Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 21-1: Môi cô giống thạch trái cây vị dâu (1)

Edit: Méo Mèo Meo

Beta: Đại tổng quản

"Ăn hết a, vốn tôi muốn lấy thêm một chút, nhưng cầm nhiều quá không lấy hết đựợc." Tần Thất Bảo buồn bực nói.

"Ắn xong hết đã, có khi chúng ta còn không ăn được hết chỗ này đâu, em có nhìn thấy quy định ở đây không? Không được lãng phí đồ ăn, nếu còn thừa nhìều quá thì sẽ bị phạt tiền."

Phó Thành dơ tay kéo cô gái đang muốn chạy đi lấy thêm đồ lại, chỉ vào quy định dán trên bàn nói.

"Tôi có thể ăn hết mà..." Tần Thất Bảo lẩm bẩm một cách đáng thương nhưng vẫn bị Phó Thành ấn trở lại chỗ ngồi.

"Em ngồi đi, để tôi nướng cho cô ăn."

Chàng trai nghiêm túc nhìn cô, sau đó lấy cái kẹp đem thịt đặt ở trên vỉ nướng bên phải, lại lấy thêm mấy xiên nấm hương và khoai tây đặt ở bếp than phía bên trái, động tác vô cùng thuần thục.

"Bác sĩ Phó, có phải trước đây anh thường xuyên đi ăn thịt nướng không?" Tần Thất Bảo hâm mộ nói.

Ánh mắt cô vẫn luôn nhìn theo động tác của Phó Thành, anh vừa nứơng thịt vừa pha chế nướng chấm cho cô, phối hợp một cách ăn ý, có vẻ đâu vào đấy, nên cô đoán rằng anh thường xuyên đi ăn thịt nướng.

"Không thường xuyên lắm, lần gần nhất đi ăn buffet nướng là hai tháng trứơc cùng đồng nghiệp liên hoan." Phó Thành nghĩ nghĩ rồi vừa trả lời vừa dùng kẹp lật miếng thịt bò.

Anh bình thường công việc bận rộn, buổi trưa đều ăn ở bệnh viện, tối về thì tự làm hai món ăn hoặc nấu mì phở ăn, không thường ra ngoài ăn nhưng mấy ngày gần đây cháu gái thường hò hét đòi đi ăn đùi gà rán nên anh đưa đi ăn hai lần.

"Nếu không thường xuyên ăn thì sao động tác nướng của anh lại thuần thục như vậy?" Tần Thất Bảo nghi ngờ hỏi

Cô vừa mới nướng thử một xiên khoai tây, chỉ không để ý một tí là khoai thành đã bị nướng thành khoai chiên, tuy hương vị "khoai chiên" giòn giòn dễ ăn nhưng vẫn đủ chứng minh kỹ thuật không tốt.

"Có thể do tôi tương đối thông minh đi." Phó Thành nói đùa, đem miếng thịt đã nướng chín đặt vào bát Tần Thất Bảo.

"Ý anh là tôi ngốc hả???" Cô gái nghe xong sửng sốt vài giây, mở to hai mắt, tức giận hỏi.

"Tôi đùa em thôi, không phải hôm đi liên hoan với đồng nghiệp tôi đã được nướng một lần rồi sao? Cái này rất dễ học, lần sau cô đi là có thể thuần thục rồi."

Phó Thành thấy thế thì cười to, sau đó không nhịn được mà duỗi tay chọc chọc gương mặt phúng phính của cô, cảm thấy cô tức giận cũng thật đáng yêu.

"Ai da, bác sĩ Phó, tay anh toàn là mỡ nha!!" Tần Thất Bảo thấy trên mặt lạ lạ bèn đưa tay sờ sau đó ghét bỏ mà kêu lên.

Phó Thành nghe vậy bèn cúi xuống nhìn tay mình, đúng thật là trên ngón trỏ và ngón cái đều dính mỡ, là do vừa lấy xiên thịt để dính vào.

