Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc

Chương 185: Bản ngã Hắc Tà đản sinh

"A..... a..... a...." Tận sâu bên trong căn nguyên hồn linh, La Thần đau đớn tột cùng khi lấy lại được những hồi ức đau lòng kia.

Bất kham số phận an bày, hắn cũng đã từng muốn phản khán lại nhiều lần. Ấy nhưng ông trời dường như không muốn hồi đáp lại, nên cứ luôn cho hắn chịu đựng phần số rất đau khổ.

"Bang...." Lại thêm một hồi ức đau lòng nữa vụt qua.

"Không.... a.... ta... không muốn....... A..... Không...." La Thần ý thức mình không muốn những kí ức đau lòng này làm gì cả.

Liền La Thần muốn vứt bỏ nó không muốn không cần nó nữa, rồi cứ vậy La Thần dường như kẻ ngốc hiếu kì về kí ức, giờ biến thành một kẻ rất sợ những kí ức đó.

"Đã nhớ lại rồi sao.?" Bỗng tên Hắc Tà lúc này phía sau lên tiếng. "Ta tự huyễn chính là cậu hồi lãnh tâm sát máu."

"Ấy vậy mà khi được đến nơi này.... Cậu liền muốn vứt bỏ cái bản tính là ta đây.! Thậm chí không một lần thấy cậu biểu hiện lại nó nữa."

"Không lâu trước, trận chiến gϊếŧ chết nhiều người ở trang viện Song Ngư Hoành Lâu, thì cứ ngỡ ta được quay lại. Nhưng thật không ngờ cậu lại mạnh mẽ đến mức có thể áp chế được ta."

"Vậy sao...." La Thần như vô hồn khụy chân vẻ tuyệt vọng. "Nói vậy, ngươi là bản ngã của ta."

"Đúng vậy.!" Hắc Tà tiếp nói. "Vì bị cậu cố tình vứt bỏ mà ta đã không ngừng muốn bước ra, vậy nên ta đã âm thầm làm một chuyện."

"Đó là không ngừng tìm cách để vứt bỏ bản ngã cậu.!"

Nhắm nghiền mắt, La Thần thở nặng. "Sống như ngươi thì có còn giống con người nữa sao.? Sát thủ thì nó sẽ vui sao.? Người thân, bạn bè sẽ an toàn sao.? Ta là muốn làm lãnh cảm sao.?"

"Nếu là được chọn thì ta sẽ không bao giờ muốn Hắc Tà ngươi xuất hiện một lần nào nữa.!"

"Hừ... La Thần đúng không.! Xem ra cậu đã rất thích cái tên này rồi nhỉ.! Gọi ta Hắc Tà sao.! Xem ra cậu ghét ta lắm nhỉ.!"

"Ta luôn có một niềm trắc ẩn đó chính là bản ngã cậu, bản ngã lạnh lùng đáng sợ, đoạt mạng không gớm tay."

"La Thần cậu nói đúng.! Nhưng nếu như vậy thì Hắc Tà ta sẽ thế nào đây, sẽ vĩnh viễn biến mất sao.?"

Ngừng một nhịp Hắc Tà lại nói. "Không phải cậu thể hiện rất thiện nhân đó hay sao.! Vậy cớ sao chính bản ngã của mình thì cậu lại muốn vứt bỏ đây.?"

"Ta...." La Thần quả chẳng ngờ lại có cơ hội nói chuyện trực tiếp với cái bản ngã của chính mình, nên giờ nhất thời cũng chẳng biết nói gì cho thỏa đáng.

"Hừ... đừng quên.! Ta đây chính là cậu.! Hừ... Muốn vứt bỏ ta sao.!" Hắc Tà mắt lạnh bất kham hô lớn. "Vậy cậu thả cho ta được tự do đi."

"Không được.!" La Thần bừng tỉnh. "Nếu để ngươi tự do thì.... sẽ có rất nhiều người phải bị gϊếŧ với cái tính cách lạnh lùng ngươi."

"Hừ... La Thần cái tên nghe thật hay làm sao.! Chống thần cãi mệnh nghe thôi cũng thấy đủ cường." Hắc Tà hướng mắt nhìn xa xăm. "Cậu biết không.! Nếu không nhờ có trận máu tanh mưa máu ngày hôm qua thì ta đã không được tự do như bây giờ."

