Tân hôn không tình yêu, thế tội vợ trước
Chương 889: Xin chào, Sở tiên sinh, đã lâu.
Tác giả:
Hạ Nhiễm Tuyết
“ Anh Luật, ngày mai dì phải làm kiểm tra sức khỏe, anh nhớ về ”, phía sau một làn thanh âm mềm nhẹ vang lên, có chút nũng nịu của cô gái nhỏ, cũng có cả ý nhị của người phụ nữ trưởng thành,
Âm thanh nằm thiếu nữ với thiếu phụ gần như gợi lên sự thần bí làm cho đàn ông muốn thăm dò.
Hạ Nhược Tâm nắm chặt cái ly trong tay một tí, nàng đem cái ly đặt ở bên môi mình, vị hoa quả tươi trượt qua yết hầu nàng, lại làm nàng có một loại cảm giác đau đớn.
Cái loại đau quen thuộc này mang theo mùi máu tươi, cái loại đau cắt vỡ da thịt này. Cả đời này nàng cũng không quên.
Tôi biết rồi, một giọng nam vang lên, vẫn rất quen thuộc, nàng lại uống một ngụm, ngay chỗ yết hầu như có lửa đốt đau đớn liên tục. Nhớ kỹ loại đau này, là ai cho mày, là ai làm mày đói, là ai nhục nhã mày, là ai cắt qua mặt mày, cũng là ai đánh gãy chân của mày, là ai làm mày hoàn toàn thay đổi, là ai làm mày mất đi con gái, là ai lợi dụng mày.
Hắn, cô ta, còn có cô ta.
Nàng nhớ kỹ toàn bộ.
“ Anh đã đến rồi,” Sở Luật nhàn nhạt hỏi, vừa lúc Lục Cẩm Vinh quay đầu lại. “Anh cũng tới?” Lục Cẩm Vinh bưng cái ly lên, muốn cùng Sở Luật chạm ly một cái, bất chợt, lại nhớ ra, hiện tại mình cầm là nước trái cây, mà không phải rượu. Đại nam nhân mà dùng cái này, hình như có hơi chút xấu hổ.
“Gần đây dạ dày của tôi không tốt, không có cách nào”, anh ta cười một tiếng, sau đó đem tay đặt ở trên vai Hạ Nhược Tâm, “Đúng rồi, giới thiệu với anh một chút”. “ Đây là cô em gái dấu kín
hai mươi lăm năm của nhà chúng tôi, ba mẹ tôi cuối cùng cũng thả ra, nói là con chim nhỏ, cũng đang muốn học dang cánh dài rộng mà bay xa, anh ta nói tới đây, cảm giác cưng chiều người nhà nổi ra thật rõ”
Hạ Nhược Tâm quay đầu, đối diện với hai người trước mặt, nàng đang cười, bên trong con ngươi nàng sương mù phủ kín, môi đỏ nhẹ nhàng giương về phía trước, nàng như vậy, cho dù là Thẩm Ý Quân ở đây,
cũng không thể nhận ra, nàng đã từng là ai.
Người đàn ông trước mắt vẫn đường hoàng như vậy, giống trước kia, nửa năm thời gian biến đổi, là gương mặt nàng và là khí chất của người đàn ông này, càng thêm tối tăm, càng thêm lãnh khốc.
Còn có người bên cạnh hắn, Hạ Dĩ Hiên, trang điểm tinh tế và xinh đẹp thì có ích lợi gì, vẫn không che dấu được một tâm địa xấu xí cùng ghê tởm kia. Chào hai người, tôi là Lục Tiêu Họa, nàng hào phóng vươn tay, hơi hơi mang theo ấm ách âm thanh, có chút không hợp ý, có chút mênh mang, giống như đôi mắt nàng, trong sương mù mơ hồ, có chút gợn sóng, một vòng lại một vòng, rồi sau đó quay về sạch sẽ, vào lúc Sở Luật muốn nắm chặt tay, nàng lại rút tay xuống, xoay người tiếp tục đi tìm đồ ăn khác.
Giống như là một đưa bé bị chiều hư, đương nhiên, nàng thật sự không thích Sở Luật.
Sở Luật cũng không để ý rút tay lại, thả tay trong túi.
“Em gái anh tính tình không vừa?”
“ Có hơi hơi, ha hả……” Lục Cẩm Vinh cười một tiếng, “Bị người trong nhà chiều hư,” mà tầm mắt anh ta cũng là dừng ở trên người
Hạ Dĩ Hiên, ồ, tiểu thư nhà họ Hạ, đã chết bốn năm giờ trở lại,
làm anh ta không khỏi nghĩ tới từng có một người phụ nữ cũng bị Sở Luật sở hữu như hàng hóa, anh ta gần như có chút nhớ mặt.
Về phía Hạ Dĩ Hiên, cô nàng đối với Lục Tiêu Họa là cực độ không thích,
người phụ nữ mà đem sự xinh đẹp so với mình, so tuổi trẻ với mình, lại so gia thế tốt với mình, dường như đều không thể thích nổi. Mà hiện tại mặc kệ là phương diện nào, Hạ Nhược Tâm, không đúng, là hiện tại Lục Tiêu Họa, Hạ Dĩ Hiên đều so không nổi.
