Nuôi Rồng Dưỡng Già

Chương 2: Đi Tộc Hổ?

(Từ chương này trở đi, xin phép được gọi Lâm Thiên Âm là Lai Hinh.)

Tô Nhiên Linh và Jenny nghe Lai Hinh nói thì hơi sững người một lát, nhưng cũng không có phản bác lại. Tô Nhiên Linh cúi đầu nghiền ngẫm, như suy nghĩ gì đó.

Nhanh Nhảu - cậu trai có vẻ non nớt lúc nảy mở to mắt ngạc nhiên, đảo mắt nhìn lên xuống đánh giá ba người: Tộc Vượn? Nghe nói vóc người của giống cái tộc vượn vừa thô lại vừa lớn, không khác gì các giống đực là bao. Nhưng còn các em.... không lẽ là do ta nghe nhầm rồi?

Không phải là tộc Vượn sinh sống ở phía bên kia của thảo nguyên sao? Sao lại đột nhiên chạy đến đây rồi? Tia Chớp thò đầu nghi hoặc hỏi.

Lai Hinh còn đang tính tìm đại một lý do trả lời, thì thanh âm mềm nhẹ của Tô Nhiên Linh đã vang lên: Chúng em nghe nói, phong cảnh ở bên này rất đẹp, nên mới muốn qua đây mở mang tầm mắt. Nhưng ai ngờ... ai ngờ, bọn em chỉ mới đi xung quanh một lát, thì đã lạc mất những người khác.

Người...? Đôi mắt vàng kim của Bạch Phong híp lại, ra vẻ nghi hoặc.

A... là thú, những thú khác. Trong tộc bọn em hay gọi thú là người. Tô Nhiên Linh sửa miệng. Lai Hinh âm thầm cho Tô Nhiên Linh ba cái like. Đồng đội này cũng thật nhanh trí.

Những thú kia nghe xong liền một bộ gật gù thì ra là như vậy. Tiếp đến là lộ ra từng đợt ánh mắt tràn đầy thương cảm. Giống cái đi lạc, thật đáng thương. Giống cái nhỏ gầy yếu như vậy, nếu nhỡ gặp thú dữ thì phải làm sao bây giờ? Lỡ đói bụng thì phải làm thế nào? Khát nước thì ra sao?... vân vân... và mây mây... Bị loại ánh mắt có thể vắt ra nước này nhìn chằm chằm, làm da gà da vịt của ba người Lai Hinh nổi lên từng gợn.

Bạch Phong nghe là giống cái đi lạc, cũng thoáng lộ ra chút đồng tình. Ở thế giới này, giống cái là nhỏ bé và yếu ớt nhất, cần phải có giống đực bảo vệ mới có thể sống sót. Hắn nghiền ngẫm một lát, mới lại nhìn về phía ba người Lai Hinh, ánh mắt đã nhu hòa hơn hẳn: Nếu không chê thì có thể đến tộc chúng ta. Cho đến khi giống đực của tộc Vượn tìm đến, chúng ta sẽ tận tình chăm sóc các em. Sợ ba người từ chối, Bạch Phong lại nói thêm: Tộc Hổ của chúng ta cũng có rất nhiều giống cái, có thể làm bạn cùng các em.

Đúng vậy, đúng vậy, đến tộc của chúng ta đi, tộc Hổ chúng ta có rất nhiều lông thú, có thể cho các em may quần áo đẹp.

Còn có rất nhiều thịt, nào bò, nào dê, nào cá... cho các em tha hồ ăn.

Ta nghe nói tộc Vượn chỉ ăn rau.

Rau chúng ta cũng có, có quả vàng, quả đỏ, quả xanh... còn có cả quả tím. Các em muốn loại nào, ta cũng đều có thể đi hái cho các em.

.......

Mỗi thú đều thi nhau kể, hận không thể lấy ra hết thứ tốt của tộc cho ba người nhìn qua một lần. Bạch Phong day day trán có chút đau đầu. Cái đám thằng hổ con này, nếu như lúc đi săn cũng dồi dào tinh lực và khí thế như bây giờ thì hắn cũng đã đỡ khổ.

Thật... thật sao? Tô Nhiên Linh hơi có vẻ động dung. Trông bọn họ cũng không giống người xấu, trái lại còn có chút nhiệt tình và đáng yêu. Cảnh vật quanh đây rất kỳ lạ, không chừng còn có thú dữ và rắn độc. Nếu như thật sự đi cùng bọn họ... thì cũng không tồi. Hơn nữa... Tô Nhiên Linh đưa mắt liếc nhìn Bạch Phong, thấy hắn cũng đang nhìn mình, liền lập tức cúi đầu day day vạt áo.