"Hôm qua nhất niệm cậu đã bùng lên ác niệm là ta.! Ấy vậy mà bỗng đột nhiên cậu lại dừng tay tha mạng cho bọn chúng, đúng thật làm ta đã không tài nào chịu nổi được nữa rồi."

"Xin lỗi ngươi.!" La Thần vẻ phiền muộn. "Ta ích kỉ chưa từng nghĩ qua sẽ làm ngươi thành ra như vậy."

"Hừ... La Thần ngươi thì hiểu được sao Hả..." Hắc Tà tức giận. "Cũng chính ngươi đã khóa chặt ta ở tận cùng tâm khảm, vậy nên ta mới bị ép phải vực dậy mà thôi."

"La Thần ngươi ích kỉ chỉ biết cho bản thân, ngươi có từng nghĩ qua cho ta chưa hả, ngươi tự cho mình thiện lương, vậy còn ta thì bị ngươi đối xử như thế nào hả... Ngươi chỉ biết ích kỉ cho riêng mình, vậy ngươi có từng thử một lần nhớ đến ta chưa hả.. .x... x... x... o.... o... o...."

La Thần bị bản ngã Hắc Tà không ngừng chất vấn khiến cho đầu óc liền cũng bị mụ mị mơ hồ chẳng rõ bản thân.

"Nhưng.... ngươi là bản ngã tà ác...." La Thần mụ mị dấu hiệu bị huyễn hoặc.

Hừ... dám vào đây để cướp lại kí ức sao.! La Thần ngươi hôm nay sẽ chẳng thể nào quay lại được nữa đâu.

Bản ngã kia không ngờ bấy giờ cũng đã hoàn toàn có suy nghĩ của riêng mình, không những vậy mà hắn cũng thừa hưởng cái đầu rất tinh tường của La Thần. Vậy nên nơi này căn nguyên ngay từ đầu là do y đã cố tình bày mưu để dẫn dụ cho La Thần tiến vào.

"La Thần cậu nếu cảm thấy có lỗi thì hãy thả ta ra đi.!"

"Thả ngươi... bằng cách nào.?" La Thần lúc này đã chính thức bị huyễn hoặc Hắc Tà chiếm giữ.

"Ngoan.... La Thần cậu hãy ngoan ngoãn đừng có kiềm nén Hắc Tà ta nữa là được, ta hứa nếu được tự do thì sẽ không làm hại đến người thân bên cạnh của ngươi đâu. Ngoan nào....."

"Nhưng.... ngươi là kẻ ác...." La Thần hiện vẫn cố gượng thoát khỏi huyễn hoặc.

"La Thần cậu không phải luôn muốn vứt bỏ những hồi ức không vui kia hay sao chứ.! Nhưng nào đâu có thể làm được đúng không.?"

"Vậy nên cái đó ta có thể giúp cho cậu đấy.!" Hắc Tà vẻ rất ma mãnh. "Cậu hãy cho ta những kí ức đó đi.! Dù sao cậu cũng đâu cần nó đâu phải không, vậy nên cậu hãy cho ta đi."

"Cái đó... Ngươi có thể giúp ta lấy đi được sao.?" La Thần chính thức bị bắt giữ tâm khảm, nên liền lập tức đã dao động.

"Được... được chứ... Chỉ cần cậu chịu buông tay, ta liền lấy nó đi cho cậu.!"

"Vậy... xin ngươi hãy giúp ta lấy nó đi đi.!" La Thần tận cùng tâm khảm đã chính thức bị thuyết phục, âu nó cũng là do nổi niềm sâu kín mà cậu ấy hằng mong muốn mà ra.

"Ngoan... đừng phản kháng.! Để ta lấy nó đi cho cậu ngay đây.!" Hắc Tà khiu mi nhếch miệng vẻ rất mãn nguyện.

----------...----------

"Thần Thụ.... ngươi làm sao rồi...." Nữ nhân cao cao tại thượng Thiên Đế bỗng không hiểu sao có chút lo lắng gọi.

