Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 981

Lục Cẩm Vinh vươn tay xoa xoa đầu cô, kỳ thật trong phút chốc anh thật sự cảm giác em gái mình đã quay về.

Phải, em gái đã về.

Điền giấy tờ xong Hạ Nhược Tâm liền đi chụp ảnh, không lâu sau cô sẽ có cái tên mới, cũng sẽ có một thân phận mới, là Lục Tiểu Hoa. Nhưng cô biết mình vẫn là Hạ Nhược Tâm, cho dù khuôn mặt thay đổi, thân phận thay đổi thì cô vĩnh viễn vẫn là Hạ Nhược Tâm, bởi vì Lục Tiểu Hoa không có con gái còn Hạ Nhược Tâm thì có.

Thủ tục xong xuôi, khi ra bên ngoài những người đó vẫn đang chờ đợi. Hạ Nhược Tâm không khỏi cảm thán, kẻ có tiền quả nhiên khác biệt, ngay cả làm cái chứng minh thân phận cũng có đặc quyền.

Qua ngày sau, chứng minh thư của cô đã tới. Lúc cầm trong tay chứng minh thư mang tên mới cô thật sự cảm giác mình đã thành một người khác, cô không còn là Hạ Nhược Tâm, đã biến thành Lục Tiểu Hoa.

Lúc này, cô không chỉ có thân phận mới mà thứ gì cô cũng khó. Lục Cẩm Vinh đưa cô vài chiếc thẻ.

“Đây là mấy thẻ tín dụng.” Tiểu Mã giải thích. “Mỗi chiếc đều được Lục gia đảm bảo, có thể tùy ý tiêu xài. Vinh thiếu nói tiểu thư có thể dùng không giới hạn, hơn nữa mỗi tháng tiểu thư cũng có tiền tiêu vặt, đây là tiền mặt, ở chỗ này.” Tiểu Mã lấy từ trong túi ra một túi nhỏ rất rắn chắc.

Hạ Nhược Tâm cầm lấy, cô ước lượng một chút, tuy không biết cụ thể nhiều hay ít nhưng cũng không ít hơn năm vạn. Tiền tiêu vặt nhiều như vậy, xem ra làm em gái Lục Cẩm Vinh cô cũng thật thoải mái.

Mấy thứ này cô không từ chối, bởi vì hiện tại cô cần thay đổi thân phận mình, hơn nữa những thẻ ngân hàng trước kia của cô có liên quan tới Sở Luật, chỉ cần cô dùng Sở Luật sẽ biết. Tuy rằng đó vốn chính là của cô nhưng cô không thể nào lại dính tới Sở Luật, cô không muốn để bọn họ biết cô vẫn tồn tại trên đời lúc này.

Không phải sợ, mà có khi đả kích trí mạng nhất chính là lãng quên, đúng hay không.

Sau khi Tiểu Mã đi rồi, Hạ Nhược Tâm đem mấy thứ này đặt trong ngăn kéo, trước mắt cô vẫn chưa cần dùng tới. Cứ ở trong nhà Lục gia, cái gì cô cũng không cần đến, có ăn có ở, cô xác thật chưa cần tiêu tiền.

“Ba mẹ sắp về.” Đến một ngày Lục Cẩm Vinh gọi cô vào thư phòng, nói. “Có nhớ anh nói gì với em không?”

Anh nhìn thẳng vào Hạ Nhược Tâm: "Nhớ, không được lộ tẩy."

“Vâng, em biết mà.” Hạ Nhược Tâm hơi rũ hàng mi dài xuống, lúc cô quyết định làm thân phận người khác đã biết sớm muộn cũng có một ngày như vậy.

Cô dùng thân phận con nhà người ta thì phải thay họ báo hiếu, kỳ thật không cần Lục Cẩm Vinh nhắc nhở cô cũng hiểu, đương nhiên cô cũng biết Lục Cẩm Vinh không chỉ là nhắc nhở cô mà còn là cảnh cáo.

Nếu cô làm không tốt, hoặc có tâm tư khác thì Lục Cẩm Vinh có thể biến cô thành Lục Tiểu Hoai cũng sẽ có thể biết cô thành Lục Tử Hoa (hoa chết).

Lúc này cô mới biết, kỳ thật Lục Cẩm Vinh và Sở Luật thật sự đều là một loại người. Loại người này đối với thân nhân mình sẽ yêu hết lòng hết dạ, nhưng đối với người ngoài bọn họ tàn nhẫn tới mức không tiếc sinh mệnh đối phương.

Về tới phòng khách, Tần Tuyết Quyên đang đặt các tạp chí mới lên trên bàn, đều là những báo Lục Cẩm Vinh thích xem, đương nhiên cũng nhiều lần Lục Cẩm Vinh xuất hiện bên trong những tờ báo đó.

