Đây quả là nhà giàu đứt tay.
“Nhà có tiền, thân kiều thịt quý.” Bác sĩ nói, động tác tay cũng không dừng lại.
“Tất cả mọi người đều có da thịt giống nhau,” y tá nghe xong lời này không khỏi bĩu môi, “dù có thân kiều thịt quý thì cũng vẫn giống chúng ta, chịu được đau.”
Chỉ vì một vết thương nhỏ như vậy cứ nhất quyết phải gọi bác sĩ giỏi nhất khoa ngoại tới khám, chẳng lẽ chỉ có da thịt trên bọn họ là quý hay sao?
Bác sĩ xử lý xong miệng vết thương của Hạ Dĩ Hiên rồi băng bó lại, sau đó nói với y tá: “Cô cứ ở đây trông, đừng rời đi. Đây là phòng VIP, có chút quan hệ với viện trưởng.”
“Tôi biết rồi.” Ý tá gật đầu đáp ứng, nhưng xem ra với người bệnh này cô không thuận mắt, cô cũng không biết phải nói thế nào, có lẽ là cảm giác từ cái nhìn đầu tiên.
Ừ, cảm giác không tốt, một chút cũng không tốt.
Lúc này bên ngoài phòng phẫu thuật đã ngồi không ít người, ai cũng không ngờ mới cách đây mấy ngày cứu Sở Luật trở về, hiện tại lại biến thành Tống Uyển.
Sở Giang gần như suy sụp, người vợ sống cùng mình cả đời hiện tại không rõ sống chết bên trong sao ông có thể không lo lắng. Đầu tiên là cháu gái, rồi đến con, giờ lại là vợ, ông có chút suy nghĩ có phải tới ngày nào đó cũng sẽ đổi thành ông nằm trong phòng cấp cứu, còn bên ngoài lại là người nhà đang hoảng sợ lo lắng.
Tuy rằng những năm gần đây ông với vợ mình bởi vì Sở Tương mà không quá tốt, nhưng vẫn là vợ ông, người vợ duy nhất của ông sống chết không rõ ở bên trong, sao ông có thể chịu được. Ông cũng có suy nghĩ, nếu thật sự vợ mình xảy ra chuyện thì ông cũng không muốn sống nữa.
Trước kia ông không tin cái gọi là ‘sinh tử tương hứa’, chỉ nghĩ trên thế giới này ai có ra đi cũng vẫn sống được, trái đất cũng vẫn quay. Nhưng đến hôm nay ông mới cảm nhận được, hóa ra thật sự có câu này, có lẽ không phải vì tình yêu, là bởi vì nếu bạn già đã rời đi rồi thì ông một mình sống trên đời này còn có ý nghĩa gì.
Sở Luật nhắm mắt lại dựa vào tường, thần sắc anh rất lạnh, khóe môi cũng run run, mặc kệ người khác hỏi như nào anh cũng không nói gì. Hai mắt mở ra, đôi mắt anh dường như bị đóng lạnh băng, rốt cuộc tìm không thấy một tia độ ấm.
Tất cả mọi người nôn nóng nhìn chằm chằm vào cửa phòng giải phẫu, dường như ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Đỗ Bân cùng Tô Vân Phỉ cũng tới đây, tuy rằng Tống Uyển lúc trước hung hăng đâm vào lòng Tô Vân Phỉ như vậy, nhưng dù thế nào cũng vẫn là chuyện nhà mình, cho dù cả đời không qua lại với nhau cũng không thể bỏ mặc sống chết không quan tâm được. Tô Vân Phỉ vẫn muốn Tống Uyển sống tốt, hay ít nhất cũng vẫn còn sống. Bà dựa vào người Đỗ bân, cũng đỏ vành mắt. Đỗ Bân cũng vậy, đây chính là người chị duy nhất của ông, tuy rằng hai người mang hai họ khác nhau nhưng đều từ bụng mẹ sinh ra, cha mẹ đã không còn nữa, cũng chỉ có hai chị em họ nương tựa lẫn nhau.
Thời gian cứ như bay, bọn họ dường như chưa có đi bao lâu đã thành trung niên rồi, con gái cũng đã trưởng thành, vậy mà hiện giờ sao lại nằm bên trong viện.