"Ma ma.! Nữ nhi không sao." Thần Thụ bình thảng đáp. "Chỉ là hơi chút tốn sức vận động đi bắt người mà thôi."

"Bắt người..." Thiên Đế còn chưa hiểu gì thì liền thấy.

"Ư....." Hồn linh Tiểu Thống bỗng đau đớn thương tổn nặng nề xuất hiện.

Tiểu Thống bây giờ căn nguyên hồn linh đã có dấu hiệu sắp tan vỡ biến mất, vẻ co vấp Tiểu Thống chỉ biết ôm chặt lấy bản thân trong đau đớn.

"Tiểu Thống....." Phượng Tiên gần đó bỗng xuất hiện hô lớn lo lắng tột cùng.

"Các người.... đã làm gì Tiểu Thống rồi hả...."

"Là tự do hắn chuốt lấy, không liên quan đến chúng ta." Thần Thụ nhẹ đáp.

"Còn bảo là không.! Nếu vậy sao hồn linh của hắn lại bị vỡ hả..." Phượng Tiên hai mắt đỏ ngầu nhìn Thiên Đế vẻ khiển trách. "Cô không phải đã nói rằng không quan tâm rồi sao.! Giờ cớ gì lại làm Tiểu Thống thành ra như vậy hả."

Thiên Đế bị khiển trách cũng hơi khó xử nhìn sang Thần Thụ mong nhận được một lời giải thích cho cái vấn đề này.

Thần Thụ thảng nhiên đáp. "Hồn linh của hắn là tự hành đem cho cái tên nào đó ở bên ngoài mà thành ra như vậy, chứ ta không có làm gì hắn cả."

"Nói bậy.!" Phượng Tiên tức giận. "Nếu không liên quan đến ngươi vậy sao Tiểu Thống lại bị bắt đến đây chứ."

"À... Đó là do hắn và cái tên kia muốn chiếm đoạt căn nguyên của Pa pa ta, vậy nên ta buộc phải ngăn cản thôi."

"Pa pa.? nó là ý gì." Phượng Tiên không hiểu ngôn từ kì lạ.

"Chính là phụ thân.! Là cha của ta, chính là người này.!" Dứt lời Thần Thụ chỉ hướng hồn linh La Thần đang nằm bất động.

Bỗng cảm thấy không đúng cái gì đó, Thần Thụ liền hô. "Không đúng.! Thiếu mất một tên rồi.! Sao có thể chứ.... hắn là chạy đi đâu rồi a...."

Thiên Đế cũng bất ngờ nói. "Thiếu mất.? Là thiếu gì sao.?"

"Chính là có một tên căn nguyên hồn linh rất tà dị muốn chiếm đoạt lấy bản thể của Pa pa.! Liền đã bị con kéo vào đây với cái tên Tiểu Thống, nhưng... hắn lại biến mất đi đâu rồi a..."

"Chiếm lấy bản thể.?" Thiên Đế thông linh tinh tường bỗng ngộ ra điều gì đó. "Có phải hắn có hình dạng rất giống với Pa pa."

"Đúng vậy.!" Thần Thụ tiếp nói. "Căn nguyên hồn linh của hắn rất kì lạ vô cùng, chín phần giống như của Pa pa, nhưng sâu bên trong thì rất tà dị, còn có nó cũng chỉ mới được đản sinh huyễn hóa ra mà thôi."

Phượng Tiên nghe đến đây và nhớ lại những gì Thiên Đế đã nói với cô không lâu trước, kết hợp lại thì cũng liền bỗng giật thót tim nghĩ đến cái gì đó.

"Không lẽ.... không lẽ cái tên mạnh mẽ đó chính là giả.! Còn người đang suy yếu này mới thực sự là Lân Ca."

"Lân Ca.!" Thần Thụ nữ nhân liền hô. "Cái này ta biết.! Đó chính là danh hào của Pa pa ngàn năm trước, và nếu không lầm thì A Di đây chính là Phượng Tiên phải không.?"

"Ngươi biết ta.?" Phượng Tiên kinh ngạc vô cùng.

"Biết mà.!" Thần Thụ bỗng lém lĩnh. "Ngàn năm trước Pa pa cứ không ngừng ngồi ngây ngốc dưới gốc Thần Thụ ta nói về a di người nhiều lắm."

