Thương Sùng cười khẽ, ngước mắt nghĩ nghĩ. “Nếu dựa theo phong cách ngày thường của em, có lẽ em sẽ hỏi anh vì sao đột nhiên muốn đi du lịch.”
Sở Niệm cười nhạo một tiếng, nhắm hai mắt lại. “Rồi sao nữa?”
“Sau đó em sẽ hỏi chúng ta sẽ đi nước ngào, nguyên nhân vì sao mà đi như vậy?”
“Ha ha, hóa ra trong lòng anh em như mười vạn câu hỏi vì sao ấy.” Sở Niệm trợn mắt, hài hước nhìn Thương Sùng nhướng mày.
Phản ứng dây chuyền như vậy khiến Thương Sùng cười không nín được, mười vạn câu hỏi vì sao?! Chẳng lẽ… nàng không phải sao?
Không khí giữa hai người rốt cuộc bình thường trở lại. Gối trên cánh tay Thương Sùng, cảm giác thật hạnh phúc.
Chỉ là… “Thương Sùng, lần này anh có chắc chắn chúng ta còn cơ hội quay trở về sao?”
Nếu nói lúc trước giằng co với Tư Đồ Nam chỉ là thử thôi, thì lần này gặp nhau chính là một mất một còn.
Cô cùng không muốn Thương Sùng bị cuốn vào ân oán giữa
mình và Tư Đồ Nam, cừu hận đã nhiều thế hệ đến vậy, tồn tại của hắn chính là kết quả tốt nhất rồi.
Thực lực, cừu hận, cứ phải một mất một còn.
“Nha đầu, em không tin tưởng vào chúng ta đến vậy sao?” Thương Sùng trên mặt không đổi sắc, hắn dồn toàn lực chú ý vào đầu ngón tay đang quấn lọn tóc đen nhánh của cô.
“Không phải là không tin tưởng, em chỉ là… không muốn anh gặp bất cứ nguy hiểm gì.”
Trong mắt Sở Niệm hiện lên vẻ sầu bi dày đặc, cô mím chặt môi, yên lặng thở dài trong lòng.
“Anh cũng biết, Tư Đồ Nam từ đầu tới cuối chỉ nhắm vào một mình em, Thương Sùng, em không muốn anh bị cuốn vào.”
“Nha đầu, em đã chuẩn bị cùng gã hôi phi yên diệc sao?”
“…… Uhm, nếu chỉ có như vậy mới có thể hóa bỏ hận thù.”
Cô trả lời làm trái tim Thương Sùng đau đớn như bị bóp nghẹn. Nha đầu ngốc này sao lại có thể chưa gì đã chuẩn bị tới tình huống ngọc nát đá tan rồi chứ?!
Ý cười trên mặt nhanh chóng rút đi. Thương Sùng ngồi ngay
ngắn lại, bá đạo dùng ngón tay nắm chặt lấy cằm Sở Niệm. Đối diện với cô, hắn nghiêm túc nhìn thẳng vào hai mắt Sở Niệm, nghiêm túc khiến cho người ta tim đập thùm thụp.
“Nha đầu, em nghe cho thật rõ đây! Mặc kệ mọi chuyện phát sinh như thế nào, em vĩnh viễn không được vứt bỏ anh. Em không muốn để anh bị thương, anh càng không thể để cho em chết đi. Thương Sùng anh là người đàn ông của em, trước kia, hiện tại và về sau vẫn sẽ như vậy!”
“Thương Sùng, anh biết em không phải ý này…”
“Anh biết!” Thương Sùng cắt ngang lời Sở Niệm, tiếp tục nói: “Đàn ông sinh ra để bảo vệ cho người con gái mình y êu, em nói không muốn anh bị cuốn vào. Sở Niệm, anh nói cho em biết là không có khả năng! Anh không cho phép em nghĩ tới cái gì mà ngọc nát đá tan, dù có khó khăn tới đâu, anh, Thương Sùng dù cho liều hết tính mạng cũng sẽ thay em gánh vác!”
“Thương Sùng…” Sở Niệm đỏ hoe đôi mắt, trong lòng cảm giác tựa như bị đổ lọ gia vị, ngũ vị thập toàn, lẫn lộn cảm xúc không biết nói sao.
Nói không cảm động, đều là giả. Nói không yêu hắn --- sao lại có thể!
Cố nín khóc, môi dưới cô run nhè nhẹ, Sở Niệm nhào vào lòng Thương Sùng, từng giọt nước mắt rơi lên thấm ướt áo sơ mi trắng của hắn.
Cảm giác ngọt ngào cùng không đành lòng đan chéo xen kẽ, ủy khuất, cảm động, làm cô chỉ có thể khóc òa như đứa trẻ.
Đồng sinh cộng tử, không rời không bỏ.
Thương Sùng ơi Thương Sùng, sao anh ngốc đến như vậy…