Cô lấy một cuốn tạp chí, mở ra.

Tần Tuyết Quyên bên cạnh thỉnh thoảng nhìn chằm chằm cô. Lúc này Hạ Nhược Tâm biến thành Lục Tiểu Hoa đã được bốn tháng, từ khi tháo băng gạc trên mặt xuống ánh mắt của Tần Tuyết Quyên nhìn cô vẫn luôn lạ lạ.

Cũng không biết có phải bà cảm thấy gì khác lạ không. Nhưng Tần Tuyết Quyên đối xử với cô vẫn rất không tồi, có thể nói là chăm sóc tỉ mỉ, mỗi ngày vẫn ninh canh vài tiếng đồng hồ để cho cô uống. Hạ Nhược Tâm có đôi khi nghĩ, có phải vì những bát canh bổ dưỡng đó của Tần Tuyết Quyên nên cô mới tốt nhanh như vậy, ngay cả dạ dày luôn không tốt lắm bác sĩ cũng nói đã sắp bình phục, cô chỉ cần tiếp tục chú ý.

Cao Dật từng nói với cô: “Đồ ăn tốt hơn thuốc tốt.”

Phương pháp chữa bệnh tốt nhất là một ngày ăn ba bữa cơm, cơm canh thanh đạm, đồ ăn hợp lý, thêm việc vận động thích hợp. Chân cô cũng chưa tốt, cho nên mỗi buổi sáng sẽ mang theo Charlie đi dạo quanh sân.

Khi đó cô nằm viện, thân cao 1m63 nhưng cân nặng lại không đến sáu mươi cân (bằng 30 cân VN), có khi không bằng cả đứa trẻ. Hiện tại tuy rằng vẫn rất nhẹ, cũng chỉ có tám mươi cân nhưng cũng đã không còn giống như một bộ xương khô.

‘Xoạt’ một tiếng, đột nhiên tạp chí trong tay cô rơi xuống bàn.

“Làm sao vậy, tiểu thư? Có phải cô thấy chỗ nào không thoải mái?” Lúc này Tần Tuyết Quyên cùng Tiểu Mã đã gọi cô là ‘tiểu thư’, thân phận hiện tại là Lục Tiểu Hoa, là đứa con Lục gia để bên ngoài mười mấy năm. Lý do là lúc Lục Tiểu Hoa mất, sợ Lục phu nhân chịu không được cho nên mọi người đều nói với bà là Lục Tiểu Hoa bị bắt cóc, ít nhất còn có thể để Lục phu nhân có một chút hy vọng.

“Không sao ạ.” Hạ Nhược Tâm nhặt cuốn tạp chí kia lên, đặt trên đùi mình.

‘Người đàn ông trên tầng hai mươi tám, Sở Luật’

Trên ảnh chụp người đàn ông có bộ dáng quen thuộc, giống như vẫn luôn chưa từng biến mất. Tất cả mọi người cho rằng anh sẽ không gượng dậy nổi, ai có thể tưởng tượng được chỉ có nửa năm ngắn ngủi mà giá trị của người đàn ông này còn tăng thêm vài phần, thậm chí đã có trong danh sách những người giàu nhất thế giới.

Hạ Nhược Tâm đột nhiên cười, nhưng đôi mắt cười lại rơi xuống không ít nước mắt, rồi sau đó cô gấp tạp chí vào.

Cô cảm giác bị lừa gạt, anh ta đã lợi dụng cô, dùng cô để đánh một trận chiến.

Còn nói yêu, yêu a.

Vậy mà cô đã tin.

Trong mắt cô đã có nước mắt nhưng cô vẫn đang cười, khóe môi vẫn cong lên nhưng nước mắt lại chảy thành chuỗi xuống dưới.

Tần Tuyết Quyên chỉ biết than một tiếng, tuy biết rõ Hạ Nhược Tâm không phải tiểu thư nhà mình, nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt này trong lòng bà cũng đã đem cô thành tiểu thư. Ngẫm lại tiểu thư nếu không chết mà bị người khác làm bị thương như vậy, bà là người ngoài còn đau lòng khó chịu, cho nên không cần nói với phu nhân.

Tần Tuyết Quyên cũng không quấy rầy cô, bà rời khỏi nơi này để lại không gian cho Hạ Nhược Tâm.

Hạ Nhược Tâm lau chút nước mắt, cô lại cười lên, đặt cuốn tạp chí trên gối sang một bên, đứng lên, Charlie chạy tới bên cạnh cỗ, vẫy đuôi cọ cọ vào chân cô.

Đây là muốn đi ra ngoài sao?

Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống ôm chiếc đầu xù lông của Charlie vào lòng, cơ thể của cô cũng hơi cong lại.

Charlie ngồi xổm xuống liếʍ ngón tay chủ nhân, giống như đang an ủi chủ nhân của mình.