"Những gì ngươi nói là thật sao.?" Phượng Tiên vẫn chưa mấy tin tưởng.

"Thật mà.! Ta còn nhớ rõ đến từng trận đánh lớn nhỏ của Pa pa nữa đó. Chỉ là lúc đó ta chưa gặp được Ma ma của ta nên không thể huyễn hóa thành hình được mà thôi."

"Nói như vậy.... Hắn kia mới chính là Lân Ca sao.?" Phượng Tiên liền ngộ hiểu được vấn đề sai lầm của mình.

"Ưa... Chính là Pa pa đó.! Chỉ khác là căn nguyên có chút dị hình thay đổi một chút mà thôi."

Phượng Tiên đau lòng tiến đến bên cạnh La Thần khẽ nói. "Xin lỗi... muội... muội đã không nhận ra huynh.... muội... muội..."

"Ư.... ư..." Tiểu Thống gần đó đáng thương phận mình hiện chẳng được ai để ý đến, căn nguyên hồn linh thì cứ không ngừng có dấu hiệu vỡ vụn.

"Hắn sắp biến mất rồi.!" Thiên Đế nhìn ra được liền nói.

Phượng Tiên nghe được quay đầu lên tiếng. "Thiên Đế.! Tiểu Thống hắn luôn một lòng chỉ vì Lân Ca mà làm việc, vậy nên có thể cứu hắn một mạng được không."

"Không thể.!" Thiên Đế lạnh lùng từ chối.

"Tại sao.?"

"Ai bảo hắn giúp cái tên kia chiếm dụng bản thể nam nhân của ta làm gì.!"

"Ta van xin cô hãy giúp hắn.! Hắn chắc cũng giống ta hiểu lầm nhất thời mà thôi."

"Hừ... Không cứu.!" Thiên Đế vẫn lãnh cảm bức nhân.

"Ư... ư...." La Thần lúc này bỗng cắt ngang tất cả, toàn thân đau đớn tột độ, không ngừng khẽ nhỏ rêи ɾỉ.

"Lân Ca.! Huynh... huynh làm sao vậy.?" Phượng Tiên càng thêm lo lắng vô cùng.

"Pa pa... người... người đây là đang từ bỏ bản thân a... sao... sao lại như vậy a...."

Lập tức cả ba mỹ nhân có mặt liền lập tức rất thất kinh khó hiểu tại sao La Thần hắn lại chọn cách từ bỏ bản thân như vậy.

----------...----------

"Ta... La Thần... Ta.... còn có một muội muội.... Muội tử Song Ngư.... Không được... ta cần phải sống.... Muội ấy đang chờ ta quay lại... Không được... ta không thể từ bỏ được...."

La Thần thần thức không ngừng cường ngạnh phản kháng lại bản thân đang buông xuôi cho cái tên Hắc Tà tùy ý huyễn hoặc.

"Huynh đi đâu thì muội sẽ đi theo đó.... Huynh hứa sau này sẽ không được bỏ muội lại một mình nữa đi.... x.... x... x... o... o... o..."

Song Ngư hồi ức một muội muội đáng yêu không ngừng thôi động thần thức La Thần hắn quay lại.

"Không được.... Ta... ta... còn có Song Ngư.... A.... thả ta ra....."

Căn nguyên hồn linh bạo động dữ dội, Hắc Tà bỗng hiểu đã gặp sự cố. "Hừ... Không cho ta chiếm dụng sao.! Xem ra ta đã đánh giá quá thấp La Thần ngươi rồi."

"Được thôi.! Nếu thích thì ngươi cứ việc thoi thóp mà tan biến dần đi." Hắc Tà cười lạnh quay lưng. "Căn nguyên hồn linh của ngươi, ta đã lấy đủ.! Giờ thì chào nhé cậu nhóc đáng thương."

"Ha.... ha... ha...." Cười lớn Hắc Tà liền lập tức biến mất vô tung.

----------...----------

Bên ngoài thực tại...

"Thiết Phiên cô là muốn chết phải không.?" Lãnh Điệp lạnh lùng hô lớn.

"Nào có.! Chỉ là Ma Vương các người còn chưa biết nhiều bằng chúng ta mà thôi đi."

