Cô đưa thẻ của mình ra, đưa người khác quét, kết quả là khi quét thẻ qua máy, nhân viên thu ngân nhíu đôi mắt lại, sau đó trả thẻ lại cho Dương Nhược Lâm: “Xin lỗi cô, thẻ này của cô đã bị đóng băng rồi, xin đổi thẻ khác ạ.”
Dương Nhược Lâm lấy bóp tiền của mình ra, lại từ bên trong lấy ra một tấm thẻ, nhưng quét hết thẻ này đến thẻ khác, cũng có tình huống tương tự, thẻ đã bị đóng băng.
“Sao lại đóng băng được?” Cô lại lấy ra một tấm, tấm này bình thường được cô dùng nhiều nhất, hạn mức là 4 triệu, vả lại mỗi tháng Thẩm Ý Quân đều tự động chuyển tiền vào, cho nên sẽ không xuất hiện tình trạng bị đóng băng.
“Được chưa?” Cô dọn dẹp đồ của mình, chuẩn bị rồi khỏi, nhưng khi nhân viên thu ngân một lần nữa trả lại thẻ cho cô, trên mặt có vẻ bực bội, tim của Dương Nhược Lâm đột nhiên đập mạnh.
“Tấm này cũng bị đóng băng rồi.”
Cô nắm chặt bóp tiền trong tay, những tấm thẻ còn lại, cô không muốn thử tiếp nữa, nếu như đều bị đóng băng, cô chẳng còn mặt mũi nào nữa đâu.
“Bao nhiêu tiền?” Cô mở bóp tiền của mình ra, bên trong còn có một số tiền mặt.
“5 ngàn 8 trăm tệ.” Nhân viên thu ngân nói mà cười híp mắt.
Dương Nhược Lâm từ trong bóp của mình, đếm đủ tiền bỏ ở trên quầy, nhưng lúc này trong bóp tiền của cô không còn nhiều tờ nữa, bình thường cô không thích mang tiền mặt theo, đem theo chỉ là một đống thẻ, cô vội từ trong cửa hàng đi ra, còn phải đi ngân hàng, nhưng khi đến ngân hàng kiểm tra, những tấm thẻ dưới tên của cô bây giờ đều bị đóng băng không cho dùng, vả lại thư tín dụng của cô đã dùng hết 362 vạn tệ, bây giờ còn chưa trả.
“Cái này mẹ của tôi sẽ trả.” Dương Nhược Lâm đối với con số này không có cảm giác gì lớn, bởi vì cô biết trong tay của Thẩm Ý Quân có không ít tiền, bất động sản bên ngoài cũng không dưới mười mấy căn, với cổ phần của mấy công ty, tiền hoa hồng của một năm nhiều đến đáng sợ, với lại lúc trước nhà họ Hạ cũng là một danh môn, tuy bây giờ không còn, thế nhưng lạc đà gầy ốm chung quy cũng lớn hơn ngựa, bây giờ Thẩm Ý Quân còn nắm phân nửa tài sản của nhà họ Hạ, chỉ là
hơn ba trăm vạn*
đáng là gì, thật ra khi nhìn thấy con số này, cô cũng đã bị dọa.
* 3 trăm vạn tệ ~
10 tỉ VND
Hơn ba trăm vạn, cô đã dùng hết hơn ba trăm vạn, lúc trước tiền sinh hoạt của cô cũng chỉ có 2 ngàn mấy, cho dù được nhiều tiền như thế, cô cũng phải gửi về nhà, còn phải thuê phòng, ăn cơm, thậm chí còn giữ lại một số để dự phòng.
Nhưng rốt cuộc sao cô có thể dùng tới hơn 3 trăm vạn này được, trên trán của cô thấm những giọt mồ hôi lạnh, vẫn không thể tin, mình lại xài hết hơn 3 trăm vạn.
“Những tấm thẻ này có thể mở lại cho tôi trước được không.” Dương Nhược Lâm bây giờ cần tiền, bởi vì cô không còn bao nhiêu tiền mặt nữa.
“Xin lỗi, không thể.” Nhân viên của ngân hàng từ chối, “Thẻ bị đóng băng và mở lại phải có sự đồng ý của người đứng tên thẻ mới có thể giải trừ hạn mức của tấm thẻ này.”
Lúc này mặt của Dương Nhược Lâm liền biến sắc, người đứng tên thẻ, người đứng tên thẻ, bây giờ cô phải đến đâu tìm người đứng tên thẻ, những tấm thẻ này, không có một tấm là dưới danh nghĩa của cô, đều là dùng tên của Thẩm Ý Quân làm.
Bây giờ điện thoại của Thẩm Ý Quân lại tắt máy, cả bà ta ở đâu cô cũng không hề biết.
Người cũng không tìm thấy thì làm sao kêu Thẩm Ý Quân mở lại những tấm thẻ này đây, cô lại cùng ngân hàng nói lý hết nửa ngày, nhưng về mặt này, ngân hàng vô cùng kiên trì, thật ra cũng có thể hiểu, những việc có liên quan tới tiền, vả lại số tiền được đề cập lớn như thế, cho nên ngân hàng không thể tùy tiện mở lại những tấm thẻ này.
Dương Nhược Lâm về nhà họ Hạ một lần nữa, căn nhà này có sáng đèn, không có âm thanh, cửa lại cũng bị đóng chặt, bên trong cả hơi người cũng không có, đúng thế không có hơi người, tại vì không có người nào cả.
