Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1120: Con trai và con gái của tổng giám đôc

Có thể bế lên được không? Các bảo vệ đều khóc không ra tiếng, mọi khi tổng giám đốc đều bế tiểu công chúa lên vậy mà hôm nay lại không bế, còn có thể đừng đi nhanh như vậy được không, đi chậm rãi thôi kẻo ngã.

Thật vất vả nhìn theo hai đứa trẻ đi đến thang máy các bảo vệ mới thở dài nhẹ nhõm, thật tốt, đã qua khỏi phạm vi chức trách của bọn họ, cho dù có ngã cũng sẽ không đổ lên đầu bọn họ.

Nhưng cũng không thể nhẹ lòng được, ai cũng biết tâm tình tổng giám đốc bất định, sẽ lại lấy ai để khai đao.

Bé trai lấy ra một tấm card từ trên người quẹt vào bảng cảm ứng của thang máy, rất mau một tiếng ‘ting’, cửa mở, bé trai nắm chặt tay bé gái dắt vào bên trong.

Không lâu sau thang máy đã đi lên tầng hai mươi tám.

“Ai nha, tiểu công chúa của chúng ta đã tới.” Thư ký Tiểu Trần vừa thấy bé gái tiến vào đôi mắt liền sáng ngời.

Tiểu công chúa xinh đẹp, lại ngoan ngoãn nghe lời, mỗi lần tới đều có thể khiến cô rất vui vẻ.

“Chào dì ạ.” Trịnh An Trạch nắm chặt tay em gái, nói với thư ký Tiểu Trần. Cậu cũng xoa xoa đầu em gái, Tiểu Vũ Điểm sẽ không nói, bé chỉ nhoẻn miệng cười rất đáng yêu với thư ký Tiểu Trần, bé vốn xinh đẹp, trong lòng thư ký Tiểu Trần lập tức ngập tràn tình mẹ, có điều đây là con gái của tổng giám đốc, cô chỉ dám mơ mộng trong lòng một ít chứ không dám động tay động chân.

Toàn bộ người trong công ty đều biết tổng giám đốc rất thương đứa con gái này, đứa con gái này là mọi thứ của anh, ngày thường thiếu một sợi tóc cũng không được huống chi là cho người khác chạm tay vào.

Trịnh An Trạch kéo tay em gái muốn đi nhưng Tiểu Vũ Điểm lại ngoảnh mắt qua, thỉnh thoảng chăm chú nhìn Dương Nhược Lâm.

Dương Nhược Lâm cũng sửng sốt một chút, đứa nhỏ này không phải lần trước cô đã gặp sao, sao lại ở chỗ này.

“Chúng ta đi thôi.” Trịnh An Trạch

giật giật

tay em gái.

Tiểu Vũ Điểm gật đầu một cái, chân nhỏ cũng đuổi kịp bước chân của anh trai nhưng mỗi bước đi đều rất lưu luyến, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn Dương Nhược Lâm, đến tận khi tới cửa bé mới xoay mặt về phía trước, khuôn mặt hồng hồng,

mũi cũng

hơi sụt sịt.

Cửa mở ra, Trịnh An Trạch dẫn em gái vào.

“Bọn trẻ là ai?” Dương Nhược Lâm cẩn thận hỏi thư ký Tiểu Trần, văn phòng của tống giám đốc cũng có thể tự do đi vào? Chẳng lẽ nơi này đã thành trường cho trẻ?

“Con gái cùng con trai của tổng giám đốc đấy.” Thư ký Tiểu Trần khẽ nhún vai. “Bé trai là tổng giám đốc nhận nuôi, bé gái là con của tổng giám đốc, năm nay 5 tuổi, rất xinh đẹp, có điều không thể nói chuyện cho nên về sau cô phải chú ý một chút, đừng nói linh tinh trước mặt lũ trẻ.”

“Không thể nói chuyện…” Dương Nhược Lâm cũng cảm thấy rất đáng tiếc cho bé gái, xinh đẹp như vậy mà lại không thể nói chuyện.

“Là bị câm bẩm sinh sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.

“Không phải.” Thư ký Tiểu Trần sửa soạn lại tài liệu trên bàn mình, với cái từ ‘bị câm’ kia rất không thích. “Bé gái không cẩn thận bị bắt cóc, lúc tìm được về liền không nói chuyện, nhưng những việc này cô đừng nói trước mặt tổng giám đốc, nhất là hai từ khó nghe kia, biết không?”

