“Anh xin lỗi, là anh không tốt.” Cao Dật nhẹ nhàng vỗ về mặt cô, tóc của cô, còn cả môi cô hơi sưng đỏ. Mà trên mặt anh cũng có một ít hơi hơi đau đớn: “Nhược Tâm, anh không muốn em lại chịu khổ, em chỉ muốn em thật tốt, nếu còn để em chịu tủi thân, cảm giác không thoải mái thì anh làm những việc này đâu còn ý nghĩa gì?”
“Anh ra ngoài trước.” Anh xoa xoa nhẹ mặt cô, dường như đều có chút muốn thoát đi.
Ha hả, cô không yêu anh…
“Cao Dật, không phải, không phải. Em không có cảm giác không thoải mái…” Hạ Nhược Tâm vội kéo tay Cao Dật, không phải như vậy, thật sự không phải như vậy.
“Được, anh biết rồi. Anh có một số chuyện phải làm, chuyện vừa rồi là anh quá kích động.” Cao Dật kéo tay cô, sau đó bước đi ra ngoài.
Hạ Nhược Tâm ngã ngồi xuống sô pha, lại thật sự không cách nào trả lời được vấn đề của anh, cô yêu anh không? Yêu không? Cô cảm kích anh, báo đáp anh, nguyện ý vì anh mà làm mọi thứ, thậm chí có thể gả cho anh, bởi vì anh thật sự đối với cô rất tốt, khiến cô không có cách nào cự tuyệt anh.
Nhưng cuối cùng cô yêu hay không yêu anh, cô lại không có cách nào trả lời.
Mà cô cũng không rõ, cô không muốn anh có thêm phiền phức cũng là sai lầm sao?
Bên ngoài, Cao Dật đóng cửa lại nhưng anh cũng không rời đi. Anh dựa thân thể vào tường, bàn tay ôm lấy đầu mình.
“Nhược Tâm, em không phát hiện sao, từ lúc đi em không còn vui vẻ.”
“Nếu em không thoải mái thì nói cho anh, anh đâu có muốn mọi chuyện tiếp tục như này đâu.”
“Anh muốn không phải là em cảm kích anh, cũng không cần em cảm động, càng không cần em phải báo ân. Anh chỉ muốn cảm tình của em, chỉ tình yêu của em.” Anh hít thật mạnh một hơi, mà bầu trời ngoài cửa cũng một màu xám xịt.
Dường như, trời như vậy sẽ rất nhanh có một trận mưa.
Anh đứng lên hướng ra phía ngoài đi đến, không biết có một người vẫn luôn nhìn anh. Chờ anh đi khỏi rồi người kia mới lộ ra chính thân ảnh mình, trên mặt cô có một loại mê luyến, còn có một loại ghen ghét, càng có một loại thề nhất định phải quyết tâm, có chút nổi điên, có chút biếи ŧɦái, cũng là có chút vặn vẹo.
“Dật, anh là của em, anh tuyệt đối là của em, không có khả năng sẽ là người khác.”
“E không cho phép, em tuyệt đối sẽ không cho phép.”
Cô xoay người, chạy rất nhanh. Biết là sẽ mất nhưng cô không cách nào có thể tiếp nhận kết quả, nếu cứ để như vậy cô thật sự có lẽ sẽ mất anh. Nếu Bạch gia không có anh thì mấy năm nay cô đã tìm ai khác rồi, kia không đơn giản là thời gian, không phải đơn thuần là chờ đợi.
Đó là thanh xuân của cô, tình yêu của cô, mong chờ của cô, còn có tương lai của cô.
Cô đẩy cửa, bên trong Bạch Thần Phong đang ngồi nơi đó, trong tay ông vẫn cầm một ảnh chụp. Đôi mắt Bạch Lạc Âm lóe một chút, ông lại nhớ tới mẹ của cô. Cô thật sự hâm mộ mẹ, có một người đàn ông yêu bà như vậy.
“Ba…” Cô đến gần, khi thấy được ảnh trong tay ông thì sắc mặt cô biến đổi một chút. Bức ảnh kia không phải là mẹ cô, mà là một ảnh gia đình. Một người phụ nữ đứng cạnh một đứa trẻ, trong lòng ngực bà đang ôm một đứa trẻ khác, thật là một gia đình hạnh phúc, nhưng lại không có đàn ông, bởi vì người đàn ông kia lúc này đang ôm con gái mình, không muốn xuất hiện bên trong bức ảnh.
Tất nhiên đứa bé gái kia chính là cô, Bạch Lạc Âm.
Vì điều gì mà ông hiện tại không nhớ về mẹ cô, mà về ba người một nhà Vệ Lan, chẳng lẽ ông đã không còn yêu mẹ cô sao?
