Đứa bé rất nhỏ nhưng ngũ quan lớn lên cực kì tinh xảo, nếu nhìn không kĩ khả năng không thể nghĩ đến điểm này. Nhưng vừa thấy đứa nhỏ này và diện mạo Hạ Nhược Tâm mới có thể nghĩ đến thì ra đứa nhỏ này lớn lên giống mẹ như thế.
Đột nhiên, Tống Uyển ôm miệng.
Đôi mắt bà bỗng nhiên mở to, là bé, là bé, bé chính là cháu gái bé nhỏ của bà sao? Khó trách bà lại thích đứa nhỏ này như vậy, thì ra đây là máu mủ tình thâm, đây là tình cảm từ quan hệ máu mủ.
Mà bà rất sợ bản thân sẽ khóc, bà cố sức ổn định cảm xúc, đến đây mới ngồi xổm xuống vươn tay về phía Tiểu Vũ Điểm.
Là Tiểu Vũ Điểm, thế mà lại là Tiểu Vũ Điểm, chính là bà đã gặp Tiểu Vũ Điểm rất nhiều lần rồi, đây là cháu gái bà, cháu gái ruột của bà, là con cháu nhà họ Sở bọn họ, bé vốn chính là cháu gái bọn họ mà.
Nhìn xem, lớn lên rất được, rất giống người nhà họ Sở. Lần đầu tiên ở gần như thế, lần đầu tiên bà cẩn thận nhìn mới phát hiện quả nhiên là con cháu nhà họ Sở bọn họ, lớn lên xinh đẹp cực kì, trên gương mặt bé nhỏ có bóng dáng Hạ Nhược Tâm, nhưng mà cặp mắt kia chính xác là tài năng đặc biệt nhà họ Sở, còn có một gương mặt nhỏ bình tĩnh đến lạ thường này, còn không phải chính là bản sao của A Luật sao? Và còn đôi mắt của bé rõ ràng giống A Luật hồi bé như đúc, cho dù là tới một nơi xa lạ cũng không sợ hãi, bé rất dũng cảm, cũng thực hiểu chuyện.
Ở giữa đôi mắt đứa nhỏ này cũng mang theo một màu lam giống người nhà họ Sở như đúc. Lúc này, bà cam đoan giống A Luật cỡ nào, mặc dù Tiểu Vũ Điểm là bé gái, lớn lên cũng giống mẹ, nhưng thật sự cho người ta cảm giác giống A Luật hồi nhỏ như đúc, tương tự thích mím chặt môi, tương tự ánh mắt, tương tự một nét mặt bình tĩnh.
Đây không phải cháu gái bà thì còn là cháu gái ai.
"Tiểu Vũ Điểm, đến đây với bà nội để bà nội nhìn con rõ hơn." Bà cũng không dám chớp mắt, chỉ sợ bé con đáng yêu trước mặt này sẽ đột ngột biến mất. Sở Giang cũng trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Tiểu Vũ Điểm, muốn từ trên mặt bé nhìn thấy bóng dáng con trai nhiều hơn một chút.
Cuối cùng, ông cười, mà ông cũng không biết bản thân đã bao lâu rồi chưa cười.
Nhưng mà ông ghen tị trừng mắt lườm Tống Uyển, sao bà đã gặp được cháu gái của bọn họ rồi sao? Đến cái tên cũng biết, mà ông bây giờ mới biết được tên của bé, gọi là Tiểu Vũ Điểm.
Mặc dù có chút kì lạ, nhưng lại nghe rất được.
"Tiểu Vũ Điểm, đến đây với bà nội." Đôi tay Tống Uyển vẫn cứ đặt trên không trung, cho dù hiện tại tay bà rất mỏi nhưng bà không bỏ xuống được. Đứa bé đáng yêu, khuôn mặt quả táo, đôi mắt to tròn có lông mi cực dài, cái miệng nhỏ chúm chím vẫn mím chặt, quả thật là cảm thấy giống con trai khi còn nhỏ như đúc. Bà không cần xét nghiệm cái gì DNA, bà tuyệt đối tin rằng đây chính là cháu gái bé nhỏ của bà.
Tống Uyển vẫn như cũ ngồi xổm trên mặt đất duỗi tay về phía Tiểu Vũ Điểm, nhưng Tiểu Vũ Điểm lại đứng ở cửa, bàn tay nhỏ xiết chặt tay mẹ không buông, cũng không gọi bà nội, càng sẽ không để bà nội này ôm.
Thậm chí bé cũng không cười, giữa đôi lông mi dài cong vυ't nhẹ chớp, cuốn đến một người đang ngồi trên ghế sô pha, Sở Tương đang ôm một con búp bê xinh đẹp.
