Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 53: "Quyến rũ" Phó Thành

Edit: cầm thú

“Không cần để ý anh ta, tiếp theo không còn chung đường với anh ta nữa rồi.” Phó Thành đứng lên ôm cô gái từ phía sau, dịu dàng dỗ dành.

“Ừm, sau này cũng không chạm mặt, nếu như gặp, một con quỷ nhỏ em cũng không chừa cho hắn.” Tần Thất Bảo hừ hừ hai tiếng.

Cô ghét nhất chính là bị người ta quấy rầy khi đang ngủ, nếu là xe buýt hoặc là xe công cộng thì không nói làm gì, nhưng đây là xe của bạn trai cô nha!

Cho Bạch Thủy Sinh đi nhờ miễn phí đã tốt lắm rồi, hắn lại không biết lễ nghĩa, ở trên xe náo loạn, căn bản không để ý cảm nhận của người khác, thái độ đối với chủ xe cũng cực kì kiêu ngạo với xem thường.

“Chắc chắn là chúng ta không chung đường với hắn nữa rồi, em xem đi, đợi trưa mai lúc mọi người ăn liên hoan trước khi xuất phát, khẳng định anh ta sẽ gia nhập đội của người khác.” Phó Thành nói.

“Em cảm thấy hai chúng ta đủ sức làm nhiệm vụ này, để cho hắn chống mắt mà coi.” Tần Thất Bảo nghĩ đến thái độ Bạch Thủy Sinh đối với Phó Thành liền thấy không thoải mái, suy nghĩ nếu như gặp mặt trong lúc làm nhiệm vụ, đừng trách cô ‘không khách khí’!

Phó Thành cũng có niềm tin với chính mình, từ khi anh được mở thiên nhãn, trong khoảng thời gian này nhìn thấy không ít quỷ, bất kể là đi đâu, những con quỷ này đều ở xung quanh anh, bởi vì chỉ cần đến gần kim quang của anh, linh hồn sẽ bị cháy, cho dù là ác quỷ cũng không ngoại lệ, nhiệm vụ lần này anh nghĩ bản thân có thể giúp đỡ không ít.



Phó Thành đoán không sai, ngoại trừ bốn người hiệp hội Đạo Môn ở Yên Kinh của họ ra, người của các hiệp hội khác lần lượt tới, đều ở trong khách sạn này, nghỉ ngơi xong mỗi người tự lo cơm chiều của mình, lúc hai người đi xuống lầu liền nhìn thấy Bạch Thủy Sinh và đạo sĩ hiệp hội An Đông đang ngồi chung một chỗ tại đại sảnh khách sạn.

Hai bên không quen, gặp mặt chỉ đơn giản là chào hỏi một tiếng, sau đó tách ra, Phó Thành dẫn Tần Thất Bảo đi tới nhà hàng kế bên ăn cơm, ở cửa gặp phải Trần Phong, ba người liền vào chung.

Ba người đều ăn ý không nhắc về Bạch Thủy Sinh, yên ổn ăn một bữa cơm, hơn nữa vừa ăn vừa bàn bạc kế hoạch cho ngày mai.

Lần này tổng cộng có 12 người, đều phân chia đội theo khu vực, tất nhiên cũng có người giống như Bạch Thủy Sinh, chẳng qua không nhiều thôi, bởi vì mọi người đến từ bốn phương tám hướng, cho nhiên muốn đi cùng với những vị đạo sĩ mình quen biết, đi cùng người lạ chỉ sợ bị lừa gạt, dù sao tiền công nhiệm vụ lần này đều phụ thuộc vào thực lực.

Trong đội ba người của Tần Thất Bảo bao gồm hai Thiên Sư, tuy Phó Thành không phải đạo sĩ, nhưng năng lực của anh cũng không yếu, so sánh với những đội khác bọn họ xem như là đội mạnh rồi, nhưng điểm này người khác không biết.

Bên cạnh khách sạn là nhà hàng, hầu như các đạo sĩ ở trong khách sạn đều đến đó dùng cơm, giữa trưa ngày mai họp lại, trừ đội của mình ra, mọi người không quen biết nhau, vì vậy thời điểm ăn cơm không kìm được quan sát đánh giá đối phương.

Ba người Tần Thất Bảo có vẻ bị chú ý, không phải bị chú ý vì thực lực, lúc này không ai lại phô bày thực lực cả, tất cả đều ẩn giấu khí tức, không ít chân nhân có biện pháp riêng để che giấu khí tức, Thiên Sư cũng không nhìn ra thực lực thật sự của bọn họ.

Mọi người liên tục nhìn qua bên này bởi vì Tần Thất Bảo và Phó Thành quá trẻ, đặc biệt là Tần Thất Bảo, vẻ ngoài trông giống như học sinh trung học, không biết đã trưởng thành hay chưa!

“Bọn họ đều đang nhìn em kìa.” Phó Thành phát hiện ánh mắt mọi người, có chút không vui nhíu mày.

