“Ba phải đi làm việc, chúng ta không thể quấy rầy ba.” Hạ Nhược Tâm nghe con gái mà nói, trong lòng luôn luôn có một loại cảm giác quái lạ, cái cảm giác này khiến cô bất lực,
không thể rũ
bỏ…
Tiểu Vũ Điểm vừa nghe lời này, hiểu rõ,
bé chọc chọc vào
đầu mình: “Vậy, mẹ, đợi cha không còn bận làm việc, ba người chúng ta cùng nhau ngủ có được hay không?”
“Được.” Hạ Nhược Tâm đáp ứng con gái, thực ra cô cũng chỉ thuận miệng mà nói, thực sự không nghĩ
sẽ lại cùng Sở Luật phát sinh chuyện gì.
Cô muốn, thời gian có thể dừng lại ở đây có phải thật tốt không.
Nếu con gái không lớn lên co sphari tốt bao nhiêu.
Chỉ là, thời gian đi qua, con gái của cô còn đang lớn lên, mà chuyện tình của cô, cũng không có hoàn toàn kết thúc.
Cô đem Tiểu Vũ Điểm sửa sang lại cho ngay ngắn rồi giao lại cho Tần Tuyết Quyên
trông nom một hồi, bởi vì có người hẹn cô.
Khi cô đi đến, người kia đã đến rồi.
Vệ Lan, mẹ Cao Dật, cũng từng
có lúc
cô cực kỳ thích dì Vệ, nhưng mà, chắc là bà không có nhận ra cô. Cô nhẹ nhàng
xoa xoa mặt mình, khuôn mặt này sợ là ngoài Sở Luật, cái người biếи ŧɦái nhất mắt có thể nhận ra được, không có người thứ hai có thể nhận ra, đến Thẩm Ý Quân hiện tại còn không có nhận ra, vẫn đối với Dương Nhược Lâm hào phóng cho tình thương của mẹ.
Thẩm Ý Quân không thể, Vệ Lan, càng không thể.
Cô ngồi xuống, người phục vụ đã đi đến.
“Xin hỏi tiểu thư, cô muốn uống gì?”
Hạ Nhược Tâm lấy qua menu, gọi một ly nước táo cho mình, cô vẫn thích hương vị chua chua ngọt ngọt này, thực ra thói quen của con người nếu bị dưỡng thành, không dễ lại làm thay đổi.
“Lục tiểu thư, thật xin lỗi, làm mất thời gian của cô.”
Vệ Lan gượng gạo nói, ở trươc mặt Lục Tiêu Họa, không có một nửa phần ý thân cận, chỉ là nếu bà biết, trước mặt người phụ nữ này không phải ai khác, mà là Hạ Nhược Tâm, người đã cứu mạng con của bà thì không biết bà có cảm tưởng như thế nào.
“Vệ phu nhân mời nói.” Hạ Nhược Tâm bưng nước táo mà người phục vụ đưa đến, cứ như thế uống một ngụm rồi một ngụm, mà một câu phu nhân này, để cho quan hệ giữa hai người, lại còn càng kéo dài, khoảng cách lại xa hơn rồi.
Vệ Lan nhấp nhanh khóe môi, bà vẫn là đối với người phụ nữ trước mắt không có nửa phần thích.
“Tôi hi vọng cô có thể rời xa con trai tôi.” Bà đi thẳng vào vấn đề, quả thật không có lời thừa thãi. "Cô với con trai tôi không hợp."
“Vì sao không hợp?” Hạ Nhược Tâm hạ thấp lông mi, cũng đem tầm mắt nhìn vào cái ly, cô lại uống một ngụm nước trái cây, hương vị chua chua, giống như tâm trạng lúc này của cô, vậy mà cũng đi theo hơi hơi chua chát.
Từ trước đến nay đối với trưởng bối nào cũng tốt,
vậy mà cũng đều
mất đi, mà thế giới này còn có cái gì là cố định lâu dài, cũng là có thể tin tưởng khi nàng là Hạ Nhược Tâm đã không có, lúc làm Lục Tiêu Họa vẫn lại không có.
“Vì sao?” Vệ Lan nhìn chăm chú thẳng vào mặt Lục Tiêu Họa. “Con tôi từng kết hôn, Cao Dật không có nói cho cô sao? Lạc Âm là vợ trước đây của Cao Dật, bất kể như thế nào, bọn họ đều có tình cảm, mà còn hiện tại Lạc Âm mang thai, là con của Cao Dật. Lục tiểu thư, cô là gia đình có gia thế sinh ra, muốn làm con rể Lục gia, không biết có bao nhiêu, mà Cao Dật nhà chúng tôi không lấy nổi người con dâu như vậy, cho nên, mong cô buông tha một nhà chúng tôi, được sao?”