Mẹ nói đây là bà nội bé, nhưng đây rõ ràng chính là bà nội của chị gái nhỏ, không phải là bé.
"Tiểu Vũ Điểm..." Tống Uyển lại tiến lên một bước, tay bà chỉ muốn sờ khuôn mặt nhỏ của cháu gái, muốn biết đây có phải sự thật hay không, có phải đang nằm mơ hay không, nhưng khi bà vươn tay ra là lúc Tiểu Vũ Điểm lại lui về phía sau một bước, tránh né tay bà.
Mà một động tác như vậy giống như một con dao nhọn rạch trái tim Tống Uyển.
Hình như đứa bé không thích bà.
"Mẹ..." Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt, kéo tay Hạ Nhược Tâm.
"Chúng ta về nhà được không, Tiểu Vũ Điểm muốn về nhà."
Sắc mặt Tống Uyển đột nhiên thay đổi, nháy mắt huyết sắc bị rút cạn.
Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống đặt tay lên trên gương mặt con gái.
"Tiểu Vũ Điểm, con quên rồi sao? Mẹ đã nói sẽ mang con đến gặp ông bà nội, con xem, đây là bà nội của Tiểu Vũ Điểm, gọi bà nội đi. Bà nội thật sự rất yêu Tiểu Vũ Điểm."
Tiểu Vũ Điểm lại là cúi đầu, thật sự bé chưa nói cho mẹ, người bà nội này không yêu bé, bà và chị gái nhỏ cùng nhau bắt nạt bé, đây là bà nội của chị gái nhỏ, không phải bé.
"Tiểu Vũ Điểm......" Sao Hạ Nhược Tâm lại cảm thấy cảm xúc hôm nay của Tiểu Vũ Điểm không được tốt lắm.
Mà cô nhớ đến những chuyện xảy ra ở nhà trẻ. Nhớ tới Tiểu Vũ Điểm sẽ không quên, trí nhớ của Tiểu Vũ Điểm luôn rất tốt, đừng nhìn thấy bé còn nhỏ nhưng quan niệm lại rất mạnh, tâm tư trẻ nhỏ từ trước đến nay đều vô cùng trong sáng, ai đối tốt với bé, đối không tốt với bé, bé cái gì cũng biết.
"Tiểu Vũ Điểm, đó là bà nội." Cô lại chỉ đến Tống Uyển: "Bà nội ruột của Tiểu Vũ Điểm, mặc dù bà nội trước kia không nhận ra Tiểu Vũ Điểm, nhưng Tiểu Vũ Điểm quên là bà nội trước kia cũng đối rất tốt với Tiểu Vũ Điểm, đúng hay không?"
Tiểu Vũ Điểm nhìn bàn chân mình, tay ôm búp bê trong lòng chặt hơn, bên trong đôi mắt to mênh mông sương mù, giống như trước kia bà nội này đối với bé thật sự rất tốt nhưng sau này có chị gái nhỏ rồi thì không tốt nữa.
"Tiểu Vũ Điểm ngoan, gọi bà nội đi."
Hạ Nhược Tâm xoa đầu con gái: "Gọi bà nội chính là bé ngoan." Tống Uyển một thân bộ dáng khổ sở làm Hạ Nhược Tâm không đành lòng, dù sao cũng tới rồi, phải diễn cho tốt vở tuồng này đi.
"Mẹ, nếu Tiểu Vũ Điểm không gọi thì sẽ không phải là bé ngoan hay không?" Tiểu Vũ Điểm ngẩng khuôn mặt hỏi, thật sự bé một chút cũng không muốn gọi bà nội.
"Đúng vậy." Hạ Nhược Tâm cổ vũ con gái: "Tiểu Vũ Điểm chơi vui vẻ cùng ông bà nội chính là bé ngoan."
Tiểu Vũ Điểm do dự một chút rồi mới nhỏ giọng gọi một tiếng bà nội.
Mà một tiếng này làm nước mắt Tống Uyển cứ thế rơi xuống. Đây là một cảm giác không nói nên lời, đây chính là sự thân thiết giữa người thân, bà không muốn nhưng lại luôn không nhịn được những giọt nước mắt, rồi sau đó người cũng bất tri bất giác lệ rơi đầy mặt.
Hạ Nhược Tâm lại xoa tóc con gái, sau đó đẩy nhẹ có thể bé: "Đến đi, Tiểu Vũ Điểm đến chỗ bà nội để bà nội ôm một cái."
Chân nhỏ của Tiểu Vũ Điểm đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng mẹ lại đi cách xa bé một ít, bé vươn tay về phía bố, Cao Dật lại nhẹ nhàng gật đầu với bé một cái.