Giang Quán bị đạp!
Giang Bắc trong lòng sợ hãi!
"Tốt! Rất tốt a...! "
Bên ngoài truyền đến âm thanh của Giang Quán.
Trong lòng của Giang Bắc căng thẳng, cha đây là ý gì.
Hắn thề với trời, hắn tuyệt đối không phải cố ý. Mà là một "thứ gì đó từ trong tâm hồn" lôi kéo hắn.
Mà chẳng phải là hắn chỉ đạp một cái lên mặt sao?
Ngoài cửa, Giang Quán cùng Đỗ lão một trước một sau đi tới.
Đỗ lão cũng là một hồi da đầu run lên.
Tông chủ chính là tông chủ, bị đá mà có thể nhịn được sao!
Không có việc gì sao? Sao có thể!
Vốn cũng chính là muốn dạy dỗ giáo huấn một chút, về việc hạ sát thì hắn vẫn không nỡ!
Không nghĩ tới, không nghĩ tới a...!
U Bộ nhất giai đại thành!
Năm đó, hắn khổ tu ba tháng mới hoàn thành cái này thành tựu a...!
Giang Quán đi ở phía trước ngẩng đầu ưỡn ngực, chắp hai tay sau lưng.
"Ha ha ha, ha ha ha, tốt, rất tốt a...! Tên nghịch tử này, rất tốt! " Tiếng cười mang theo vẻ tự hào.
Đỗ quản gia kéo ra khóe miệng, không biết nói cái gì cho phải.
"Đỗ huynh! Chuẩn bị rượu cho tốt! Đêm nay không say không về! "
Giang Quán quay đầu cười lớn nói.
Đỗ lão thân thể chấn động, hai mắt đυ.c ngầu có chút phiếm hồng.
"Lão gia......"
"Sao lại là lão gia! Trước kia gọi là gì! "
"Ca! "
"Nhi tử của Giang Quán ta! Tại sao có thể là phế vật! Lương gia, Thượng Quan gia đám kia muốn chê cười con ta, phải xem thật kỹ lại mình cái đã! Ha ha ha ha! "
Giang Quán che dấu nét vui mừng trên mặt, phảng phất như trẻ tuổi mười tuổi.
Trong phòng, Giang Bắc nằm bên trên ghế nằm
"Đại Thành! Cầm quả ướp lạnh đến! "
"Vâng! Thiếu gia! "
Ngày siêu nóng bức, bực mình không thôi.
Vận động kịch liệt như vậy, không tốt cho lắm!
Hắn ngại nóng nên không nhúc nhích, chẳng nhẽ là người khác không thấy nóng sao! (Ý là không phải chỉ một mình hắn cảm thấy nóng)
Ví dụ như, Trần Cúc.
Gần đây tâm tình không phải rất tốt, vậy mà sáng nay còn làm rớt bể nhiều cái chén trà.
Vốn là Yên Lam tiểu thư cố gắng tạo nên danh tiếng, kết quả lại đυ.ng phải Giang Bắc. (Duyên do muội đặt)
Cam lâm nương! (Một từ để chử... thề)
Đυ.ng phải rồi lại đυ.ng phải một lần nữa thì phải dùng từ như vậy.
Ukm! Đúng là rất có văn hóa!
Nhưng chưa, hắn chưa từ bỏ ý định, sáng sớm tiếp tục ngồi chỗm hổm chờ tại Vân Đô tửu lâu!
Còn vị Yên Lam tiểu thư kia, người ta không thêm để ý hắn.
Nhưng mà ngồi ở quán rượu thì có một điểm tốt, đó là tin tức rất linh thông!
Không có việc gì làm, vừa ngồi nhìn đám người tiểu nhị ra vào, lại nhìn mấy người kia tán gẫu.
"Giang gia tiểu thiếu gia điên rồi, nghe nói hắn giao tiếp với bọn dân đen? "
"Nói như thế nào! Huynh đài nhanh kể lại một chút! "
Nghe xong, kẻ kia liền kích động.
Trần Cúc lỗ tai cũng đưa tới.
"Liền vừa mới đây, Giang gia tiểu thiếu gia tại đây mở tiệc chiêu đãi mấy chục bàn lưu dân! "
"Ồ! Giang gia thiếu gia? Là cái tên không nên nổi Tụ khí kia? "
"Đúng! Hắn còn mua cho bọn lưu dân đó không ít đồ đạc, ha ha ha, buồn cười chết ta! "
"Biết cái gì, cái này gọi là vì phú nhân nghĩa, ta là làm không được. "
Nghe thế, Trần Cúc sinh ra một cổ nóng tính!
Giang Bắc, lại là Giang Bắc!
Hắn đã về nhà hỏi! Ca của hắn - Giang Nam căn bản là không có trở về!
Mũi heo chọc vào hành tây, lại giả bộ sâu như vậy?
"Nhận được 60 điểm. "
Bên kia Giang Bắc vừa mới ăn dưa hấu, thiếu chút nữa phun ra.
Cái tên Cúc này lại lên cơn...
Nói tiếp, Vân Đô tửu lâu này, người tụ họp càng ngày càng nhiều.
Tất cả mọi người đều theo một cái quan điểm, Giang gia tiểu thiếu gia điên rồi!
Về sau nên cách xa hắn ột chút.
Nhưng mà Trần Cúc suy nghĩ minh bạch một điều.
Không phải ngươi theo đường thơ ca sao, rất tốt!