"Tôi lấy cho em khăn ướt lau nhé?"

Nhận ra lỗi do mình, chàng trai ngay lập tức lấy khăn giấy ướt lau sạch tay mình trước rồi lấy tờ khác đi sang phía đối diện trực tiếp nâng mặt Tần Thất Bảo lên lau.

Tần Thất Bảo vốn dĩ đang muốn kêu than hai câu, bỗng nhiên bị nâng mặt lên lập tức không nói được lời nào, khẽ nhếch miệng tùy ý cho anh lau.

"Sao mặt lại nóng thế này?" Phó Thành thật cẩn thận lau sạch mặt cho cô xong mới phát hiện mặt cô đã hồng rực lên, còn nóng như phát sốt.

"Không, không có gì...Do bếp than nóng quá." Cảm giác được xúc cảm nhẹ nhàng trên mặt, mặt Tần Thất Bảo càng đỏ hơn, liền duỗi tay đẩy anh ra, sau đó lắp bắp giải thích.

"Vậy để tôi chỉnh lửa nhỏ đi." Phó Thành "a" một tiếng, sau đó làm bộ làm tịch dùng kìm gẩy gẩy than, trên mặt lại có ý cười.

Mặt đỏ là do thẹn thùng, nếu Thất Bảo khi đối diện anh thấy thẹn thùng chứng tỏ cô đối với anh có cảm giác, tiếp tục cố gắng không chừng có một ngày sẽ thành công!

Tần Thất Bảo thấy anh cười, nhanh chóng cúi đầu, cầm đũa chọc chọc miếng thịt trong bát.

"Miếng đấy nguội rồi, ăn miếng này đi, tôi vừa nướng xong đấy." Phó Thành cũng không nhắc lại chuyện vừa nãy nữa mà đem thịt ba chỉ cuộn nấm kim châm và thịt bò đã nướng chín để vào bát cô, còn rất hiểu ý mà chấm qua nước chấm cho cô.

Nằm ở trong chén là thịt ba chỉ đã được nướng chín màu vàng óng hoà cùng màu đỏ của tương ớt, phía trên rắc thì là, mùi hương tỏa ra bốn phía khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Tần Thất Bảo cũng bị thịt trong chén hấp dẫn, khiến cô quên đi sự thẹn thùng, nhanh chóng gắp một miếng thịt ba chỉ trong chén bỏ vào miệng. Trong giây phút vừa cắn xuống nước thịt và mùi hương tỏa ra, vị ngon khiến người ta phải nheo cả mắt.

"Ăn ngon không?" Phó Thành thấy cô vừa gắp một miếng ăn, không nhịn được hỏi.

"Um, um!!"Cô gái sung sướиɠ đến nheo mắt lại, lại gắp thêm miếng thịt nữa bỏ vào miệng, mải ăn đến nỗi không có thời gian nói chuyện chỉ liên tục gật gật đầu.

Thật là ngon, trước đây đã từng ăn chưa thì cô không biết, chỉ biết trong trí nhớ của mình thì thịt do bác sĩ Phó nướng là ngon nhất!!!

"Ăn từ từ thôi, không có ai tranh với em đâu."

Phó Thành buồn cười nhìn Thất Bảo không ngừng gắp thịt nhét vào miệng, hai má phồng lên trông rất giống hamster đang nhai đồ ăn, cảm thấy thật đáng yêu!

"Bác sĩ Phó, anh cũng ăn đi."

Tầm Thất Bảo đang ăn rất vui vẻ, khi ngẩng lên thấy Phó Thành vẫn đang nướng thịt hơn nữa còn đem tất cả thịt nướng chín bỏ vào trong bát cô, liền nâng khuôn mặt đang ăn đến phồng lên nói.

"Được, đợi nướng xong nốt chỗ này rồi tôi sẽ ăn."

Phó Thành dịu dàng trả lời, sau đó đem hai xiên đồ nướng đã nướng chín lần lượt bỏ vào bát của mình và của cô.

