*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Niệm tiến lên, đem chìa khóa đặt vào trong tay Nhạc Du.
“Nhạc Du, đừng thoái thác. Hiện tại với tớ, chỉ hy vọng cậu được vui vẻ và hạnh phúc là tốt rồi.”
Cảm tình vĩnh viễn là thứ mà không thể cân đong đo đếm được trên cõi đời này. Nếu chuyến đi này có thể giúp cậu quên đi mọi ưu sầu tạm thời, như vậy thế nào cũng đáng giá.
Sự thành khẩn trong mắt Sở Niệm cùng nụ cười của Thương Sùng làm Nhạc Du trong lòng cảm động cực kỳ. Cô nắm chặt chùm chìa khóa xe, khóe mắt đỏ ửng rồi gật đầu thật mạnh.
Cô bảo muốn đi tìm Mặc Vân Hiên đến chào hỏi bọn họ, Sở Niệm nhìn theo Nhạc Du rời đi, đùa dai dùng khuỷu tay huých một cái vào ngực Thương Sùng.
“Kẻ có tiền thật hào phóng, tặng đồ còn thành ý tới vậy, thầy Thương… không nhận ra nha.”
Trên thế giới này người được tiện nghi còn khoe mẽ, phỏng chừng cũng chỉ có Sở Niệm.
Thương Sùng nhướng mày, dùng tay nhéo nhéo meomupmá cô, cười tà mị lại ý vị thâm trường: “Nha đầu, làn da khá tốt a.”
“Có ý tứ gì?”
“Dưới ánh nắng chói chang da mặt còn đẹp như vậy, người bình thường thật đúng là làm không được như em.”
Công phu mồm mép của Thương Sùng thật sự sức sát thương quá mạnh, chẳng phải là nói cô da mặt dày sao, còn quanh co lòng vòng!
Khinh thường liếc nhìn hắn, Sở Niệm hừ mũi, quay đầu sang chỗ khác.
Mặc Vân Hiên hôm nay thật khác ngày thường, đồ tây, giày da, trên mặt thêm phần thành thục.
Nhàn nhạt đối Sở Niệm cùng Thương Sùng gật đầu, Mặc Vân Hiên cong khóe, tươi cười không như trước đây ôn hòa cùng đơn thuần. “Cảm ơn hai người tới tham gia lễ cưới của tôi và Nhạc Du, tôi thật sự cảm kích vô cùng.”
Sở Niệm cười cười, không phải hoài nghi thành ý trong lời nói Mặc Vân Hiên, mà là quan hệ bọn họ… Thật sự cũng không có biện pháp lại trở lại như trước kia.
Khách khứa tới cũng đã đủ, nhưng không thấy Tô Lực, có lẽ cũng chính là ý trời đi.
Cha cố trang nghiêm, giọng điệu ôn
nhu… Nhạc Du cùng Mặc Vân Hiên dù
không có hai bên cha mẹ trao nhau nhẫn cưới.
Chúc phúc, cũng chỉ có chúc phúc.Uống say, Sở Niệmeomup túm chặt ống tay áo Mặc Vân Hiên. Vừa uy hϊếp vừa khẩn cầu nhìn hắn, nói: “Anh nhất định phải đối xử tốt với Nhạc Du, bằng không em sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho anh!”
Mặc Vân Hiên hứa hẹn, Nhạc Du khóc đỏ hai mắt. Hôn lễ, vốn dĩ chính là sự kiện vừa hạnh phúc vừa ngập tràn cảm động.
Chỉ là… đột nhiên thời tiết thay đổi.
Mặt trời đang chói lọi trên cao, bỗng mây đen mù mịt.
Gió thổi lạnh buốt cuốn bụi mịt mù,
“Đáng chết! Đây là trời muốn mưa sao?”
Trong đám đông ồn ào có người chợt nói, khách khứa lao xao lo lắng.
Quạ đen xuất hiện vốn dĩ theo quan niệm truyền thống là sự không may. Kết hôn mà, đâu cần phải không may như vậy?
Truy Hồn Linh trên cổ tay Sở Niệm reo lên âm thanh kỳ lạ trong gió. Cô cau mày, nhanh kéo Nhạc Du tới bên cạnh mình.
“Nhạc Du, mau mang mọi người tới chỗ trú mưa, nhớ kỹ mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng không để ai chạy ra ngoài.”
“Niệm Niệm, đây là làm sao vậy?” Nhạc Du bị biểu tình nghiêm túc của Sở Niệm làm khẩn trương lên. Nhìn chung quanh bốn phía, trong lòng đột nhiên xuát hiện dự cảm vô cùng không tốt.
“Là có chuyện gì đã xảy ra sao? Niệm Niệm,cậu cùng chúng ta, cùng nhau đi!”