*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời điểm giao phong chính diện đã tới rồi. Hai bên đỏ mắt, hôm nay không phải ngươi chết, chính là ta sống!
Khi linh lực khôi phục tới đỉnh điểm, Sở Niệm cùng Tử Lam Sam đánh nhau vậy mà không phân trình độ cao thấp, mà Tư Đồ Nam cùng Thương Sùng đánh nhau tốc độ cũng thực kinh người.
Lôi Báo tê liệt ngã xuội lơ trên mặt đất như đống bùn nhão, lúc này gã cũng cố gắng mở to mắt… phải có vài người ngã xuống chết đi thì gã mới thỏa lòng.
Không sử dụng tới phép thuật của Sở Gia, Sở Niệm mỗi lần công kích đều tàn nhẫn khiến Tử Lam Sam thấy khó có thể chống đỡ.
Dây chuyền kia rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì, Sở Niệm thật sự giống như đã hoàn toàn biến đổi thành một người khác.
Sở
Niệm dùng hết toàn lực chỉ muốn tới gần bà nội nên đã sớm vứt bỏ lý trí, trong đầu cô chỉ còn duy nhất một chấp niệm như vậy.
Tử Lam Sam thật sự vướng chân, giao đấu hơn mười phút Sở Niệm vẫn bị giữ chân tại chỗ.
Nhìn hồn thể Tử Lam Sam đã có chút hao tổn, Sở Niệm thật sự không biết Tư Đồ Nam đã chuốc thuốc gì cho cô.
Dù sao thì kẻ cản trở mình nhất định phải chết, Tử Lam Sam, vậy chúng ta thù mới hận cũ mang ra tính hết luôn một lần nào!
Đuổi ma bổng khắc đồ án hình rồng được ánh sáng xanh bao phủ, Sở Niệm quét chân, trở tay dùng toàn lực đánh về phía Tử Lam Sam.
Cú đánh này nếu đánh vào người cô ta, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Tử Lam Sam tàn nhẫn nhíu mày, dùng hết sức né tránh, vung tay dùng dải lụa cuốn lấy đuổi ma bổng.
Nhưng, mọi việc không đơn giản là có thể giải quyết như vậy, Tử Lam Sam chưa kịp
kinh ngạc thì dải lụa đã bị vỡ vụn, từng mảnh vụn trắng bằng tơ… trong nháy mắt tung bay trong không khí.
Tử Lam Sam kinh ngạc mở to hai mắt nhìn đuổi ma bổng càng lúc càng đến gấn, chẳng lẽ hôm
nay thật sự là ngày cô phải hôi phi yên diệt?!
Ngay tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc đó, một bóng đen đầy quỷ khí ôm lấy cô tránh khỏi Sở Niệm. Nhìn thấy con thú cưng trắng tinh đứng đó, Sở Niệm ngã trên mặt đất khẽ cau mày.
Thương Sùng và Tư Đồ Nam cũng ý thức được có người đột nhiên xông vào, cả hai không hẹn mà cùng liếc nhìn nhau, rồi quay trở về vị trí của mình lúc đầu.
Bánh Trôi vẫn như cũ, vẫn trắng trẻo tròn trĩnh đáng yêu nhưng trong mắt đầy rối rắm. Nó dường như áy náy nhìn Sở Niệm và Thương Sùng, rồi ủ rũ cúi đầu đi về phía bên cạnh bóng đen.
Quỷ khí dày đặc đế nnhư vậy, Thương Sùng đã biết được thân phận của bóng đen rồi. Hắn nheo mắt, ánh mắt thâm trầm đảo qua người Tử Lam Sam.
“Minh Vương đến thật đúng lúc, chỉ là không biết là người đi ngang qua… hay là có ý gì khác?”
Người đàn ông kéo Tử Lam Sam đi đúng là Minh Vương mà Thương Sùng cùng Tư Đồ Nam lúc trước vẫn luôn tìm kiếm. Chỉ là bọn hắn không nghĩ tới gia hỏa này vậy mà vẫn luôn âm thầm giám thị bọn họ.
Thương Sùng gọi thế làm cho Sở Niệm giật mình không ít, Minh Vương? Hắn tới đây làm gì?
Tử Lam Sam nghe tới cấp bậc thật sự bị áp chế tới mức phát run cả người, cô kinh ngạc nhìn mọi người rồi mới đưa tầm mắt nhìn tới bóng đen toàn thân bao phủ bởi làn sương mờ đen.
Nhưng mà… quỷ khí tản ra… Tử Lam Sam lại đỏ hoe mắt.Đó là một nam tử với làn da trắng nõn hơn 30 tuổi, ánh mắt thanh tú, ôn nhuận chỉ có được ở các công tử thời cổ đại.
Minh Vương đẹp trai văn nhã như vậy, Sở Niệm tỏ vẻ cô cũng có chút say… nhưng mà cái túi da bên ngoài này thật đúng là chẳng thể đánh giá được gì, như Tư Đồ Nam cũng vô cùng anh tuấn soái khí đó sao… quả thật là… hủy hoại tam quan của người ta mà.
Đôi mắt đỏ tượng trung cho địa vị khẽ ngước lên, Minh Vương quét mắt nhìn Tư Đồ Nam rồi sau cùng dừng lại trên người Thương Sùng.