Dương Nhược Lâm vội vàng gật đầu, cũng chú ý ghi tạc trong lòng mình, đây không phải việc nhỏ mà là quan hệ tới bát cơm của cô cho nên nhất định phải chú ý không thể vi phạm. Mà cô còn đang muốn hỏi nhiều một chút để lúc gặp tổng giám đốc còn biết những chuyện gì nên giữ mồm chuyện gì có thể nói, đột nhiên điện thoại trước mặt cô vang lên khiến cô khϊếp sợ. Đây mới là ngày thứ hai cô đi làm, còn đang tìm hiểu quy định cho nhân viên, kết quả lại có người gọi cho cô.

Cô cẩn thận cầm lấy điện thoại đặt lên tai.

“Xin chào, tôi là Dương Nhược Lâm.” Đến nỗi hiện tại chức vụ của cô còn không biết, còn công việc vẫn là tìm hiểu quy định cho nhân viên.

“Dương tiểu thư, mời vào văn phòng tổng giám đốc một lần.” Nói xong bên kia đã ngắt điện thoại.

Giọng kia nặng nề lạnh lùng, tuy không thể không thừa nhận rất dễ nghe nhưng vẫn khiến da đầu Dương Nhược Lâm tê dại.

Cô chậm rãi buông điện thoại xuống, sau đó đứng lên, lại không yên tâm đem tập quy định nhân viên cầm lên nhét vào trong túi mình, nghĩ nếu một lát tổng giám đốc hỏi tới cái này thì không chừng cô có thể làm phao cứu sinh nhìn trộm để trả lời.

Cô đi tới, đứng trước cửa hít một hơi thật sâu.

‘Cộc… cộc…’ cô gõ cửa.

“Mời vào.” Từ bên trong truyền đến âm thanh vẫn giọng điệu như vậy khiến Dương Nhược Lâm có chút lo lắng.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa liền thấy người đàn ông kia đang ngồi trên ghế làm việc của mình, lúc này anh đang tựa vào lưng ghế, rất quạnh quẽ, cũng mang theo một ít tùy hứng.

Khuôn mặt anh trầm lãnh, gương mặt rất tuấn tú, tuy rằng lạnh tanh nhưng lại rất có ma lực. Đàn ông ba mươi tuổi đúng là nhân sinh đỉnh kỳ, tuy rằng từng trải qua hai cuộc hôn nhân, tuy rằng có một cô con gái nhưng hiện tại lại là thời điểm khiến phụ nữ điên cuồng nhất.

Cặp mắt đen kia hơi nheo lại, cũng là đánh giá người phụ nữ trước mặt, đây không phải là lần đầu tiên anh thấy cô.

Cảm giác lần đầu, rất giống.

Cảm giác lần hai, vẫn là rất giống.

Cảm giác lần ba, đây không phải cô ấy.

Trên đời này không có hai chiếc lá giống hệt nhau, đương nhiên cũng không có khả năng có hai người giống hệt nhau, dù gương mặt rất giống cũng không có khả năng là cô ấy. Trong lòng anh không có chút gợn sóng bởi vì cô gái này không phải là cô ấy, bởi vì cô gái này cũng không có khả năng sẽ thành cô ấy.

Anh sẽ không vì một nét tương tự mà tìm kiếm một người phụ nữ khác, cũng sẽ không dựa vào khuôn mặt người này mà nhớ tới tính tình của người khác.

Ở trong lòng anh, Hạ Nhược Tâm là Hạ Nhược Tâm, mặt Dương Nhược Lâm cũng chỉ là Dương Nhược Lâm.

Chỉ là, trong cặp mặt đen kia vẫn cứ có chút hồi ức xa xăm, thêm một chút hối hận khó hiểu trong đó.

Kéo ra ngăn kéo, anh lấy từ trong ngăn kéo một điếu thuốc, vốn định hút nhưng chợt nhớ tới Tiểu Vũ Điểm còn ở nơi này, anh đành ném trở lại.

“Cô tên là gì?” Anh nhàn nhạt hỏi.

Dương Nhược Tâm giật mình, hình ảnh trong mắt người đàn ông này cũng bắt đầu có chút rách nát.

“Tổng giám đốc, tôi là Dương Nhược Lâm.”

“Tên thật?” Sở Luật híp lại hai mắt, đồng tử màu đen cũng hiện lên một chút ánh sáng mờ mịt.

“Phải ạ.” Dương Nhược Lâm vội vàng cũng đầu chỉ nhìn xuống mũi chân của mình, trái tim cô đập thình thịch, cũng không biết liệu Sở Luật có nghe được hay không.

Cô cũng có cảm giác mình đang bước chân vào truyện cổ tích, cũng không biết liệu câu chuyện cổ tích này cuối cùng có thể biến thành phim kinh dị hay không.