Kết hợp chẳng đâu vào với đâu, như ấu trĩ kɧıêυ ҡɧí©ɧ khiến Thương Sùng không khỏi nheo mắt, ánh mắt dừng lại tại Minh Vương đang ngồi ở vị trí cao đường, sau đó lại như có như không nhìn về phía Sở Niệm đang mặc hỷ phục giống như Minh Vương.
Sắc mặc cô có chút tái nhợt, nhưng hơi thở vững vàng… có lẽ chỉ bị hạ hôn mê thuật mà thôi.
Âm thầm thở phào, Thương Sùng bước tới một bước, vẻ châm chọc càng thêm đậm. “Biến địa phủ thành ra như vậy, vậy mà cũng làm được. Việc ‘vui mừng’ cỡ này… ngươi không sợ tổ tiên của ngươi phỉ nhổ ngươi sao?”
“Bổn vương thành thân vốn dĩ nên long trọng, nếu không phải hiện tại vì nghênh đón ngươi…” Minh Vương cười lạnh một tiếng, châm chọc khinh thường nhìn lại Thương Sùng. “Ta cũng không đến mức khiến cho tất cả mọi ‘người’ đều phải lui xuống.”
Thương Sùng cười nhạo, khẽ nhướng mi. “Không nhận ra nha, Thanh Thu ngươi rất coi trọng ta đó, nhớ tới tình cũ… cũng không đến mức đoạt đi nữ nhân của ta chứ.”
“Nữ nhân của ngươi?” Minh Vương hỏi lại: “Ta sao không nhớ rõ Sở Niệm đã thành thân với ngươi khi nào nhỉ?
Bị hỏi lại Thương Sùng cũng không vội trả lời, mà khoanh hai ta trước ngực. Hắn cũng muốn coi Thanh Thu sẽ diễn trò gì.
Trao đổi mấy câu khiến Minh Vương ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt cũng hơi có vẻ xin lỗi, nhưng lại cong môi nói với Thương Sùng: “Chuyện mấy ngàn năm trước đã qua rồi. Tuy rằng Sở Niệm trước đây là người yêu của ngươi, nhưng mà… cô ấy cũng chưa có kết hôn với ngươi.”
“Thì sao?”
“Thì cô ấy vẫn còn là độc thân.”
Minh Vương cười khẽ, vờ vĩnh ra vẻ ‘ta thực đáng tiếc’. “Thương tướng quân, hiện tại cũng không phải là trước kia. Tuổi trẻ ai chẳng trải qua bao chuyện… Ta cũng không để ý, chỉ cần tân lang của nàng là Thanh Thu ta là được rồi.”
“Quan niệm rất thời thượng đó.” Thương Sùng cười khẩy nói: “Bất quá Thanh Thu, ngươi không nghe nói câu ‘vợ bạn không được động’ sao?”
“Bạn? Ha ha ha ha… Chúng ta là bạn sao?”
Minh Vương làm càn nhạo báng nhưng cũng không làm cho Thương Sùng tức giận, hắn thảnh thơi nhẹ nhàng cử động cánh tay phải, ngước nhìn người đàn ông đứng phía trên, khóe môi khẽ nhếch.
“Không phải là bạn thì là địch! Rõ ràng có đường sống mà ngươi lại không chọn, thật đáng tiếc.”
Minh Vương đứng dậy, hành động trước Thương Sùng, xuất hiện ở bên cạnh Sở Niệm.
Nhìn như lơ đãng, gã dùng ngón tay lướt qua gương mặt Sở Niệm, Minh Vương nhìn Thương Sùng cười lạnh, rồi nhìn cô.
“Ngươi nói coi, chút nữa cô ấy tỉnh lại nếu nhìn thấy bộ dáng ngươi lúc này thì sao nhỉ?? Sở Niệm cũng không phải là Thanh Tang… ta cũng không dám bảo đảm nàng có thể hay không tự mình động thủ giải quyết ngươi.”
“Một lệ quỷ
mà tới em gái ruột mình còn không bỏ qua giờ có tư cách nói chuyện này với ta sao?” Thương Sùng hai mắt đỏ đậm, tượng trưng quyền uy của
Hạn Bạt. “Cùng ta đối chọi ư? Thanh Thu, ta thật lo lắng cho an nguy của ngươi đó.”
“Cái thứ ăn cây táo, rào cây sung đó không xứng là em gái ta.” Giọng Minh Vương lạnh lùng khiến người chán ghét. “Thương Sùng, là ngươi hại Thanh Tang.”
“Ai sai ai đúng không tới phiên ngươi quyết định… Coi như ta nợ Thanh Tang một ân tình, Thanh Thu, nếu ngươi dừng tay lúc này thì còn cơ hội.”
“Không cần.”
Giơ tay búng bên tai Sở Niệm một cái, Minh Vương nhìn thẳng vào Thương Sùng, quỷ khí màu đen nháy mắt lan tràn.