“Mặc kệ bọn họ, chuyện bình thường thôi, những người này đều không nhận ra em, bọn họ cảm thấy chúng ta quá trẻ, cũng giống như Bạch Thủy Sinh nghi ngờ năng lực của anh họ đang nghi ngờ thực lực của chúng ta.”

Tần Thất Bảo không chút chú ý ánh mắt người xung quanh, những người này chỉ tò mò chứ không có ác ý, không cần phải giận.

“Vậy bọn họ phải chịu thiệt thòi rồi.” Trần Phong hiếm khi mở miệng nói.

“Trần đạo hữu nói vậy là không đúng, trưa ngày mai tụ họp lại mỗi người phải giới thiệu bản thân, dĩ nhiên sẽ nói ra thực lực.” Tần Thất Bảo cười nói.

“Qủa thực là vậy, tôi xém quên mất.” Trần Phong cười cười, nếp nhăn ngay khóe mắt chồng lên nhau, nhìn có vẻ rất hòa nhã.

Bữa cơm này ba người Tần Thất Bảo ăn rất ngon miệng, không quan tâm người khác đánh giá thế nào, ăn no xong liền trở về khách sạn nghỉ ngơi, khi đám Tần Thất Bảo vừa rời đi, ba vị đạo sĩ bàn kế bên liền bắt đầu thảo luận.

“Bàn bên kia hình như tới từ Yên Kinh, hồi nãy lúc đăng kí vào khách sạn tôi nghe nói bọn họ lái xe năm tiếng từ Yên Kinh qua An Đông.”

“Sao hiệp hội Yên Kinh lại cho người trẻ tuổi đến tiếp nhận nhiệm vụ này? Tôi nghĩ rằng sẽ là ba người già dặn, kết quả chỉ có một người lớn tuổi, hình như là Thiên Sư.” Người còn lại nói.

“Không phải ba, là bốn người, trước cậu không thấy An Đông chỉ có hai vị đạo sĩ thôi sao? Nay có nhiều hơn một người, nghe nói hắn từ Yên Kinh chạy qua.”

“Bọn họ không ở chung một tổ đội sao?” Hai người khó hiểu nói.

“Nói không chừng là quan hệ không tốt… cũng có thể là cảm thấy thực lực không đủ.” Người đó nhỏ giọng nói.

“Nói thật, bé gái kia nhỏ tuổi như vậy, cho dù là chân nhân, cũng chỉ ở cấp chi trung không lợi hại lắm đâu nhỉ?”

“Cái này không nói được, nhưng với tình hình như thế này, lần này hiệp hội Yên Kinh khiến người ta thật bất ngờ.”

“…”

Không chỉ có bàn bên này, mấy bàn khác cũng đang thảo luận, chỉ có hai người An Đông là không phải suy đoán lung tung, hỏi rõ Bạch Thủy Sinh, sau khi biết người trẻ tuổi nhất Tần Thất Bảo chính là Thiên Sư, đều vô cùng kinh ngạc.

“Nói như vậy nhóm các người có hai Thiên Sư? Vậy cậu chạy tới chỗ chúng tôi làm gì?” Đội An Đông có một Thiên Sư một chân nhân, hai người đều lớn tuổi, xem ra cũng ngang bằng Trần Phong.

“Có một người kéo chân, là bạn trai của Tần Thiên Sư, trước đây tôi chưa từng nhìn thấy hắn ở hiệp hội, gần đây mới treo bảng tên.” Bạch Thủy Sinh căm giận nói.

Ban đầu hắn quả thực rất muốn chung đội với bọn họ, nghĩ rằng sau khi gặp mặt ở hiệp hội có thể trở thành bạn, nhưng đáng giận ở đây Phó Thành không phải đạo sĩ, so sánh ra hắn cảm thấy đi theo đội An Đông bên này tốt hơn.

Ít nhất trong số đạo sĩ An Đông có một Thiên Sư, tuổi tác bọn họ lớn có nhiều kinh nghiệm, lại quen thuộc khu vực trong nhiệm vụ, người khác không có ưu thế như vậy.

“Mới treo bảng tên? Có thực lực gì? Chân nhân?” Người kia hỏi.

“Hắn không phải đạo sĩ.” Bạch Thủy Sinh trợn mắt.

“Không phải đạo sĩ?! Đang đùa sao?!”

“Đó là sự thật, không phải đạo sĩ lại tiếp nhận nhiệm vụ này, chẳng phải là muốn tìm chết sao?!”

Hai người nghe vậy đều cảm thấy cực kì lạ lùng, nhưng sau khi nghe Bạch Thủy Sinh giải thích nói trên người Phó Thành có kim quang có thể đuổi ma trừ quỷ, bọn họ vẫn cảm thấy không đáng tin, vì thế sau khi trở về quyết định ngày mai xuất phát phải cách xa bọn họ một chút, tránh bị liên lụy.