Ta đây liền lấy vũ lực áp đảo ngươi!
Khuya về nhà, chuyện thứ nhất làm là sẽ đem Hồng giáo đầu tìm tới đây.
Hai người không biết trốn ở trong phòng làm cái gì.
Cách nửa ngày, Hồng giáo đầu rốt cục đi ra, xoa xoa tầng mồ hôi trên đầu.
Thì thào tự nói: "Tên điên, hoàn toàn muốn chết, muốn xử lý Giang gia tiểu thiếu gia? "
Vừa nghĩ tới sự tình này, hắn vẫn còn có chút kích động không nhỏ!
Sáng sớm, Giang Bắc liền nhìn bảng thông tin hệ thống.
Lại hơn hai trăm, đều là từ Trần Cúc cung cấp cho.
Suy nghĩ một chút về thủ đoạn điểm huyệt ở kiếp trước, vuốt vuốt huyệt Thái Dương, luân(phiên) cạo hốc mắt.
Giang Bắc không nóng nảy, làm một tên phú nhị đại thì tâm tính phải cất kỹ.
Nhất là bây giờ, càng là không thể sốt ruột.
Ngược lại là lão già Thượng Quan An Bình kia, mấy ngày nay một mực không có tới tìm hắn gây sự, nó hơi khác so với Giang Bắc dự kiến.
Không hiểu nổi.
Không muốn.
Đi ra ngoài đi chơi! Hưởng thụ cuộc sống của một tên phú nhị đại.
Tu luyện? Ra ngoài làm vài ba pha cà khịa là được rồi!
Liễu Vân thành không có gì đùa, chỉ còn cách đi vào tửu lâu mà thôi.
Nhưng sau khi suy nghĩ lại, hắn kêu hộ vệ: " Đi! Đi khu dân nghèo! "
Hộ vệ chết lặng, lại đi khu dân nghèo!
Lần trước miễn nông thuế chọc giận lão gia thành cái dạng gì, ngài còn chưa có bài học ư?
Rất nhanh liền đi tới khu dân nghèo.
Một đại bang lưu dân đang chuẩn bị đi ra ngoài làm việc, từ xa liền thấy được Giang Bắc.
"Giang thiếu gia sớm! "
"Giang thiếu gia tốt! "
Lần này lưu dân cũng không phải quỳ, đây cũng là Giang Bắc lần nữa cường điệu.
Nhìn xem mặt đất gồ ghề.
"Lão Đồng, trở về gọi Tiền tổng quản, cầm hai vạn lượng ngân phiếu đến đây! "
Hộ vệ sững sờ, mộng ép, trước kia tiểu thiếu gia đều là cầm một hai ngàn một hai ngàn, lần này như thế nào bỏ thêm số không?
Hắn cũng không dám hỏi, hỏi dễ dàng gặp chuyện không may.
Hắn cũng không dám đi, đi không biết tiền xài như thế nào, Tiền tổng quản không thể cho hắn.
Giang Bắc nhìn hắn ngây ngốc như thể muốn hỏi " Lấy làm gì vậy? ", hắn đã minh bạch.
"Lấy tiền sửa đường! "
Lão Đồng chất phác nhẹ gật đầu, xoay người rời đi.
Tiểu thiếu gia như vậy, đã thành thói quen......
Nhị Đản ở gần Giang Bắc nhất, nghe được.
Trực tiếp quay đầu lại hô to một tiếng.
"Giang thiếu gia cấp tiền cho chúng ta sửa đường! "
Xôn xao
Đằng sau lập tức mộng ép.
Lão Đồng cũng mộng ép, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Giang Bắc lòng có nhận thấy, quay đầu: "Lão Đồng! "
Lão Đồng khẩn trương, có phải muốn thay đổi quyết định này hay không?
"Trở về tìm Tiền Khẩn cầm năm vạn, đem tường thành và những vật kia sửa lại hết. "
Hộ vệ: ⊙﹏⊙
Ừkm! Đại khái chính là cái biểu lộ này, rất thống khổ.
Nhưng mà hắn vẫn rời đi, mệnh lệnh của tiểu thiếu gia, không thể phản kháng.
Nhị Đản đột nhiên trở nên khẩn trương.
Bên trong bọn người lưu dân, Nhị Đản được hắn rất thưởng thức, chất phác.
Nhưng mà tâm tính không quá đủ.
"Nhị Đản, làm sao vậy? " Giang Bắc cười hỏi.
Rất hòa ái.
"Thiếu gia, cái kia, bên kia có người! " Nhị Đản hai mắt trợn to, phảng phất như nhìn thấy cái đồ vật gì cực kỳ khủng khϊếp.
Sợ tới mức Giang Bắc cũng quay đầu nhìn xem.
"Không có việc gì, Đản, từ từ nói. "
"Bên kia có người, có người ở đập đồ vật! Đập đồ dùng trong nhà mà ngài mua cho chúng ta! "
Nhị Đản rớt ra một ít nước mắt kèm theo một ít nước mũi, kêu thảm.
"Đạp những thứ ta mua? Bao nhiêu người! "
"Thiếu gia, một hai ba bốn năm, năm cái, năm người! " Nhị Đản đồng tử phóng đại, rất sợ hãi.
"Đi! "
Giang Bắc trực tiếp mời tên hộ vệ còn lại, năm người, bằng thực lực của hắn bây giờ, có thể khô máu được!
Cho dù đánh không lại, bằng U Bộ nhất giai đại thành của hắn cũng có thể chạy!