Cực Hạn Thôi Miên

Chương 118: Trở về!!!

ps: sau khi đăng tập cuối của phần Frozen thì ta thấy mọi người đều có vẻ hài lòng nhỉ! trong tập lần này ta có tiết lộ một số chi tiết! nếu ai chịu để ý kỹ có thể sẽ đoán được một vài phần tình tiết sau này! XD!

.........................................................................

Tại căn phòng của Lâm Tiêu!

Một cánh cổng màu trắng liền xuất hiện, Lâm Tiêu liền từ trong cánh cổng đó đi ra. Bởi vì hắn không quay lại khoảng thời gian hắn vừa đi nên lúc này đã qua hơn 2 tháng rồi.

Cánh cửa màu trắng liền biến mất. Lâm Tiêu thở ra một hơi sau đó mở cửa đi ra ngoài. Hắn chậm rãi đi xuống lầu. Lâm Tiêu nhìn xung quanh thì lại không thấy các con gái của hắn đâu cả. Hắn đoán mọi người có lẽ đã đi vào phòng tu luyện.

Trang phục trên người hắn liền thay đổi thành trang phục thường ngày. Lâm Tiêu ngồi xuống ghế sô pha sau đó bất tivi lên!

“Đây là bản tin ngày hôm nay! Tất cả các nhà khoa học hiện nay vẫn đang cố gắng nghiên cứu về Thiên Đản, nhưng mà lại vẫn chưa có bất cứ kết quả nào, chúng ta vẫn không thể xuyên qua được lớp vỏ của nó nên chưa thể xác định được bên trong nó có sinh vật sống hay không. Nhưng mà một số người đã dự đoán nếu như bên trong quả trứng đó có sinh vật sống thì ngày tàn của thế giới sẽ không còn lâu nữa.”

Tivi lúc này đang phát bản tin thời sự, bên trong bản tin đang nói về một quả trứng khổng lồ nằm ngoài không gian và cách rất gần Lam Tinh, quả trứng này có kích thước to bằng 2/3 Lam Tinh. Có thể nhìn thấy nó từ dưới mặt đất.

Lâm Tiêu nhìn thấy bản tin thì cũng không có phản ứng mà liền đi về phía cửa sổ và nhìn ra bầu trời, quả nhiên hắn có thể nhìn thấy một phần của quả trứng.

Cạch!!

Lúc này cửa bỗng nhiên mở ra. Lâm Tiêu quay lại thì thấy đó là Lâm Tịnh Kỳ. Lâm Tịnh Kỳ cũng nhìn thấy Lâm Tiêu khi nàng định nhào đến ôm lấy Lâm Tiêu thì bỗng nhiên dừng lại. Lâm Tiêu thấy vậy thì liền cười hỏi:

“Sao vậy Tịnh Kỳ! Con sợ ta sao?”

“Papa! Vừa rồi con nghe được một âm thanh vô cùng đen tối từ Papa phát!” Lâm Tịnh Kỳ nói!

“Vậy con sợ sao?” Lâm Tiêu nhướng mày hỏi!

Lâm Tịnh Kỳ nghe Lâm Tiêu hỏi thì liền nhào đến ôm lấy hắn và cười nói:

“Còn lâu! Con yêu Papa nhất! Cho dù Papa có đáng sợ đến dường nào thì con vẫn yêu Papa!”

Lâm Tiêu xoa lấy mái tóc của Lâm Tịnh Kỳ sau đó nói:

“Tịnh Kỳ! Con biết quả trứng đó là chuyện gì sao?”

“Là do Hi Văn gây ra!” Lâm Tịnh Kỳ ra vẻ khó chịu nói!

“Hi Văn sao? Vậy con bé đâu rồi?” Lâm Tiêu hỏi!

