Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 131: Đánh gãy cánh tay cô

Editor: Quỷ Quỷ

Anh lấy ra một cây gậy gỗ ở bên cạnh, đương nhiên là nó được chuẩn bị sẵn cho cô.

“Hạ Nhược Tâm, hưởng thụ đi!”

Đôi mắt anh tối đen lạnh giá, ánh lên một sự tàn khốc mà không từ ngữ nào hình dung nổi, người đàn ông này có thể tàn nhẫn đến không tin nổi. Trái tim anh thực sự cứng, thực sự sắt đá.

Cây gậy gỗ rơi xuống, cùng với tiếng thét cô cùng thê thảm. Sở Luật ném cây gậy, lập tức quay người bỏ đi, thậm chí còn không thèm liếc nhìn đến một lần, xem người phụ nữ vừa ngã xuống đã ngất đi đầy đau đớn.

Anh cho rằng tất cả đều là do cô tự chuốc lấy, anh rốt cục cũng hiểu ra rằng anh có thể tàn nhẫn đánh gãy tay một người phụ nữ.

Anh nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn răng rắc, nhưng lại không thể gây ra bất kỳ sự chấn động nào trong anh.

Thậm chí, hắn không hề đóng cửa lại.

Thậm chí, hắn không hề đóng cửa lại.

Hạ Nhược Tâm vẫn nằm ở đó, gương mặt tàn tạ không chút huyết sắc, tay trái cô bị gãy gập thành một tư thế quỷ dj, tay phải cô vẫn ôm lấy bụng mình.

Không biết đã qua bao nhiêu lâu, cô mới từ từ tỉnh dậy trong đau đớn, cô nhìn tay mình, rồi lại nhìn cây gậy gỗ trên sàn, như thể cánh tay này không còn là của cô nữa.

Cô ôm cánh tay bị gãy ngồi dậy, cố gắng đứng lên, trong phòng đâu đâu cũng đều là giấy, cô nhàn nhạt nhìn thoáng qua, sau đó đi ra ngoài, tất cả đã tan nát rồi, không thể cứu vãn được nữa, cho nên không cần vội vàng.

Cô tự mình bước đi, tự mình mở cửa, tự mình đến bệnh viện, tất cả đều tự làm một mình, trong cô chỉ còn lại bản năng sinh tồn này thôi.

Lúc này cô đang sống, không biết sống vì cái gì.

Trong bệnh viện, bác sĩ quấn lên tay cô một tầng thạch cao dày, “Cô Hạ, tôi khuyên cô nên nằm viện, cánh tay cô bị thương không quá nguy hiểm, nhưng nếu không dưỡng thương tốt sẽ để lại di chứng cả đời, cô còn trẻ, nên chú ý đến sức khỏe một chút.”

Hạ Nhược Tâm cười khổ, lắc lắc đầu.

“Cô Hạ, nếu cô không trị liệu thật tốt, cánh tay này có thể sẽ bị phế đó.” Vì y đức của mình, bác sĩ không ngừng khuyên bảo Hạ Nhược Tâm.

Nếu không có tay cô còn là một con người hoàn chỉnh sao?

Trên đời này sao lại có con người lại vô trách nhiệm với chính bản thân mình như vậy?

Hạ Nhược Tâm vẫn kiên quyết không đồng ý, cô không thể nằm viện.

Bởi vì, cô biết rất nhiều chuyện sắp xảy đến với cô, ví dụ như ly hôn, mà cô cũng không muốn lủi thủi một mình trốn trong bệnh viện lạnh lẽo, ngây ngốc ngày qua ngày.

Bác sĩ lại cầm lên một quyển sổ ý bạ khác, nói tiếp, “Cô có thể không nghĩ cho bản thân mình, nhưng cũng nên nghĩ cho đứa bé trong bụng, nó còn nhỏ như vậy, cô không thể làm tổn thương đến nó. “

Hạ Nhược Tâm vừa nghe được câu này, đột nhiên mở to hai mắt, trong đôi con ngươi tăm tối liền le lói một tia sáng.

Cô không dám tin hỏi lại, “Bác sĩ nói tôi…mang thai?”

Bác sĩ gật đầu, “Đúng vậy, cô đã mang thai hai tháng.”

“Không thể nào, rõ ràng bác sĩ từng nói tôi không có khả năng mang thai..” Hạ Nhược Tâm đặt tay lên bụng, thực sự khó tin, cô có con, cô đã cho rằng cả đời này mình không thể làm mẹ được nữa.