Cô đi qua, đặt búp bê trong ngực của con gái, sau đó mới nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, để đầu nó tựa vào trên bờ vai của mình, rõ ràng cô cũng đã rất mệt, nhưng mà, cô vẫn là đều muốn ôm lấy con gái mình, tiếp thêm dũng khí cho cô bé, cho cô bé một phần an tâm, l*иg ngực cô không bao la, bờ vai cũng không vững chắc, thế nhưng cô vẫn có thể bảo vệ che chở cho con gái mình.
- Cô Hạ, mời đi theo tôi một chút, chúng tôi muốn cô làm kiểm tra một chút xem cốt tủy của cô và con gái có tương thích hay không. - Bác Sĩ nói hạ giọng nhỏ lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ đã có quá nhiều mỏi mệt nên không muốn đánh thức đến nó, để cô bé co thể ngủ một chút, ngủ rồi thì cũng sẽ không đau nữa.
Một đứa trẻ mới ba tuổi, nó có thể biết cái gì, có thể hiểu được cái gì chứ? Đến người lớn còn không được đau đớn, đằng này cô bé phải chịu đựng như vậy, thật sự là rất tàn nhẫn.
Hạ nhược tâm nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó ôm con gái đi đến phòng bệnh, cô nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, sau đó đặt con búp bê bên trong ngực cô bé.
- Tiểu Vũ Điểm có biết không? Con chính là đứa trẻ dũng cảm nhất mà mẹ đã từng thấy, vì vậy, vì mẹ con nhất định phải kiên trì, được không nào?Mẹ sẽ ở bên cạnh con, búp bê cũng sẽ ở bên cạnh con, mẹ vĩnh viễn sẽ không bao giờ rời xa con đâu.
Cô cẩn thận đặt con gái xuống giường bệnh, lúc vừa đứng dậy thì đã nghe được trong miệng Tiểu Vũ Điểm đã thì thào kêu mẹ..
Tay của cô nhẹ nhàng đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, sau đó lại tiếp tục đặt con búp bê mà con bé thích nhất vào trong ngực nó, theo bản năng, Tiểu Vũ Điểm duỗi bàn tay nhỏ bé ôm thật chặt lấy con búp bê.
Xong xuôi cô mới đứng lên, đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt mình, cô không thể khóc nữa, nếu cứ như vậy thì biết phải làm sao, con gái cô cần cô, khóc cũng không thể giải quyết vấn đề gì, nước mắt của cô rẻ rúng quá, cô khóc nhiều hơn nữa thì cũng không có khả năng đổi được chút tiền nào đâu.
Trong phòng kiểm tra của bệnh viện, Hạ Nhược Tâm vén tay áo xuống, cô trầm tĩnh ngồi đó, hàng mi dài cụp xuống chứa đựng quá nhiều mỏi mệt, bác sĩ thấy một bà mẹ độc thân như Hạ Nhược Tâm vậy cũng không khỏi trầm thấp thở dài một hơi, cô gái này thật đáng thương, tất cả đều đổ xuống vai cô, chỉ là, cô thật sự có thể chịu đựng được không? Sau này khó khăn có lẽ càng nhiều hơn gấp bội.
- Cô Hạ, cô không cần lo lắng đâu, chúng ta đợi có kiểm tra kết quả thì có thể biết rồi, còn có... Vị bác sĩ trầm mặc một hồi rồi nói:
- Bố cô bé đâu? Nếu như có thể thì cũng nên cho bố đứa bé làm thử kiểm tra, như vậy xác xuất thành công sẽ cao hơn một chút.
Hạ nhược tâm nhẹ nhàng cắn lấy đôi môi nhợt nhạt không nói nên lời, hai tay của cô xoắn lại với nhau, không biết trả lời như thế nào.
Con gái cô cũng có bố đấy chứ, chỉ là, cô thật sự có thể khiến anh đến không? Anh sẽ tin Tiểu Vũ Điểm là con của anh chứ, hay cũng hận cô, rồi cũng hận Tiểu Vũ Điểm.
Cô không dám để bất kì chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra trong cuộc sống của Tiểu Vũ Điểm nữa, con bé sẽ chịu không nổi, cả thân thể yếu ớt của con bé, cũng sẽ không chịu nổi bất luận là chuyện gì khác.
Chuyện này, nàng suy nghĩ cẩn thận một lát rồi ngẩng đầu, sau đó khẽ gật đầu:
- Tôi sẽ nghĩ ra cách.
Đúng vậy, cô sẽ nghĩ ra cách, nhất định sẽ có cách, bất kể như thế nào, Tiểu Vũ Điểm, cô nhất định phải cứu được, mà không người nào nhận ra, lúc này, trong nội tâm cô kỳ thật đã có một quyết định bi thương