Lai Hinh thấy biểu hiện này của Tô Nhiên Linh, trong lòng thầm kêu hai tiếng không tốt. Ngay lúc Tô Nhiên Linh vừa ngẩng đầu định mở miệng nói chuyện, thì Lai Hinh đã nhanh chóng nói trước: Chúng tôi muốn thương lượng một lát.

Tô Nhiên Linh còn muốn nói gì đó, thì vai đã bị Lai Hinh âm thầm dùng sức đè nặng. Ngay cả Jenny kế bên cũng nắm áo Tô Nhiên Linh giật nhẹ, lắc đầu ra hiệu im lặng.

Bạch Phong và những thú khác có hơi bất ngờ vì giống cái không lập tức đồng ý đi cùng mình. Nhưng nghĩ lại thì dù sao bọn họ cũng là khác tộc, các giống cái lo lắng cũng là điều đương nhiên. Muốn thương lượng một chút cũng không có gì là lạ. Vì vậy, trong đám thú cũng không có ai ngăn cản, tùy ý để ba người Lai Hinh lướt qua, đi đến chỗ xa nói chuyện.

Sau khi xác định khoảng cách đã đủ xa, hẳn là đám thú kia sẽ không nghe tới. Lai Hinh mới thả lỏng hai tay đang lôi kéo Tô Nhiên Linh và Jenny. Tô Nhiên Linh xoa xoa tay, nhìn Lai Hinh với vẻ mặt khó chịu: Cô làm cái gì vậy chứ? Chuyện này thì còn cần phải thương lượng gì sao?

Đối với thái độ của Tô Nhiên Linh, sắc mặt của Lai Hinh cũng không được đẹp lắm: Đừng quên, bọn chúng là Hổ. Tiếng Hổ cuối cùng Lai Hinh hơi gằn lên, làm Tô Nhiên Linh có chút giật mình.

Đúng vậy, bọn họ là Hổ, sao cô lại có thể chỉ vì bọn họ biến thành người mà quên mất điều này. Các cô cũng không phải là Vượn thật, chỉ là con người sức yếu tay mềm. Nếu như thật sự đồng ý đi theo, vậy chả khác nào đương không tự chui đầu vào hang cọp. Nếu lỡ như bị phát hiện, vậy... có phải là sẽ bị ăn tươi nuốt sống hay không?

Tô Nhiên Linh vỗ vỗ ngực, càng nghĩ càng sợ, cả người dây ra một thân mồ hôi lạnh. Cô quay sang nhìn hai người Lai Hinh và Jenny: Vậy, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Không biết! Lai Hinh không kiên nhẫn trả lời, rồi đưa mắt nhìn sang Jenny đang trầm mặc nảy giờ: Jenny, cô nghĩ sao?

Nhìn qua thì Jenny có vẻ là người hiền lành, ít nói. Từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng , nhưng Lai Hinh biết, chó sủa bậy là chó không cắn, người ít nói thường là kẻ khôn ngoan. Quả nhiên:

Theo tôi nghĩ, thì trước tiên chúng ta nên giả vờ đi theo bọn họ, chỉ cần chú ý một chút, thì hẳn là không sao.

Lai Hinh gật gật đầu, trước mắt thì chỉ có cách này. Nơi đây bốn phía đều là cây cối cao lớn, mặt trời trên đầu cũng rất kỳ lạ, tạm thời Lai Hinh vẫn chưa thể xác định được vị trí của bản thân chứ đừng nói đến là đi tìm những người khác. Nếu như cứ tiếp tục đi loạn, một ngày hai ngày thì không nói gì, nhưng nếu lâu hơn. Không nói đến thể lực suy kiệt, thức ăn thiếu thốn mà còn có thể táng thân vào miệng thú dữ. Mặc dù đám trước mặt này cũng là thú dữ nhưng tạm thời hẳn là không có ác ý với các cô. Chưa kể, nếu như đám hổ đó đi rồi thì rất có thể bầy sói lúc nảy sẽ quay lại. Suy đi tính lại, vẫn là nên đi theo bọn chúng, sau lại từ từ tính tiếp. Chỉ cần không để lộ việc không phải là Vượn thì hẳn là có thể an toàn.

Giả vờ? Theo là theo, không theo là không theo. Cái gì gọi là giả vờ với không giả vờ chứ? Tô Nhiên Linh trừng mắt nhìn Jenny. Lai Hinh có chút đau đầu mở miệng: Chúng ta không phải là Vượn, càng không có Vượn đực nào sẽ đi tìm chúng ta. Theo bọn họ về tộc chỉ là kế tạm thời, đợi qua vài ngày, nếu thật sự không ổn, lại nghỉ cách rời đi.

