Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 60: Ký hiệu tay quốc tế

Mặc dù bọn họ đã ngồi chếch đi rồi, nhưng từ lúc vào cửa đến bây giờ, vẫn có vài kẻ không biết sống chết đặt ánh mắt trên người cô nhóc này. Thấy bọn họ dùng đôi mắt đầy dâʍ ɖu͙© di chuyển trên đùi Sở Niệm, Thương Sùng không nhịn được muốn xé nát bọn họ thành từng mảnh nhỏ.

Sở Niệm nhận lấy cái ly, rất là bất mãn bĩu cái miệng nhỏ nhắn. Tuy ngoài miệng đang oán hận, nhưng vẫn rất nghe lời kéo áo khoác ở trên đùi lên.

"Là anh kêu tôi mặc thành thục một chút, giờ lại nói như vậy. Anh thật đúng là vừa mâu thuẫn vừa cổ hủ."

"Cổ hủ cũng phải xem người." Thương Sùng nhếch khóe môi, tay cầm ly đế cao, ánh mắt chớp động theo chất lỏng trong ly.

Anh nói: "Sao rồi, nhìn quanh một vòng đã nhìn ra cái gì chưa?"

"Không nhìn ra cái gì, không khí nơi này khá dơ bẩn, nhưng nhân khí rất thịnh. Chỗ đặc biệt đó hoàn toàn không thể có quỷ hồn dám làm loạn, xem ra phải chờ một chút rồi."

"Vậy ông chủ của nơi này đâu? Không phải em nói muốn tìm người ta nói chuyện một chút à?"

"Vậy cũng phải tìm được người mới hỏi chứ, anh không thể kêu tôi cứ gặp ai ở trong đây là hỏi: "Anh có phải là ông chủ của hộp đêm này hay không"?"

Sở Niệm lườm anh một cái, uống một ngụm nước trái cây rồi để cái ly ở trên bàn, cô nói tiếp: "Tôi đã tra trên mạng về ông chủ của hộp đêm Dạ Sắc Mê Tình này. Tên là Hà Vinh, bốn mươi lăm tuổi, tính cách khúm núm, người cũng rất háo sắc. Chỉ là sĩ diện nhiều hơn yêu tiền. Trong nhà cha già có tiền có thế, phản ứng dây chuyền là quen biết được quan viên lớn nhỏ của Mộ Thành."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó, ba năm trước, Hà Vinh mới mua lại cửa tiệm này, đổi thành hộp đêm. Làm ăn à, bởi vì có giao tình với xã hội đen và chính quyền, cho nên buôn bán cũng khá tốt. Song với kiểu người chỉ muốn sống phóng túng như ông ta mà nói,-;;llqlqlqldlldl,,,,kiếm tiền gì đó cũng không phải là mục đích của ông ta. Thật không biết nên hâm mộ loại người này hay là khinh bỉ nữa, có một người cha có tiền như vậy mà không tiến thủ, mua nơi này chỉ để chiêu đãi đám bạn xấu kia, để cho bọn họ cảm thấy mình là kẻ có tiền có sĩ diễn."

Sở Niệm hừ một tiếng, nói tiếp: "Loại người này thật đúng là ngu ngốc, mặt mũi có thể làm cơm ăn à."

Thương Sùng không nhịn được bị Sở Niệm làm cho tức cười, trêu: "Không nhìn ra em còn biết chính nghĩa như thế, nếu đã làm nhiều bài tập như vậy, vậy sao không tra được tướng mạo của ông ta chứ?"

"Rất đơn giản, trên Baidu không có. Cũng không biết có phải trông xấu xí quá không, cho nên ngay cả trên Baidu đều không có ảnh của ông ta." Trước đó Sở Niệm đã từng tưởng tượng ra diện mạo của Hà Vinh, bốn mươi lăm tuổi là người trung niên rồi, không phải bụng bia thì là hói đầu. Chỉ là không ngờ, trong hộp đêm này còn có rất nhiều đàn ông phù hợp với hai điều kiện đó.

Đã như vậy còn ăn chơi đàng điếm, thật không biết bọn họ nghĩ như thế nào.

Thương Sùng cười, cầm lấy ly rượu quơ quơ, nói: "Coi như bây giờ công nghệ cao đã phát triển, nhưng không nên ỷ lại vào những thứ vô dụng đó."

Sở Niệm nhướn mày, hỏi lại: "Xem ra anh cũng biết tướng mạo của Hà Vinh nhỉ?"

Thương Sùng gật đầu, đáp: "Em đã chăm chỉ như vậy rồi, làm sao tôi có thể lười biếng đây. Chỉ là tầm này thì ông ta chưa xuất hiện đâu. Đợi chút đi, khi nào ông ta đến tôi sẽ nói cho em biết."

"Vậy chúng ta làm gì bây giờ?" Bọn họ không thể cứ ngồi ngây ra chờ như vậy đi, thật là ngốc......

"Xem khiêu vũ đi." Thương Sùng nhếch môi, khẽ mỉm cười với một cô gái đang liều mạng liếc mắt đưa tình với anh cách đó không xa.