Nhưng bây giờ cô lại có một cảm giác, là Thẩm Ý Quân cố tình, cố tình tắt máy, cố tình rời khỏi, cũng cố tình để bảo mẫu rời khỏi theo, cô càng nghĩ càng thấy sợ, cả khi lái xe, cũng suýt chút nữa là đυ.ng vào người khác, lại còn liên tục vượt qua mấy cái đèn đỏ.
Cô nhốt mình lại trong căn phòng đó, ăn ở đều là ở trong đó, trong bóp của cô không còn bao nhiêu tiền mặt nữa, nhưng mấy tấm thẻ đó của cô không có tấm nào dùng được.
Mắt thấy số tiền còn lại của mình không còn nhiều, điện thoại của cô đột nhiên reo lên, cô cũng bị kinh hãi mà giật nảy mình, liền cầm điện thoại lên, nghĩ đó có phải là Thẩm Ý Quân gọi tới không, kết quả là không phải, đó là một số điện thoại lạ.
Cô bắt máy lên, nhưng rất nhanh, điện thoại từ trên tay của cô rơi xuống.
Đây là cuộc điện thoại đòi nợ, cô nợ hơn 3 trăm vạn, phải trả hết trước cuối tháng.
Bây giờ cô có thể khẳng định, là Thẩm Ý Quân cố tình, đúng vậy, là cố tình, là bà ta cố tình, nhưng dì ta không phải là mẹ của cô sao, không, cô lắc đầu, cô không phải là Hạ Nhược Tâm, cô là Dương Nhược Lâm, cô vẫn luôn là Dương Nhược Lâm, không thể trở thành Hạ Nhược Tâm, gần đây Thẩm Ý Quân đối với cô không lạnh cũng không nhạt, trong ánh mắt cũng không còn thân thiết như lúc trước, cô cũng không nghĩ nhiều về chuyện đó, cô đang liều mạng, liều mạng để mua sắm, vốn không hề để ý tới Thẩm Ý Quân có chỗ nào không bình thường.
Thẩm Ý Quân, bà ta đã phát hiện ra cái gì, chẳng lẽ, bà ta đã biết hết tất cả.
Dương Nhược Lâm càng nghĩ càng thấy sợ, cuối cùng cô nhốt mình lại trong căn nhà nhỏ này, mỗi ngày ăn mì gói uống nước máy không dám đi ra ngoài, số tiền còn lại của cô cũng không nhiều, dù có ăn mì gói cũng không thể duy trì cho đến cuối tháng huống hồ chi cuối tháng cô còn phải trả tiền, tiền là do cô xài, điện thoại cũng là của cô, tên cũng là tên của cô Dương Nhược Lâm.*
*Giải thích đoạn này: Ở TQ thường thanh toán bằng điện thoại, có thể thanh toán trước rồi cuối tháng quẹt thẻ sau, khá giống với kiểu thẻ tín dụng bình thường nhưng ở đây là tài khoản điện thoại thông qua wechat, vì vậy số nợ này vẫn mang tên của Dương Nhược Lâm chứ không phải Hạ Nhược Tâm.
Bây giờ cô rất hối hận, lúc đầu tại sao cô không chuyển tên thành Hạ Nhược Tâm trong hộ khẩu cùng thẻ căn cước, khiến cô bây giờ vẫn còn trong thân phận của Dương Nhược Lâm.
Không tìm thấy Thẩm Ý Quân, không tìm
bà
ta thì tìm ai, tuy nói, thẻ là dưới danh nghĩa của Thẩm Ý Quân, nhưng, người dùng lại là cô, người ký tên cũng là cô, những món tiền này, cô không nghĩ là sau khi Thẩm Ý Quân biết hết toàn bộ sự thật, vẫn sẽ chịu gánh khoản tiền đó.
Nếu không trả tiền, cô biết kết quả của mình sẽ là như thế nào, khoản tiền lớn như thế, nếu như Thẩm Ý Quân một mực chắc chắn là cô lừa gạt, mấy chục năm còn lại của cô cũng không đủ để ngồi tù nữa.
Mà ngày trả nợ ngày càng đến gần.
Cô không còn cách nào, phải bán xe đi, đem căn hộ riêng này của mình cũng bán đi, chiếc xe và căn hộ bán được gần 3 triệu, lại bán sạch hết những bộ quần áo, trang sức của mình đi, lấy được thì cũng đã lấy, bán được thì cũng đã bán, cô chỉ thiếu việc bán luôn mình mà thôi.
Nhưng vẫn còn thiếu, cô không còn cách nào khác, chỉ còn cách kêu bố mẹ trả lại những số tiền mà mình đã gửi về, nhưng bố mẹ đã dùng tiền để xây nhà, cũng lấy số tiền đó mua một căn hộ ở trong thành phố cho anh hai, đã trả hết một lần số tiền, bây giờ cả nhà của anh hai đã dọn vô ở hết rồi.
Cô hiểu rõ, bây giờ muốn cả nhà của anh hai bán căn hộ đi về quê sống, chuyện đó là không thể. Nhưng cô trước sau gửi về nhà số tiền cũng gần trăm vạn, bây giờ đòi về cũng chưa tới hai vạn, số tiền này đủ để làm gì, cả tiền lãi cũng không đủ.