*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bánh Trôi ngồi ở chân giường, đang chơi vô cùng vui vẻ, hoàn toàn phớt lờ lời của Sở Niệm.
Nhìn thấy mình bị một con cún làm lơ, Sở Niệm đảo mắt, bỗng nhiên dựa vào ngực Thương Sùng cất lời:
“Nghe nói thịt chó rất bổ cho cơ thể, không biết nếu giờ mình ăn… thì sao nhỉ?”
Thương Sùng phì cười, hắn nheo mắt phối hợp, trầm ngâm đáp.
“Hấp thì chắc được, chỉ cần không đem kho thì… nói chung sẽ không bị nóng trong người đâu.”
“Vậy hay là… chút nữa mình thử xem sao?” Sở Niệm cong môi cười, đùa dai liếc qua Bánh Trôi.
Thằng nhóc này hình như lại béo lên nữa rồi, nhìn bốn chân rắn chắc, cô cảm thấy giỡn rất vui.
Hai ánh mắt láo liên liếc lên người mình, Bánh Trôi chớp mắt, sau đó phun góc chăn đang nhai trong miệng ra. Giả vờ ngây thơ ngoáy đuôi với Sở Niệm, nó thở khì khì, ‘gâu’ một tiếng chạy vọt ra khỏi phòng.
Sàn nhà bằng gỗ tốt được đánh bóng bằng sáp bóng loáng. Bánh Trôi trong đầu chỉ nghĩ tới chạy trốn, chân sau đạp chân trước, cả người ngã nhào, chật vật xòe thành hình chữ đại nằm xoài trên mặt đất, tứ chi quơ quơ, nước mắt lưng tròng.
Chủ nhân, cục cưng thật đáng thương…
ngài đi mặc kệ
người ta, người ta bị bọn họ dọa ăn thịt kìa!
Bánh Trôi gấp gáp bỏ chạy bị té, quay đầu lại nhìn một nam một nữ đang dựa vào đầu giường mà cười ha hả, nó tập tễnh đứng lên, đáng thương cúi đầu mà đi.
Việc này cũng không thể trách Sở Niệm ác độc! Trước đó cô cũng đã cảnh báo nó rồi mà.
Uy nghiêm của chủ nhân trong chốc lát tỏa sáng hào quang trên người Sở Niệm. Cô vô cùng khoa trương nhìn Thương Sùng khoe mẽ.
Thương Sùng bất đắc dĩ cười khẽ lắc đầu, chẳng lẽ phải khen cô nàng đi dọa một con… cún là rất mất mặt sao?
Trong gương là hình ảnh hai khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, Sở Niệm cùng Thương Sùng đánh răng mà còn chơi trò phun bong b óng trẻ con…
Hoa Lệ cùng Cẩm Mặc ngồi bên bàn ăn chờ bọn họ, không phải nói nửa tiếng xuống ngay sao… làm sao mà hơn 40 phút hai người kia… còn đ ang đánh răng chứ!!!
Trước mặt là món mình thích, Hoa Lệ chớp mắt đáng thương níu tay Cẩm Mặc.
“Cẩm Mặc… em có thể…”
“Không thể.” Hoa Lệ còn chưa kịp nói xong Cẩm Mặc đã vô tình bóp chết ý tưởng của cô nàng.
Hoa Lệ cáu lên. “Chủ nhân cùng Sở Niệm còn ở trên lầu, bọn họ một ngày không xuống dưới này, chúng ta liền chờ ở nơi này sao?”
“Ừ.” Cẩm Mặc nhàn nhạt liếc Hoa Lệ một cái, mặt vô biểu tình như đầu gỗ.
“… Cẩm Mặc, ta có thể hay không, không cần ngu trung như vậy?!” Hoa Lệ bất đắc dĩ, còn không phải là ăn sáng sao chứ, nguội lạnh sao còn ăn được!
“Này không phải ngu trung.” Cẩm Mặc rút cánh tay còn bị Hoa Lệ lôi kéo về. “Đây là quy củ.”
Chủ nhân còn không có xuống dưới, cô nàng Hoa Lệ háu ăn cũng đã chờ không kịp. Chẳng phải là mấy chén cháo thịt cá bình thường sao, chẳng lẽ con mèo này đói tới ngốc à?
Năm phút sau, trên cầu thang truyền tới tiếng bước chân của hai người, Hoa Lệ hung hăng trừng mắt với Cẩm Mặc, sau đó cười hì hì đứng dậy “Anh hai, chị dâu.”
Thương Sùng theo thói quen trên cao nhìn xuống, thờ ơ mà nhấp hạ môi mỏng. Nhưng Sở Niệm không nghĩ không lễ phép vậy, cô mỉm cười, khẽ gật đầu:
“Chào buổi sáng Hoa Lệ, chào buổi sáng Cẩm Mặc. Ngại quá, để hai người đợi lâu vậy.”
Hôm nay Hoa Lệ tựa hồ cũng thực vui vẻ, quơ chân múa tay, khóe mắt tươi cười híp lại như trăng non vừa nhú.
Chỉ tiếc chính là không kịp nói gì, di động của Thương Sùng đã vang lên.
Hắn liếc nhanh Cẩm Mặc, nhận cuộc gọi…
“Có việc?”