Hạ gia cùng Lục gia, hoàn toàn không thể so sánh, hoàn toàn không có chỗ bất luận cái gì có thể so sánh, mà Hạ Dĩ Hiên cùng Lục Tiêu Họa cũng vậy, nếu bản thân Lục Tiêu Họa còn ở đây, thì Hạ Dĩ Hiên chỉ nhẹ bẫng không biết sẽ bị quét đi nơi nào.
Hạ Nhược Tâm nhịn xuống mối hận trong lòng đối với hai người kia, nàng tự nhủ tương lai còn dài, đúng vậy tương lai còn dài, bọn họ còn có thời gian, có rất nhiều thời gian.
Nàng xoay người, lấy thêm cái ly, tiếp một ly sữa bò nóng, sau đó đã đi tới, đặt ở trước mặt Lục Cẩm Vinh, mẹ nói, phải để anh uống nhiều đồ uống này.
Lục Cẩm Vinh đối với sữa bò thật sự ghét, có điều anh ta cũng biết dạ dày mình bây giờ yếu, cho nên, chỉ có thể đón lấy cái ly dựa vào một bên kệ, uống từng ngụm.
Sở Luật hai mắt nheo lại, đôi mắt nãy giờ đều không rời
người Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm nâng lên mặt, cười với hắn, “Không biết Sở tiên sinh tìm cái gì ở trên người tôi?”
“Không có gì?” Sở Luật dời tầm mắt, hắn đem trong tay cái ly đặt ở giữa môi, nhấp một ngụm xuống cổ, cay nồng vô cùng, tôi có cảm giác Lục tiểu thư, hơi giống như đã từng quen biết.
“Sở tiên sinh thật biết nói đùa,” Hạ Nhược Tâm trộm nắm chặt ngón tay, hơi rũ lông mi che đi đôi mắt đang lộ quá nhiều cảm tình, “Tôi nghe anh tôi nói, Sở tổng đã ly hai lần hôn, vị tiểu thư này chắc là người mà ngài chuẩn bị kết hôn lần thứ ba?”
Tầm mắt nàng dừng ở trên người Hạ Dĩ Hiên, cười như không cười, làm Hạ Dĩ Hiên không biết vì cái gì, cảm thấy da đầu tê dại, cô nàng xích gần Sở Luật, thật ghét cái vị Lục tiểu thư này, tự nhiên có chút sợ hãi, mà sự sợ hãi là từ đâu tới, cô ta cũng không biết.
“Lục tiểu thư biết đến tôi rất nhiều,” Sở Luật nhếch đôi môi mỏng, phát ra tiếng, có chút lạnh lùng.
Hạ Nhược Tâm cười vô tội, “ Cái này thì không phải anh tôi nói, tạp chí thương mại, mỗi ngày đều đưa tin, đôi khi tôi có đọc một chút, tôi chỉ hơi tò mò, cô chị không còn, tiếp tục với
cô em, Sở tổng đối với con gái nhà họ Hạ hình như đặc biệt chung tình thì phải?”
Không biết vì cao, một tiếng chị, làm cho Hạ Dĩ Hiên rùng mình, mà lúc này, cái cô Lục tiểu thư trước mặt, làm cô ta sởn tóc gáy.
Cô ta đã lâu không có ác mộng, mà bây giờ người phụ nữ trước mặt, lại làm cô ta có cảm giác, cô ta sẽ gặp phải ác mộng, cô ả ôm chặt lấy cánh tay Sở Luật, con người có khi thật sự rất kỳ quái. Có thể không sợ người, có thể hại người, cũng có thể gϊếŧ người. Nhưng sẽ sợ quỷ, thậm chí nỗi sợ như vậy có một chút giống như đã từng quen biết.
Lục Cẩm Vinh xoa nhẹ đỉnh đầu Hạ Nhược Tâm, em gái nhỏ nhà tôi, tính hơi cường ngạnh khác người một chút, hai người đừng để ý.
Tầm mắt Sở Luật lại dừng ở trên người Hạ Nhược Tâm, hắn rất muốn biết, rốt cuộc loại cảm giác quen thuộc này từ đâu đến, và vì sao mà Lục Tiêu Họa tự nhiên lại không thích mình.
“Anh Luật, em chút không thoải mái, chúng ta ra chỗ khác trước đi.”
Hạ Dĩ Hiên lại ôm chặt cánh tay Sở Luật, gần như lôi Sở Luật đi.
Sở Luật khẽ gật đầu với Lục Cẩm Vinh, “Xin lỗi, chúng tôi đi trước.”
“Đi thong thả,” Lục Cẩm Vinh nói khách sáo, sau đó anh ta buông cái ly trong tay
xuống, thấy Hạ Nhược Tâm lúc này dựa vào ngăn tủ, ngón tay thỉnh thoảng xoay nhẹ cái ly, không biết nàng suy nghĩ cái gì.
“Tiêu Họa.”
Anh ta gọi một câu.