“Ba…” Cô lại gọi một tiếng, Bạch Thần Phong đem bức ảnh trong tay thả xuống, sắc mặt của ông có chút không tự nhiên, đặc biệt là khi nhìn thấy Bạch Lạc Âm. Ông đem ảnh chụp phản cất đi, cũng không rõ vì sao mình lại thất thần như thế khi xem ảnh này.
“Lạc Âm, ngồi đi, ba muốn nói với con một chút.” Âm thanh Bạch Thần Phong nhẹ nhàng, vẫn giống như trước kia, cũng không có cảm giác chật vật gì. Bạch Lạc Âm nghe lời ngồi một bên.
Bạch Thần Phong nhìn đứa con gái duy nhất của mình. Từ nhỏ ông đã rất yêu thương cô, thậm chí đều bỏ qua mọi thứ. Rốt cuộc ông cũng chỉ có một cô con gái, chỉ là ông cũng không có quên, ông còn có hai đứa con nuôi. Hai đứa này cũng là ông nuôi lớn, nếu nói không có tình cảm thì thật là giả.
Nghĩ đến đây ông đột nhiên có chút kinh hãi, không thể không nói, lời Cao Dật dường như đã đâm vào nơi nào đó trong đáy lòng ông, khiến lòng ông tự nhiên co rút lại, mang đến một cảm giác đau đớn xa lạ.
Bạch Lạc Âm hơi hơi có chút đứng ngồi không yên, không phải ba nói có chuyện muốn cùng cô nói sao? Sao lại chỉ như vậy nhìn cô? Cũng không biết vì sao trong lòng cô cảm thấy bất an, có lẽ bởi vì trong mắt ông cô phát hiện như có lời xin lỗi.
“Lạc Âm, con từ bỏ Cao Dật được không? Ba sẽ tìm cho con một người tốt hơn, chúng ta không cần nó, kỳ thật nó cũng không tốt như vậy phải không?” Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ông lựa chọn từ bỏ, bởi vì ông thật sự không muốn con gái đem lòng yêu một người đàn ông rồi cả đời lại bỏ qua chính mình.
Sắc mặt Bạch Lạc Âm lập tức xám xanh, thậm chí cả lòng bàn chân đều lạnh như bát nước. Cô vội vàng lắc đầu: “Ba, ba đang nói đùa sao? Con đợi anh ấy nhiều năm như vậy, không phải ba nói sẽ gả Cao Dật cho con sao? Sẽ làm con thành vợ của Dật? Vì sao ba lại thay đổi chủ ý?”
Cô hơi chấn kinh, cũng là kinh hãi, thật không thể tin được, người ba luôn yêu thương cô lại nói ra lời như vậy. Cô không muốn thua, trước nay cô đều không nghĩ mình sẽ thua, cô cho rằng mặc kệ hiện giờ bên người Cao Dật có người phụ nữ khác, nhưng sau này anh nhất định sẽ cưới cô mà không phải người khác. Bởi vì cô là Bạch Lạc Âm, là bởi trước kia Cao Dật yêu Bạch Lạc Âm a.
Bạch Thần Phong nhẹ nhàng thở dài một hơi, duỗi tay đặt lên đầu Bạch Lạc Âm. Tuy rằng Cao Dật không phải con đẻ của ông nhưng cũng không có nghĩa ông không hiểu anh, tính tình Cao Dật rất cố chấp, chuyện anh đã quyết sao có thể dễ dàng thay đổi.
Cho nên, để tránh bị tổn thương thì kỳ thật từ bỏ là tốt nhất.
“Lạc Âm, không có tình cảm thì con muốn làm gì được, ba chỉ không muốn con chịu tủi thân.” Ông nói lời thấm thía, ông là người từng trải, biết rất rõ ràng loại hôn nhân này cuối cùng sẽ là cái gì, không phải cưới nhau là xong việc.
Bạch Lạc Âm không ngừng lắc đầu: “Ba, con không sợ tủi thân, một chút cũng không sợ. Con sợ chính là mất đi anh ấy, sợ chính là mấy năm chờ đợi, càng sợ nếu con từ bỏ anh ấy thì cũng không có gì là vui sướиɠ. Con không cần người khác, ai cũng không cần.”
Cô không cần, thật sự không cần. Cô không muốn mất đi Cao Dật, càng không muốn thua người phụ nữ kia.
Bạch Thần Phong nhẹ nhàng vỗ về đầu tóc Bạch Lạc Âm. Điều muốn nói ông đã nói rất rõ ràng, ông thương Bạch Lạc Âm, thật sự thương, cho nên về sau ông sẽ không lại lấy hạnh phúc của con ra nói giỡn.