Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh

Chương 47: Không Lẽ Là Đến Đòi Nợ Tận Cửa

Khi cả hai bước lên xe, Lâm Tích Bạch huých nhẹ lên vai Tô Thính Ngôn sau đó nói: “Không tệ, mình thấy ông ta đã bị cậu làm cho hồ đồ rồi, người đàn ông này suốt ngày chỉ biết hếch mũi lên trời, hôm nay xem như đã khách sáo rồi.”

Tô Thính Ngôn thở dài” “Hừ, lão già sư phụ chuyên đi hãm hại lừa gạt nhà mình dạy những thứ này xem ra vẫn có chút hữu dụng.”

“Này, sư phụ cậu dù sao cũng là cao nhân lợi hại, bị cậu nói những lời như vậy…”

“Là do cậu chưa từng sống chung với ông ta hơn mười mấy năm…”

“Chuyện này, cũng do sư phụ cậu không thu nhận mình mà; được xưng tụng là Quái Y, khẳng định có điểm lợi hại hơn người, có thể học được vài phần nhỏ của ông ấy, so với Tô Khuynh Tình suốt ngày ở bên ngoài tự xưng cái gì thần y còn tốt hơn.”

Lâm Tích Bạch có ý muốn tiễn cô về chung cư, nhưng Tô Thính Ngôn nói: “Đừng, đừng đưa mình về bên đó, đám người Tô gia đã đem địa chỉ của mình công khai ra bên ngoài, mỗi ngày đều có ký giả bao vây bên ngoài, mình đã dọn ra ngoài rồi.”

“Cái gì? Tô Gia này cũng thật biết cách ức hϊếp người khác…vậy cậu như thế nào rồi? Cậu hiện tại đang sống ở đâu?”

“Sống tạm ở …nhà Lâm Nhứ.”

“Nhà của đầu bảng? Cậu không phải nói anh ta không có nhà sao…”

Tô Thính Ngôn nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, gãi đầu nói: “Chuyện này…he he…”

Sau đó cô liền cùng Lâm Tích Bạch giải thích một chút, Lâm Tích Bạch sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện lập tức nổ tung: “Ông chủ sống trong một biệt thự lớn? Bà nó, Tô Thính Ngôn, cậu..cậu vậy mà cũng có thể lầm lẫn được, cậu thật là…có điều vận may cũng thật tốt, vừa gặp liền có thể gặp được ông chủ mở công ty.”

“Cái gì chứ, nghe lời nói của anh ta chỉ là mở một công ty nhỏ mà thôi, cũng không phải là ông chủ lớn gì cả!”

“Có thể sống trong một căn biệt thự lớn như vậy, làm sao không có căn cơ được chứ.”

“Với khả năng tiêu xài hoang phí của anh ta, chỉ cần có chút tiền liền nhanh chóng đem đi hưởng thụ, có khi tiền kiếm được đều đem đi đầu tư vào căn biệt thự lớn đó rồi.”

“Lời này nói không sai, nhưng mà cũng không tệ đúng không; anh ta rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt kiếm cơm, chỉ cần dựa vào khuôn mặt đó, cũng có thể nhìn ngắm cả đời, vậy mà còn mở công ty, cậu yêu cầu nhiều như vậy để làm gì cơ chứ.”

“Làm gì có, mình không có yêu cầu gì cả; mình chỉ có một chuyện lo lắng; chính là nếu như anh ta không phải là trai bao vậy có phải đối với những chuyện nam nữ này cũng không có kinh nghiệm gì hay không, đến lúc đó ảnh hưởng đến việc sinh con của mình; không trách được lần đó mình không mang thai; vốn dĩ đã cảm thấy kỳ lạ rõ ràng thân thể mình rất tốt, nhìn thân thể của anh ta cũng không tệ, như thế nào lại không mang thai được chứ.”

“Biến ngay!”

-

Tô Thính Ngôn vừa bước cửa, nhìn thấy thím Trương liền trực tiếp hỏi: “Tiên sinh nhà bà đang ở đâu?”

“Tiên sinh đang ở trong thư phòng, để tôi đi…” thím Trương lúc này vừa muốn đi đến thư phòng thông báo một tiếng.

Tô Thính Ngôn lúc này đã ném đôi giày xuống, lập tức bước qua.

“Ồ, để tôi đi tìm anh ta.”

“Này, nhưng mà, thiếu phu nhân, tiên sinh hiện tại đang có người…”

Câu nói cuối cùng của thím Trương, Tô Thính Ngôn giống như không hề nghe thấy.

Cô trực tiếp đẩy cửa thư phòng bước vào.

“Lâm Nhứ, liên quan đến việc sinh con, tôi vẫn nên nhắc nhở anh một chút.”

Bên trong, có vài người đang ngồi nghiêm chỉnh, nhìn thấy Tô Thính Ngôn đột nhiên xông vào, có chút ngây người.

Tô Thính Ngôn hoàn toàn không nghĩ đến bên trong còn có người.

Cô thoáng sững người nhìn Lâm Thứ lắp bắp nói: “Chuyện là, các người, đây là…”

Lâm Như lúc này đang ngồi sau bàn sách, trước mặt có vài chủ quản cao cấp đang cầm tài liệu kế hoạch xí nghiệp báo cáo công việc, không nghĩ đến lại có người trực tiếp xông vào bên trong, cả đám người xoay đầu lại nhìn thì phát hiện người vừa đến vậy mà lại là một người phụ nữ?

Phụ nữ sao?

Trong nhà Lâm tổng tại sao lại có thể xuất hiện một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp được chứ?

Chu Đỉnh lúc này vốn dĩ đang thành thật đứng một bên, khi nhìn thấy thiếu phu nhân bước đến, cả khuôn mặt sa sầm lại.

“Thiếu phu nhân!” Anh ta bước về phía trước.

Tô Thính Ngôn thoáng ngây người sau đó nói: “Thì ra là đang có khách sao, vậy các người cứ tiếp tục nói chuyện.”

Sắc mặt của những người còn đang ngồi trong phòng không được như bình thường.

Tô Thính Ngôn suy nghĩ, những người này kẻ nào cũng có dáng vẻ mặt người dạ thú, sắc mặt khó chịu giống như vừa ăn phân, đến đây có mục đích gì chứ?

Đến…đến đòi nợ sao?

Cô lập tức đóng lại cánh cửa phía sau lưng.