Thật ra anh cũng thích ăn đồ nướng nhưng khi nhìn cô ăn, anh lại muốn đem tất cả những đồ ăn ngon cho cô ăn, đợi khi nào cô ăn no rồi mình mới ăn.

...

Bởi vì nhà hàng buffet này buôn bán tốt, hơn nữa thịt cũng là lấy tự do nên có giới hạn thời gian ăn là hai tiếng. Tốc độ ăn của Tần Thất Bảo rất nhanh, gần như là mỗi lần anh nướng xong thịt đặt vào bát cô thì cô sẽ ăn hết luôn nên thời gian hai tiếng là đủ rồi.

"Để tôi đi lấy thêm, em ngồi uống chút nước đi." Phó Thành thấy đồ ăn trên bàn đã hết mà người phục vụ lại không có ở đây liền đứng dậy đi ra tủ đông lấy thêm đồ ăn.

Sau khi Tần Thất Bảo ăn xong miếng rau cuối cùng trong bát, lại uống hết cốc nước trái cây, liền ngoan ngoãn ngồi đợi bác sĩ Phó đi lấy đồ ăn về.

Nghĩ đến việc bình thường trong bệnh viện ăn uống thanh đạm, sợ cô một lúc ăn quá nhiều thịt không tiêu hoá được, Phó Thành chỉ lấy một ít tôm, rau dưa cùng các loại viên để ăn lẩu không lấy thêm xiên nướng nữa.

Vì thế mà Tần Thất Bảo thấy bác sĩ Phó bưng hai mâm rau đầy ặp về, một mâm khác chỉ có tôm cùng mấy loại viên, số lượng cực kì ít.

"Bác sĩ Phó, thịt đâu?"

Cô vốn dĩ đầy mong chờ được ăn một bữa thịt no nê, không ngờ rằng những mâm đồ ăn được mang trở về lại toàn rau, thịt đến một miếng cũng không có, khiến cô lập tức thấy không vui.

"Số thịt em vừa ăn đã đủ nhiều rồi, đồ nướng nhiều dầu mỡ, ăn nhiều thì bụng sẽ không thoải mái." Phó Thành nghiêm túc nói, sau đó mở nồi lẩu đem các loại nguyên liệu thả vào.

Lẩu này là một nồi nước canh suông, chỉ bỏ thêm gia vị và nước hầm xương nhưng hương vị cũng rất ngon, nếu muốn ăn thanh đạm thì không cần bỏ thêm nước chấm, rau dưa lại dễ chín chỉ cần đảo qua đảo lại là ăn được.

Phó Thành vẫn như vừa rồi đem đồ ăn gắp ra đều bỏ vào bát Tần Thất Bảo nhưng không ngờ lần này cô lại không ăn, chỉ u oán mà nhìn anh.

"Không được kén ăn." Phó Thành nhìn cô, cau mày nói.

"Tôi không có kén ăn, là do đồ ăn bệnh viện có quá ít thịt, tôi mỗi ngày phải ăn thật nhiều rau dưa a!" Tần Thất Bảo uất ức nói.

"Vậy cũng không thể một lần ăn quá nhiều thịt, nào, ăn chút rau đi." Phó Thành thái độ kiên định nói.

Tần Thất Bảo không còn cách nào khác đành cúi đầu gắp một miếng rau ăn, trong đầu vẫn còn nghĩ đến thịt, nhưng rất nhanh sau đó liền không nghĩ nữa vì bụng đã no rồi, còn căng trướng đến khó chịu, không muốn ăn gì nữa.

Kết quả hai mâm rau cùng tôm đều do Phó Thành ăn, vừa nãy ăn đồ nướng anh mải nướng cho cô ăn nên cũng chưa ăn được bao nhiêu, sau khi ăn lẩu xong thì cũng đã no rồi, vì thế hai người thu thập đồ đạc xong liền đi ra ngoài.