Tô Vân Phỉ nắm chặt tay Đỗ Bân, có thể cảm giác rõ ràng tay của Đỗ Bân rất lạnh, cũng đang run rẩy, hiện tại còn không dám ngồi xuống.
Đỗ Tĩnh Đường đứng bên cạnh Sở Luật, không dám hỏi gì, mọi chuyện đợi cô bình yên vô sự rồi nói. Anh bịt kín mặt mình, dường như hoang mang lo sợ muốn hét lên, muốn nổi điên. Anh còn như vậy thì Sở Luật sẽ thế nào? Anh ấy liệu có điên không?
Đầu tiên là công ty, rồi vợ của mình, hiện tại là mẹ của mình.
Liên tiếp ba việc này, mặc kệ là ai dù chỉ bị một việc cũng có khi bị hỏng mất, mà hiện tại ba chuyện lớn này đều một mình anh gánh lấy, thử hỏi ai có thể nhận được.
Phòng phẫu thuật mở ra, từ bên trong đi ra một bác sĩ rất mệt mỏi, ông tháo khẩu trang ra, sắc mặt rất trầm trọng.
***
“A…” Hạ Dĩ Hiên bỗng nhiên bừng tỉnh.
“Hạ tiểu thư không sao chứ?” Y tá còn bị khϊếp sợ, vội vàng đi tới liền thấy lúc này Hạ Dĩ Hiên đã ngồi dậy, trán và mặt cô đầy mồ hôi lạnh, quần áo toàn thân cũng vậy, hiện tại nhăn như dua muối, mái tóc vốn được y tá chỉnh lại cẩn thận hiện tại đã giống một đống rơm, dù không cần nói cũng có thể thấy trên váy của cô cũng bị ướt hết.
Hạ Dĩ Hiên dùng tay áo lau một chút mồ hôi trên đầu, mà cô nghĩ tới gì đó, mắt chợt lóe vội vàng kéo cánh tay y tá, móng tay cũng sắp bấm vào da thịt.
Y tá đau tới nghiếng răng trợn mắt nhưng vẫn nhẫn nại nói: “Hạ tiểu thư, có phải có chỗ nào không thoải mái? Để tôi gọi bác sĩ tới.” Cô nói xong cũng muốn cứu cánh tay của mình, không thể ngờ được vị tiêu thư gầy gò này vậy mà lực bấu lại rất mạnh.
“Tôi hỏi cô.” Hạ Dĩ Hiên sống chết cũng không buông tay, trên trán mồ hôi lạnh vẫn không ngừng lăn xuống.
“Người đưa vào đây cùng với tôi có phải đã chết, người ấy có phải đã chết rồi hay không?”
Y tá có chút phản ứng không kịp, cái gì mà ‘cùng đưa vào đây’, a, đúng rồi, còn không phải người kia sao?
“Hạ tiểu thư, cô hỏi là bà Tống sao?” Cô thử thăm dò một câu.
“Đúng vậy, là bà ấy.” Hạ Dĩ Hiên gật đầu, người cũng nhổm dậy, cũng quên mất mình đang ở trên giường bệnh vẫn chưa được tỉnh táo, kết quả ‘oạch’ một tiếng cô trực tiếp ngã lăn trên mặt đấy.
“Hạ tiểu thư, cô không sao chứ?” Y tá vội vàng đỡ cô dậy đặt cô ngồi xuống.
“Bà… bà ấy thế nào?” Hạ Dĩ Hiên thấy cả hai tay hai chân đều mềm ra, cô có thể cảm giác được thân thể mình đang run rẩy, trên trán còn ra từng giọt mồ hôi lớn. Cô thật sự không dám nghĩ, nếu chuyện cô gϊếŧ Tống Uyển bị người khác biết thì hậu quả của cô nhận được là gì, cô sẽ chết, nhất định sẽ chết. Dù cô may mắn không bị pháp luật xử chết thì Sở Luật nhất định sẽ gϊếŧ chết cô.
Cô hiểu, thật sự cô hiểu người đàn ông kia.
Y ta chớp mắt một chút, kỳ thật cũng suy nghĩ xem nên nói như thế nào. Vị Hạ tiểu thư này hình như đang rất sợ, chuyện của bà Tống không biết có nên nói hay không.
“Cô mau nói cho tôi biết.” Hạ Dĩ Hiên lại nóng nảy bấu lấy cánh tay của y tá.