Rời đi, nhưng chúng ta biết đi đâu bây giờ? Tô Nhiên Linh có chút gấp, Jenny và Lai Hinh từ chối cho ý kiến.

Thấy Lai Hinh và Jenny chỉ cúi đầu suy nghĩ, không thèm để ý đến mình. Trong lòng Tô Nhiên Linh bỗng dâng lên một ngọn lửa giận. Bọn họ là đang xem thường cô. Tô Nhiên Linh thở hắt ra một tiếng, dậm chân trừng mắt nhìn hai người: Muốn đi thì các người tự mà đi. Nói xong liền hừ lạnh, xoay người chạy về hướng đám thú kia. Vòng qua vòng lại, cuối cùng vẫn là đi theo. Đúng là rỗi hơi.

Jenny và Lai Hinh nhìn nhau, nhún nhún vai, nói chuyện trong chốc lát rồi cũng đi chậm trở lại. Vốn muốn kêu hai người ra đây là để cùng thống nhất với nhau một số thông tin, tránh việc ông nói đông bà đi tây, mắc sai lầm không đáng có. Nhưng có vẻ như người nào đó không hề có ý muốn phối hợp. Hừ! Không đi thì không đi. Đến lúc đó, cũng đừng có mà hối hận.

Thấy Tô Nhiên Linh trở về, trên mặt còn mang chút tức giận, đám thú đưa mắt nhìn nhau, đều tự biết giữ mình. Không ai hó hé điều gì. Giống cái lúc tức giận là đáng sợ nhất, giống cái giận nhau thì lại càng đáng sợ hơn. Nếu bênh cái này thì sẽ đắc tội một cái khác, còn nếu cả hai đều bênh, không khéo lại đắc tội cả hai. Bọn họ cũng không muốn bị giống cái ghét, lại càng không muốn bị giống cái xinh đẹp ghét. Cho nên nói nhiều sai nhiều, tốt nhất là nên ngậm miệng, không biết không nói.

Tô Nhiên Linh thấy không ai để ý đến mình, cũng im lặng đứng một bên. Đợi một lát sau, mới thấy Lai Hinh và Jenny trở lại. Không đợi hai người mở miệng, Tô Nhiên Linh đã đi đến bên Bạch Phong, cao giọng nói: Tôi sẽ theo các người về tộc.

Là tôi mà không phải là chúng tôi. Lai Hinh và Jenny liếc nhìn nhau. Xem đi, mới như vậy mà đã muốn phủi phui quan hệ rồi. Đám thú trong lòng đều nhộn nhạo, Bạch Phong không có lập tức tiếp lời mà đưa mắt nhìn sang Lai Hinh và Jenny. Hiển nhiên cũng đã chú đến chút khác lạ này. Sau khi thấy Lai Hinh và Jenny gật đầu, mới thầm thở phào một hơi, đưa mắt ra hiệu cho đám nhóc phía sau. Giống cái một mình ở bên ngoài rất nguy hiểm, nếu như hai người không chịu đi, thì hắn cũng chỉ có thể dùng vũ lực ép buộc lôi cả hai về tộc.

Mấy thú nhận được tín hiệu liền vui vẻ hò hét, trong họng phát ra từng tiếng hầm hầm vui tai. Tia Chớp và Cự Phách nhanh chóng chạy lại phía Tô Nhiên Linh. Ra ý muốn mang cô đi. Nhanh Nhảu và hai thú khác thì xoay quanh Jenny. Lai Hinh bị vứt một bên trợn tròn mắt, đãi ngộ này cũng quá khác biệt rồi. Bạch Phong thấy vậy cũng bất đắc dĩ đi về phía Lai Hinh, nhỏ giọng an ủi: Đừng quá để ý, rồi cũng sẽ có giống đực thích em.

Lai Hinh trừng mắt nhìn Bạch Phong, không quan tâm đi đến một bên khác. Bộ ta điên sao cần đến đám thú các người để ý. Bạch Phong sững sờ, giống cái này là đang ghét bỏ hắn sao?

Tô Nhiên Linh thấy Bạch Phong chủ động đi về phía Lai Hinh lại càng khó chịu. Dựa vào cái gì chứ, chỉ là một con nhỏ xấu xí lại còn thích ra vẻ. Nhìn qua Jenny đang được ba thú xoay quanh, ra sức lấy lòng, Tô Nhiên Linh lại càng giận hơn. Dựa vào cái gì cô chỉ có hai, mà Jenny lại được đến ba người yêu thích. Như hạ quyết tâm, Tô Nhiên Linh vuốt lại mái tóc, từng bước một đi về phía Bạch Phong.

Anh có thể đưa tôi đi được không?