Việc này đám Tần Thất Bảo tất nhiên không biết, nhưng từ khi Bạch Thủy Sinh đi qua lôi kéo người khác, cũng đã sớm dự đoán sẽ có tình huống này.

Khách sạn mà hiệp hội An Đông sắp xếp cho bọn họ, phòng ngủ không tệ, nhưng giường quá cứng, ngủ không thoải mái.

Tần Thất Bảo rửa mặt xong nằm trên giường không ngủ được, lăn lộn mấy đợt, cuối cùng mặc thêm áo khoác, lén lút chaỵ qua gõ cửa phòng Phó Thành.

Phó Thành vẫn chưa ngủ, vừa mới tắm xong, nghe thấy tiếng gõ cửa tưởng bên phía hiệp hội có chuyện gì, vì thế mặc quần áo tử tế rồi mới đi ra, kết quả mở cửa ra liền được cô gái nhỏ của mình ôm lấy.

“Chưa ngủ à? Sao lại qua tìm anh?”

Phó Thành ngẩn người, rất nhanh liền giơ tay ôm cô gái trong lòng, dẫn người vào phòng, đóng cửa lại dịu dàng hỏi.

“Bác sĩ Phó em ngủ không được… giường cứng quá, em muốn anh ôm em ngủ…”

Cô gái khép hờ đôi mắt, xem ra cực kì mệt mỏi, giọng nói mềm mại, mang theo một chút quyến rũ, Phó Thành thiếu chút nữa không nhịn được đẩy cô xuống giường!

“Thất Bảo… như vậy không được.” Anh nuốt nước miếng, cố gắng kìm chế chính mình, giọng nói hơi khàn.

“Vì sao không được? Anh không muốn ô mem ngủ sao?” Tần Thất Bảo có chút tủi thân ngẩng đầu nhìn anh, mắt to chớp chớp, đáng thương nói.

“Không phải, vậy em lên giường nằm trước đi, anh thay quần áo, trời lạnh rồi.” Phó Thành thấy cô mặc áo ngủ phong phanh, vội vàng hối thúc cô.

“Vậy Phó Thành anh phải nhanh lên đó.” Tần Thất Bảo nghe vậy gật đầu, mơ mơ màng màng leo lên giường, sau đó cuộn thành một vòng trong chăn.

Thấy cô trên giường, Phó Thành hít sâu một hơi, xoay người đi vào toilet, mở vòi sen… tắm nước lạnh lần nữa, sau đó mới thay đồ ngủ rồi ra ngoài.

Bên ngoài vẫn sáng đèn, nhưng Tần Thất Bảo đã ngủ, có lẽ do không thoải mái nên khi ngủ lông mày hơi nhăn lại.

Anh cúi đầu nhìn cô gái trên giường, đứng bên cạnh giường hồi lâu mới tắt đèn, nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào trong lòng.

“Ưm… bác sĩ Phó…” Tần Thất Bảo giật giật, tìm vị trí thoải mái trong lòng Phó Thành, sau đó mới ngủ ngon.

Nhờ chút ánh sáng xuyên qua rèm cửa, Phó Thành nhìn thấy lông mày thiếu nữ giãn ra, lúc này anh mới yên tâm nhắm mặt lại đi ngủ.



Hai người ôm nhau ngủ, Tần Thất Bảo ngủ rất thoải mái, Phó Thành lại không được tốt lắm, thậm chí vành mắt có chút đen.

“Có phải hôm qua tướng ngủ của em không tốt làm phiền anh không?” Thời điểm Tần Thất Bảo đứng dậy đi rửa mặt, nhìn thấy sắc mặt Phó Thành không tốt, liền nghi ngờ hỏi.

“Không có, anh gặp ác mộng thôi.” Phó Thành xoa xoa khuôn mặt, hơi giận nói.

Trời mới biết tối hôm qua anh bị giày vò thế nào, khi Tần Thất Bảo gõ cửa chủ động ôm lấy anh, lúc đó anh có ý định gạo nấu thành cơm, kết quả chỉ có thể ôm cô ngủ cái gì cũng không làm được, ngủ ngon mới là bất thường đó!

“Gặp ác mộng hả? Để hôm nay em vẽ cho anh một lá bùa an thần, anh sẽ không gặp ác mộng nữa!” Tần Thất Bảo lấy trong túi ra một lá bùa trống đặt trên đầu giường, tránh cho tối về quên mất.

“Ừm, đi thay quần áo đi, xong rồi đi xuống dưới ăn sáng.” Phó Thành gật đầu lấy lệ, nói sang chuyện khác.

“Được a.”

Tần Thất Bảo rửa mặt xong, sau đó thay quần áo đi cùng với Phó Thành ra ngoài, kết quả vừa ra khỏi cửa liền gặp Trần Phong và ba người Bạch Thủy Sinh trên hàng lang, hai đạo sĩ An Đông nhìn thấy hai người từ một phòng đi ra, thì sắc mặt có chút vi diệu.