Hoa Vương” vào anh ấy mới như thế. Cậu đừng bênh ‘Hoa Vương “ quá, phải nhìn hai phía.

Kim Anh lắc đầu không nói, không hiểu sao “ nữ tàu” rất thích đấu khẩu với Chi Mai nhưng với mọi người lại đối xử rất tốt.

Cứ như bây giờ hai người đang bênh vực cho hai người, mà chưa chắc hai người kia đã biết họ.

- Sắp đến kì xếp hạng rồi, mày định bỏ phiếu cho ai.

- Tiểu Kim chứ ai.

- Tôi hỏi bạn à. Sao Kim Anh.

- Bắt buộc à?

- Ừ.

- Tú Anh.

Hữu Thiện cười cười:

- Chị em mà tất nhiên phải bỏ cho Tiểu Tú Tú rồi.

Chi Mai lại không hiểu tưởng Hữu Thiện nói khía, lại xì một tiếng dài không nói gì nữa.

Tiết học diễn ra trong tiếng ồn ào và bàn tán của sinh viên làm cho thầy không khỏi phải đau đầu.

………………..

Đi qua lớp Tử Kỳ để đến căng tin, thấy mọi người cứ bâu vào một phía thì ra là chỗ Tử Kỳ, mà… Trịnh Kim. Là cậu ta, sao cậu ta lại đến lớp học nhỉ thường thì cậu ta không bao giờ đến lớp cơ mà. Kì lạ thật.

Kim Anh tưởng mắt mình bị cận còn dán chặt mặt vào cửa sổ ngoài lớp học.

Đúng, là Trịnh Kim mình không hoa mắt, đầu óc Kim Anh bắt đầu hoạt động mà không biết Trịnh Kim trong lúc lỡ đãng đã nhìn thấy Kim Anh thất thần ngoài cửa, rẽ đám đông anh đi lại phía Kim Anh, nhưng trước anh một bước Kim Anh đã bước nhanh hơn. Không bỏ cuộc Trịnh Kim cứ thế đi đằng sau.

Mảii nghĩ, mãi sau mới cảm thấy đằng sau có gì đó gai gai người, Kim Anh từ từ lén quay nửa đầu nhìn nhìn, nhưng chỉ dám nhìn nghiêng sang phía cửa sổ ở hành lang. Có một bong con trai đi theo cô. Kim Anh bước nhanh, vội và mồm không ngừng lẩm bẩm :

- Lại tên biếи ŧɦái nào nữa đây.

Đi nhanh mà cảm thấy bước chân đó cũng nhanh theo, Kim Anh liền co giò chạy một mạch thẳng đến địa điểm đông người gần nhất để tên biếи ŧɦái không rõ mặt không đi theo nữa.

Trịnh Kim vẫn từ từ bình thản đi, anh khẽ cười khi thấy Kim Anh gọi la liệt đồ ăn, ngồi xuống bàn ngó nghiêng như đang rình ai đó. Cũng lấy cho mình một ít đồ ăn nhẹ, Trịnh Kim không hiểu sao hôm nay mình còn mỉm cười nhẹ với cô bán hàng ở căn tin.

Đặt nhẹ khay thức ăn ngồi đối diện Kim Anh.

- Khực…

Tên biếи ŧɦái giá đáo à, tên này lì thật đấy không phải fan cuồng của mình chứ. Kim Anh dần dần ngẩng đầu lên, thấy 2 cái mắt, 1 cái mũi, 1 cái miệng nhỏ đang cười mà cũng như không cười.

“Ặc.. zít…”

Kim Anh bị sặc cơm, hình như còn có một hạt cơm đã bị đẩy lên mũi rồi, nước mũi, mắt bắt đầu đỏ.

Trịnh Kim thấy thế vừa cười vừa nhẹ nhàng cầm chai nước của mình đưa cho Kim Anh :

- Uống đi, tôi không muốn bị phịt cơm vào mặt đâu.

Cái tên đáng ghét, mở mồm ra là nói lời độc địa. Nhưng Kim Anh cũng cầm chai nước tu để bảo toàn tính mạng.

Khi thấy xuôi xuôi, Kim Anh mới trợn mắt nhìn Trịnh Kim :

- Có chuyện gì mà khiến cậu xuống ngồi ăn ở đây/

Trịnh Kim thoáng suy nghĩ rồi bỏ nhỏ:

- Cậu nên giữ ý tứ không nên qua lại với quá nhiều đàn ông. Dù gì…

Những lời nói sau Kim Anh đã quá rõ “ dù gì cậu cũng sắp làm vợ tôi, nên giữ ý cho tôi chứ gì.” Qua lại là có ý gì chứ, tôi mà có người qua lại cùng thì đã không hợp tác làm nên cơm cháo với anh.

Kim Anh không nói câu nào, cũng không tiện chất vấn hay **** rủa Trịnh Kim trước bàn dân thiên hạ để rồi mọi người sẽ biết chuyện của cô và anh.

Vơ vội đống bánh trên bàn Kim Anh đứng dậy nói với mấy chiếc bàn không biết đã kê dịch vào chỗ mình lúc nào

- Các bạn có thể nhường đường cho mình được không. Thế sẽ tiện hơn để các bạn ngắm Idol của mình.

Cả lù vội kệ dịch bàn ra.

Trịnh Kim cũng mặc kệ đứng lên theo Kim Anh ra ngoài. Nhưng đi kiểu gì vẫn thấy một số bạn nữ chạy theo hỏi mình có đi tham quan với trường không, anh bèn quay lại khuôn mặt lạnh lùng kiểu mẫu:

- Tự giữ thể diện cho mình tí đi, đừng thấy trai là bám theo như vậy.

Nói rồi anh cất bước tiếp để lại mấy nữ sinh lúc đấy mặt đỏ như gấc, còn có người không hiểu sao còn có người khóc mà chạy đi. Thanh niên 2011 không nên thế chứ.

Hữu Thiện vừa lúc đi vào căn tin gặp cảnh tưởng ấy không ngừng đắc trí, dù sao trước mặt mỹ nữ như cô Trịnh Kim cũng không đối xử như vậy. Lúc nãy Tiểu Kim thật quá phong độ rồi.

…………………..

- Kim Anh không ngờ cậu cáo già thế.

Hữu Thiện từ đâu xông vào lớp nói với Kim Anh trước vẻ sững sờ rồi còn thu dọn sách vở tức giận bỏ lên bàn trên ngồi.

Kim Anh đỡ đẫn không hiểu chuyện gì, nhưng đến giờ vào lớp cũng không hỏi them.

Hữu Thiện thường luôn đối xử tốt, hào phóng với bạn trong lớp không biết có chuyện gì lại khiến cô nổi giận đùng đùng thế.