"Hừ..." Hồng y kiếm khách hừ lạnh. "Ma Vương gì chứ.! Các người chẳng qua cũng là một lũ điên mà thôi. Hôm qua thì nhất mực bám theo thiếu gia, hôm này thì lại nhận một người khác, rõ là một lũ điên không hơn."

"Hừ... nói nhiều làm gì.! Đánh...." Lãnh Điệp dứt khoát muốn chiến.

Ấy nhưng bỗng ngay lúc này bản thể của La Thần có dị động, linh lực không ngừng bạo động rất mạnh mẽ.

"Ầm... Ầm... Ầm....." Bầu trời rung chuyển dữ dội giống như là một vật rất tà ác nào đó được đản sinh ra đời.

"Ma Vương ngài ấy đã quay lại rồi.!" Thiết Phiên tuy cũng chẳng rõ ràng cho lắm, nhưng khi thấy La Thần dị tượng thì cũng đã yên tâm hơn phần nào.

"Thiếu chủ.! Thật đã quay lại rồi... Còn có linh lực cũng trở nên rất mạnh mẽ." Du Điệp mỹ yêu cảm nhận được rất rõ ràng.

"Sao có thể.... Không lẽ cái nữ nhân vừa rồi là đến giúp đỡ sao." Lãnh Điệp bấy giờ cũng là bị quay cho choáng đầu chẳng rõ đông tây.

Hồng y kiếm khách thì bỗng khiu mi. "Không giống.! Khí tức này nó có chút rất khác với thiếu gia mà ta từng biết, với lại còn có hồn linh căn nguyên cũng là rất tà dị."

"Ầm...." Khí lực bùng nổ bản thể La Thần lập tức dị động.

Ấy nhưng bỗng ngay lúc này, cánh lớn Hắc Xích Phượng lại bỗng xảy ra bày xích với La Thần.

Hắc Xích Phượng to lớn bỗng một màu rực lửa xé mở tách rời ra khỏi La Thần, xung quanh mọi người thấy rõ nhưng cũng chẳng hiểu là chuyện gì.

"A..... chết tiệt.... a....." Hắc Ta bị đau khi bị Hắc Xích Phượng bày xích phản hệ.

Toàn thân đang dần hồi phục thì bỗng bị Hắc Xích Phượng chặn đứng lại, tiếp thấy Hắc Xích Phượng dị động theo nhiều đường kinh mạch của bản thể La Thần.

Liền toàn bản thể nổi gân đỏ như liệt hỏa nhìn rất đáng sợ, tiếp lại thấy tên Hắc Tà bỗng gào lớn rất thống khổ.

"A.... a....." Tiếng thét chấn động mọi người xung quanh.

Hắc Xích Phượng bày xích cắn nuốt ngược lại bản thể La Thần, ngoài ra nó còn muốn rời bỏ bản thể hiện tại.

Bùng liệt hỏa Phượng Hoàng, toàn thân bản thể La Thần lại chìm vào trong biển lửa. Còn có kinh mạch toàn thân cũng bị liệt hỏa thiêu đốt từ phía bên trong.

"A.... cút ra cho ta....." Hắc Tà tức tối hô lớn.

"Ầm.... Ầm... Ầm...." Bạo động kinh thiên, Hắc Xích Phượng cuối cùng mới chịu rời đi biến mất vô tung.

Để lại là một bản thể La Thần đã hoàn toàn bị phế nát, kinh mạch toàn thân vỡ vụn chẳng còn gì. Liền tên Hắc Tà giận động ngút trời bất kham.

"Chết tiệt.! Hắc Xích Phượng ngươi đây là có suy nghĩ riêng.... mẹ nó... Cái này hồi ức của hắn chưa từng biết qua a...."

"Chết tiệt.... Bản thể yếu nhược không thể phản kháng.... Mẹ nó..... Ư.... Phụt...."

Bản thể liền không ngừng trào máu tươi, Hắc Tà vô động lực vì kinh mạch toàn thân đã bị hủy.

Gương mặt bản thể gân guốc đều vỡ nát cả ra bên ngoài, liền toàn bộ gương mặt đều bị hủy dung không còn hình dáng.