Sở Niệm không nói gì, mũi khẽ hừ một tiếng, xoay người về phía hơi xa anh một chút.

Thương Sùng nghiêng đầu, hỏi: "Em sao vậy?"

"Dọn chỗ cho anh, tôi sợ lát nữa cô gái kia đến đây, không ngồi được." Sở Niệm cố ý cắn chặt ba chữ cuối, cười lạnh lùng, kỳ quái.

Tuy cô chưa từng yêu đương, nhưng cũng hiểu chút chút về mấy chuyện nam nữ. Hơn nữa, Thương Sùng là người đàn ông bình thường, -..,lll.qq,q,,d,,dôn......có nhu cầu về phương diện kia cũng đúng thôi. Chỉ là, ngay cả phụ nữ ở chỗ này mà cũng lưu luyến, anh ta không sợ bị bệnh sao?

Thương Sùng liếc cô một cái, nói đơn giản mà có ý sâu sa: "Em yên tâm, tôi còn chưa tới mức bụng đói ăn quàng đâu."

"Phải không?" Sở Niệm rõ ràng là không tin.

Thương Sùng nhún vai, đáp: "Không tin thì tôi cũng hết cách, nhưng......."

"Nhưng cái gì?"

"Nhưng nếu là em, tôi có thể suy nghĩ một chút."

Sở Niệm suýt chút nữa bị ngụm nước trái cây trong miệng làm sặc chết, thật vất vả thông khí, nhưng chỉ có thể ho khan, nói không ra lời. Cô run rẩy hai vai, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đều ho đến ửng hồng rồi. Sau đó dưới ánh mắt rất đắc ý của Thương Sùng, nâng tay phải lên, nắm tay lại, chỉ cho anh một ngón giữa.

"......."

Thương Sùng kinh ngạc, hai tròng mắt nhìn chằm chằm đầu ngón tay kia, khóe miệng giựt giựt ba cái. Anh nên trách cứ cô vô lễ hay là trách mình quá thích trêu chọc cô đây?

Gần đây cô nhóc kia càng lúc càng lớn mật với anh rồi, trước kia nhiều nhất cũng chỉ mắng anh là kẻ khốn kiếp, giờ ngay cả ký hiệu quốc tế cũng dùng luôn rồi.-ll...,,q,q,d,,d,,d,,----oonnnn----Nếu không phải những năm nay anh đã theo kịp sự biến hóa của thời đại, thích ứng với văn hóa xã hội bây giờ. Chỉ sợ, giờ có thể lầm tưởng cô đang bày tỏ với mình đấy.

Nâng tay vỗ nhẹ cái đầu đang nghĩ ngợi lung tung, Thương Sùng trầm mặt, vỗ nhẹ lưng giúp cô, nói: "Bây giờ em càng ngày càng càn rỡ, dám dùng kí hiệu như vậy với thầy giáo nữa hả."

Sở Niệm ho khan, đáp: "Khụ, là anh nói nơi này không phải là trường học. Hơn nữa, người với người hợp tác, chính là ở chung như vậy đấy. --..,,q,q,q,d..d.d..oonnn....===Anh cảm thấy kỳ quái thì coi như xong." Vừa rồi nếu nói được thì cô đã mắng rồi, về phần dùng ký hiệu "Cao quý" đó hả? Dù sao toàn bộ đều do anh cả, trách anh đi!

Bàn tay sau lưng vẫn lạnh lẽo, cho dù cách lớp vải cũng làm cho cô cảm thấy không quá thoải mái. Đợi thân thể hơi chút thoải mái, cô liền ngồi dậy, đẩy móng vuốt lớn đó ra, sau đó tiếp tục cầm lấy ly nước trái cây, định uống.

"Cẩn thận lại bị bị sặc."

Còn chưa hút được nước trái cây vào trong miệng, giọng nói có chút hả hê của Thương Sùng đã bay vào tai cô.

Sở Niệm hừ mũi, ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt, cố ý lên giọng, hét lớn: "Anh nói cái gì? Tôi không nghe thấy." Sau đó còn cố ý cầm lý, lắc đầu hai cái theo tiếng nhạc mạnh mẽ.

Thật xấu.......Thương Sùng cảm thán một tiếng, bàn tay che kín mắt, vờ như

"Hình ảnh thật đẹp, tôi không dám nhìn thẳng". Khóe miệng anh cong lên, vừa cười khẽ vừa bất đắc dĩ lắc đầu.

Chính mình đã nói cô ấy không hề có liên quan đến am nhạc rồi, ngũ âm thiếu sót thì thôi, sao mà lớn lên xinh đẹp, nhưng khiêu vũ lại như một con gấu vì đói khát mà hóa rồ vậy?

Cho dù cô đã đổi khác so với trong trí nhớ của anh, thế nhưng, tính cách tinh quái vẫn không hề thay đổi một chút nào.

Thương Sùng có thể cảm giác được trong lòng mình có từng dòng nước ấm chảy qua, sự ấm áp này cũng chỉ có khi Sở Niệm ở bên cạnh anh, giống như anh đang còn sống vậy.