Editor: Quỷ Quỷ
Tống Uyển năm cánh tay chồng mình, không khỏi thở dài một hơi, bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, có thể hiểu cả hai người đều thống nhất thỏa hiệp.
“Chuyện của con sau này ba sẽ không can thiệp nữa, con muốn ly hôn kết hôn mặc con, miễn là mau chóng sinh cho nhà họ Sở một người thừa kế.” Sở Giang ngồi xuống, thong thả nói.
Lăn lộn nửa đời người, ông hẳn cũng nên an hưởng tuổi già, chờ mong có đứa cháu để bế.
“Con biết rồi thưa ba.” Sở Luật nhếch môi, anh nhìn ra ngoài trời buổi tối, vẫn còn sớm, anh có thể đến thăm Mạn Ny, không biết từ bao giờ anh đã nhận ra, việc này đã trở thành trách nhiệm của anh, anh cho rằng mình phải gánh trách nhiệm này, không đi không được, sắc mặt anh tối sầm,. rõ ràng người muốn ly hôn là anh, mà trong lòng lại có cảm giác trống rỗng như vậy.
Muốn vứt bỏ hết đống suy nghĩ này trong đầu, anh sải bước ra ngoài, cuối cùng cũng có thể tống người phụ nữ kia xuống địa ngục rồi, thành công thoát khỏi người phụ nữ khiến anh buồn nôn, anh hẳn phải cảm thấy vui mừng mới phải.
Đúng, phải vui vẻ, anh nhếch môi mỉm cười, nhưng không hề ý thức được rằng nụ cười này vô cùng gượng gạo cứng ngắc. Anh chỉ cười vì tình hình hiện tại là như vậy, nụ cười không có một chút thật tâm mà là tự ép uổng bản thân mới nặn ra được.
Sở Luật vừa đi ra ngoài, Tống Uyển lại thở dài một cái, sao lại thành ra thế này, bà thực sự thích đứa trẻ Nhược Tâm này, nếu sự thực đúng là cô không thể sinh sản, bà cũng không còn cách nào khác, suy cho cùng cũng chỉ là người bình thường, không phải do mình sinh dưỡng sao có thể yêu thương đây, bà cũng không biết rằng, cứ cho là do mình sinh nuôi chưa chắc đã có tình cảm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, có người vui sướиɠ tột cùng, có người đau thương đến chết.
Trong biệt thự nhà họ Sở, Tống Uyển nhìn Hạ Nhược Tâm ánh mắt có chút phức tạp, sắc mặt cô trắng bệch và tiều tụy, đủ để bà có thể nhận ra rằng, cô đang sống không tốt, rất không tốt, thậm chí còn rất đau khổ.
Mới có mấy ngày không gặp mà cô dường như đã trở thành một con người khác.
Cả người gầy rộc cả đi, xương quai xanh nhô lên, trước đây cô cũng rất gầy rồi, giờ chẳng khác gì da bọc xương.
“Nhược Tâm, con cũng không nên trách A Luật, nhà họ Sở chúng ta chỉ có duy nhất A Luật là con một,” Tống Uyển để ý từng lời nói của mình, tránh để cô bị tổn thương, tuổi trẻ của bà đã đi qua bao phong ba bão táp, giờ tuổi đã lớn nhưng vẫn không đành lòng làm tổn thương một đứa trẻ.
“Nhược Tâm, thật xin lỗi, con hãy ly hôn với A Luật đi.” Bà thực sự phải ích kỷ, nếu không nhà họ Sở sẽ không có người nối dõi.
“Mẹ, mẹ đã biết chuyện con không thể sinh sản, là Sở Luật nói với mẹ sao?” Giọng Hạ Nhược Tâm yếu ớt không chút sinh khí.
Tống Uyển có chút sửng sốt, sau đó gật đầu, giơ tay lên, một lúc lâu sau mới chạm vào đầu cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, an ủi giống như một người me, khiến Hạ Nhược Tâm cảm thấy thật khổ sở.
“Nhược Tâm, mẹ biết con là một đứa trẻ ngoan, mẹ cũng biết con thực lòng yêu A Luật, nhưng thật sự xin lỗi con, mong con hãy hiểu cho chúng ta…”