Toàn thân đáng sợ tựa như một xác sống, Hắc Tà tức giận nhưng vô vọng động lực, nên liền cũng chỉ biết xuôi tay dần rơi xuống.

"Ma Vương....." Thiết Phiên cùng nam nhân Hỏa Nham lập tức rất kinh hãi khó hiểu sao chỉ vừa mới mạnh mẽ vậy mà lại biến thành tàn phế rồi.

"Thiếu chủ...." Lãnh Điệp cùng Du Điệp cũng là gương mặt biến sắc.

"Không đúng.!" Hồng y kiếm khách bỗng ánh mắt tinh anh. "Hắc Xích Phượng phản hệ.! Không đúng... Bản thể thiếu gia nhất định là có gì đó không đúng."

----------...----------

Một tháng sau....

Cứ vậy hiện tất cả mọi người đều không biết bản thể bị hủy dung kia đích thị nào đâu còn là của La Thần nữa.

Vẫn vậy mọi người đều một lòng lo lắng cho bản thể La Thần, liền luôn hộ tống cho La Thần nhanh nhất đến được nơi yên bình để có thể chữa trị.

Hỏa Hồ Tiểu Ly cũng không rõ ràng La Thần khác biệt, liền cũng một lòng như lửa đốt muốn báo thù gϊếŧ hết tất cả. Ấy nhưng được chúng tỷ muội không ngừng can ngăn khuyên bảo tìm cách chữa trị cho La Thần trước là mới quan trọng hơn.

Đại Hiền Triết Thái Mỹ Kim biết được thì cũng đã lập tức quay về Á Triều trong rừng Phong Lâm. Tiếp cô đã điều động không ít chúng yêu ma thú nhân tấn công Ngô Quốc để trả thù.

Nhưng phía Á Triều cũng không phải hạng háo chiến với bên ngoài, nên liền lực lượng huy động được cũng là không thể nhiều được.

Thái Mỹ Kim vì vậy mà không đích thân dẫn binh đi, liền giao lại cho thân tính dẫn binh xuất trận. Còn cô thì ở lại Á Triều muốn thuyết phục phía hoàng tộc giúp đỡ xuất binh.

Hồng y kiếm khách thì ngày hôm đó cũng chẳng còn tìm lại được cái tên lưng trần có văn hình Kỳ Lân, âu chắc là phía Thiên Lộc Quốc họ đã có hậu thuẫn luôn ẩn nấp giải cứu đi rồi.

Tuy tức giận bản thân, nhưng Hồng y kiếm khách lại càng thêm nghi ngờ lớn hơn về bản thể của La Thần hiện tại. Vậy nên liền cũng bám theo xem xét nhất cử nhất động.

Song Ngư thì hiện cũng may đã không có hồi ức về La Thần, nếu không thì chỉ có trời mới biết rằng mọi chuyện sẽ thành ra như thế nào.

Song Ngư hiện hàng ngày đều là bên cạnh tỷ tỷ Hồng Ngư không ngừng khuyên nhũ cùng rời đi.

Ấy nhưng mỹ yêu Tiểu Hồng Ngư hiểu rõ La Thần là quan trọng như thế nào với muội muội, vậy nên cũng nhất quyết bắt ép Song Ngư không được đi đâu cả.

Cứ thế bên ngoài bản thể La Thần đã bị Hắc Tà chiếm đóng, tuy hiện kinh mạch toàn thân đã bị phá, ấy nhưng La Thần hắn vẫn mãi không về thì ắt sẽ có ngày xảy ra đại họa.

Đại lục nơi này La Thần còn chưa rõ ràng về nó bao nhiêu, ấy vậy mà chính hắn chỉ trong một tháng mà đã làm cho cả đại lục đều phải khϊếp sợ hãi hùng, vì sự kinh động của Song Ngư Hoành Lâu.

Liền Tân Đại Lục này bấy giờ không ai là không biết về Song Ngư Hoành Lâu, và cũng không ai lại ngốc đến nỗi dám động vào cái thế lực mang tên Song Ngư Hoành Lâu này.

Quả thật là quá đáng sợ cho cái tên.... Song Ngư Hoành Lâu.

----------...----------