Hạ Nhược Tâm không khổ sở, sau khi cô nghe xong những việc này, nhưng mà nói không nên lời mỉa mai, không thể tưởng được, có một ngày, Vệ Lan lại khuyên cô rời đi Cao Dật, chỉ là vì thành toàn cho Bạch Lạc Âm cùng Cao Dật.
Ý tứ của Lục tiểu thư sao, thực ra Vệ Lan rất căng thẳng, tính tình của bà thực ra cũng không thích hợp với tình hướng này, bà cũng không phải một người phụ nữ không tốt, lại lựa chọn chính mình cho rằng đúng, cho rằng thích hợp.
Nếu mẹ Lý là người như vậy, lựa chọn của bà nhất định là hướng về tiền bạc quyền, nhưng mà Vệ Lan không phải, bà nghĩ là con trai của mình, cháu trai của mình, mà cũng không là mờ ám tài sản trong nhà.
Đối với Vệ Lan như vậy, Hạ Nhược Tâm cũng không có một tia hận.
“Bà tin tưởng cô ta sao?” Đột nhiên, Hạ Nhược Tâm hỏi Vệ Lan, lại đem Vệ Lan hỏi có chút không hiểu ra sao, cô đang nói cái gì? Cái gì tin tưởng, cái gì cô ta?
“Vệ phu nhân tin tưởng Bạch Lạc Âm sao?” Hạ Nhược Tâm lại hỏi. “Tin tưởng để một người cho chồng mình tiêm thuốc phiện vào sao, lại là ngồi tù qua, tinh thần
cô ta
cũng xảy ra vấn đề sao?”
Vệ Lan biến sắc, có loại vết miệng vết thương bị chọc đau chật vật.
“Chuyện này không liên quan tới cô.”
Giọng
của Vệ Lan lúc này lộ ra một ít cắn chặt, loại chuyện này từ trong miệng người khác nói ra, không thể nghi ngờ khiến
vết thương của Vệ Lan hung hăng lại xé qua một đạo.
“Phải, chẳng liên quan tới tôi.” Hạ Nhược Tâm cũng không muốn để lộ vết sẹo cho Vệ Lan, nhưng mà có một số chuyện cô muốn nói rõ ràng, cũng coi như là một lời cảnh cáo.
Lại bưng lên ly nước trái cây, cảm giác chua xót nhiều, ngọt lại ít đi.
“Phu nhân, nếu đây là yêu cầu, tôi đáp ứng.” Cô ngẩng mặt lên, nói
từng
chữ một với Vệ Lan. “Tôi sẽ rời đi Cao Dật, nhưng mà, Cao Dật có nguyện ý cùng Bạch Lạc Âm cùng một chỗ hay không, tôi nghĩ muốn bà tôn trọng sự lựa chọn của anh ấy, còn có…” Ngón tay cô nhẹ nhàng không vuốt ve cái ly bên canh, cũng keng mọt tiếng, không biết cắt nát người nào đó một cây tiếng lòng.
“Đối với một người phụ nữ có tiền án, tôi hi vọng bà có thể suy nghĩ tốt một chút, liệu sự thật có đúng như những gì cô ta nói hay không.”
Mà lời cô nói đến thế, nếu là lựa chọn của bọn họ nói, cô đáp ứng.
Cô buông cái ly xuống, cũng đứng lên, khi đi về nhà, bên ngoài ánh sáng chói mắt, xuyên qua cô, dường như đều không chịu đựng được.
Lại một lần nữa, cô đứng ở bên ngoài phòng của Cao gia.
Nắm tay cầm bao, sau đó vươn tay gõ cửa.
Rất nhanh, cửa mở, Bạch Lạc Âm gắng gượng bụng không hề quá rõ, đứng ở cửa, mà cô ta vừa thấy Hạ Nhược Tâm, thân thể không khỏi run lên, làm sao lại là cô, cô làm sao đến đây, cô làm sao còn sống.
“Đã lâu không thấy nữa, Bạch tiểu thư.” Hạ Nhược Tâm đánh giá Bạch Lạc Âm. "Bạch tiểu thư vẫn như cũ là phong thái vẫn như cũ, nhưng mà Bạch tiểu thư đúng là thủ đoạn thật cao. Khi nào thì bụng lớn?"
Bạch Lạc Âm vội vàng bảo vệ bụng của mình, mặc kệ người phụ nữ thế nào phát rồ, thế nào tỉ mỉ tính toán, nhưng mà, chỉ với người phụ nữ mà nói, có khi mạng của đứa nhỏ càng quan trọng.
Mà Bạch Lạc Âm động tác theo bản năng, để cho Hạ Nhược Tâm ánh mắt cũng nhìn theo chiết mấy chiết ra ngoài, cô đưa bàn tay mình ra, bốp một tiếng, một bàn tay lại vung lên mặt Bạch Lạc Âm.