“Nửa giờ sau nàng sẽ tỉnh lại. Hạn Bạt, chúng ta… bắt đầu đi!”
…
Sở Niệm đang hôn mê quay về Ngạo Nguyệt Quốc mấy ngàn năm trước,
Nơi đó phồn hoa thái bình, phụ vương sủng ái.
Nàng là một người dưới một người, trên vạn người - Ngu Khê công chúa, mà Thương Sùng là Đại tướng quân tuổi trẻ nhất của Ngạo Nguyệt.
Không có Sở gia, không có Hạn Bạt… Nàng về tới nơi nàng tâm tâm niệm niệm trước kia, nàng cũng về tới Thương Sùng khi còn là người thường.
Thân thể hắn vẫn còn ấm áp, hắn thậm chí vì nàng mà đeo lên cổ sợi dây chuyền ngọc bích.
Hoa đào nhẹ bay theo làn gió.
Bạch đầu giai lão, sau cũng cũng chỉ là hy vọng xa vời…
Những điều tốt đẹp khiến Sở Niệm chỉ muốn đắm chìm trong quá k hứ, dù biết tất cả chỉ là giấc
mộng, nhưng chỉ cần có thể lưu lại nơi này, nàng cũng cảm thấy thỏa mãn.
Chỉ là… vì sao mọi thứ lại thay đổi như vậy?!?
Dựa ở gỗ đỏ ghế Sở Niệm hơi hơi động đậy mắt. Đến khi cô mở mắt lại, cảnh tượng trước mắt khiến cô giật mình.
Đại điện trước đây tráng lệ huy hoàng của địa phủ, lúc này có thể dùng từ phế tích để hình dung cũng không quá!
Tám cây trụ đổ mất bốn, còn lại một cái nghiêng, một cái còn lủng lẳng chút ít là nát tan…
Còn hai cột may mắn đáng thương, một trái một phải chính giữa điện, nhưng đá cẩm thạch dưới chân thì đã vỡ vụn.
Một mảnh tiêu điều… dấu vết đánh nhau liếc sơ đã thấy.
Quay đầu lại nhìn vách tường dán hỷ tự đỏ rực xiêu vẹo, Sở Niệm nhíu mày, lập tức cúi đầu nhìn về kẻ còn đang mặc hỷ phục.
Sự tình đại khái, cô có thể đoán được… đứng lên, Sở Niệm nhìn đại điện trống rỗng, cô dự cảm bất an… thoáng qua trong lòng!
“Thương Sùng… Thương Sùng, anh ở đâu?!”
Trái tim như bị treo lên thấp thỏm, Sở Niệm bất an, hai nắm tay siết chặt bên người.
Cảm giác được phía sau bỗng nhiên có cái gì đang tới gần, cô quay đầu, nhìn bóng đen nhăn mày: “Thương Sùng, là anh sao? Em là Sở Niệm… anh đừng làm em sợ!”
Thanh Tang mặc áo đen bước ra từ trong bóng tối, không kiêu căng ngạo mạn như trước mà nhìn cô có chút quẫn bách.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn đầy quyến rũ dính chút bụi bẩn, Thanh Tang dùng tay lau khóe miệng dính máu tươi, nhìn về phía Sở Niệm: “Theo ta đi.”
“Vì cái gì?” Sở Niệm theo bản năng cảnh giác lui bước. “Thương Sùng đâu? Anh ấy đang ở đây phải không?”
“Ừ.” Thanh Tang nhìn chung quanh, nhanh chóng đáp.
“Vậy, người khác đâu? Ngươi không cần mơ tưởng tiếp tục liên hợp Minh Vương, dùng ta tới uy hϊếp hắn!”
“Ngu xuẩn!”
Vọt đến trước mặt Sở Niệm, Thanh Tang có chút cấp bách, không lưu tình chút nào túm chặt cánh tay cô, ánh mắt sắc bén. “Ta nếu là liên hợp Thanh Thu, khi ở thành phố X ta đã gϊếŧ cô rồi. Không cần chậm trễ nữa, bằng
hết thảy những gì tướng quân vì ngươi đều uổng phí!”
Bị túm về phía trước Sở Niệm giãy giụa, nhưng bởi vì thực lực cách xa, cuối cùng cũng chỉ có thể bó tay.
“Ngươi muốn mang ta đi chỗ nào?!”
“Rời địa phủ.”
“Thương Sùng đâu? Anh ấy hiện tại ở nơi nào?! Ta không cần đi, ta muốn gặp anh ấy!”
Che khuất hai mắt Sở Niệm, Thanh Tang nghe cô hỏi, không khỏi cứng đờ người.
Cố nén trụ đau đớn trong lòng, Thanh Tang dồn bước. “Tướng quân vì cứu ngươi, cho nên ở cùng Thanh Thu quyết đấu, bị trọng thương, địa phủ sắp đại loạn, ngươi lưu lại nơi này chỉ có chờ chết!”