“Nó đã phi thăng rồi! Khi Papa vừa đi được khoảng 2 tuần thì Hi Văn đã đột phá bước cuối và đã phi thăng rồi! Trước khi phi thăng nó đã ném một quả trứng bằng gỗ lên trời sau đó Thiên Đản liền xuất hiện. Nó không giải thích gì cả mà liền đi mất.” Lâm Hi Văn nói!

“Vậy sao!” Lâm Tiêu nói!

Sau đó hắn liền đi ra ngoài và nói Lâm Tịnh Kỳ không cần đi theo. Lâm Tiêu liền từ không gia chứa đồ lấy ra một chiếc vali, hắn đặt vali xuống dưới đất và mở ra, bên trong chiếc vali là một đôi giáp chân. Lâm Tiêu liền đứng vào đôi giáp chân đó.

Lập tức đôi giáp chân liền hóa thành bộ giáp Lâm Chỉ Nhược tạo ra cho Lâm Tiêu lần trước trong đại chiến. Lâm Tiêu liền hướng về quả trứng bay đi. Chỉ sau chốc lát Lâm Tiêu đã ra khỏi tầng khí quyển của Lam Tinh và đi vào không gia.

Lúc này hắn đã thấy rõ hoàn toàn quả trứng, đây là một quả trứng màu trắng, bên cạnh quả trứng là một trạm không gian được xây dựng để các nhà khoa học có thể tiếp xúc với quả trứng.

Lâm Tiêu bắt đầu lại gần quả trứng, nhưng khi đến gần thì hắn liền bị một vài chiếc phi cơ cản lại!

“Đây là khu vực cấm! Người không phận sự miễn vào!” một âm thanh máy móc phát ra.

Lâm Tiêu không để ý đến mà đi tiếp, khi hắn đi qua thì những chiếc phi cơ đó liền bị một luồng năng lượng hắc ám bao phủ và hấp thụ.

Lâm Tiêu tiếp tục tiến đến gần quả trứng, khi hắn đã đến bên cạnh quả trứng thì bên tai hắn liền có một âm thanh phát lên:

“Phụ thân! Là con đây! Con hiện đang ở trạm không gian! Phụ thân có thể đến đây được không?”

Lâm Tiêu nhận ra là âm thanh của Lâm Chỉ Nhược thì liền quay hướng đi về phía trạm không gian. Hình như là đã được ra lệnh trước nên không có ai cản Lâm Tiêu cả, hắn dễ dàng tiến vào trạm không gian.

Khi đã vào trạm không gian rồi thì Lâm Tiêu liền giải tỏa bộ giáp để nó trở lại thành đôi giáp chân. Lâm Tiêu mang đôi giáp chân đi theo người dẫn đường.

Đi một lúc thì Lâm Tiêu được dẫn vào một căn phòng vô cùng rộng, căn phòng này có một khung kính lớn dùng để quan sát quả trứng, lúc này bên cạnh khung kính là một nhóm người mặc trang phục trắng.

Lâm Tiêu đi về đám người đó, khi Lâm Tiêu đến gần thì Lâm Chỉ Nhược cũng quay lại, khi nàng nhìn thấy Lâm Tiêu thì liền nhướng mày sau đó mỉm cười đi về phía Lâm Tiêu cười nói:

“Phụ thân! Mấy ngày nay phụ thân chơi vui chứ?”

“Cũng tạm! Ta đã học thêm được vài điều!” Lâm Tiêu cười nhẹ nhàng nói!

Lâm Chỉ Nhược nghe vậy thì tiến lên ôm lấy Lâm Tiêu một cái sau đó buông ra. Bỗng nhiên bên cạnh liền vang lên một tiếng nói:

“Xin chào ngài! Lâm gia chủ!”

Lâm Tiêu nghe vậy thì quay lại, hắn liền nhìn thấy một thanh niên vô cùng tuấn tú, hắn đang mỉm cười hướng về Lâm Tiêu!

“Ngươi là?” Lâm Tiêu hỏi!

“Xin tự giới thiệu! Ta tên là Hà Thiên! Là phụ tá của Lâm giáo sư!” thanh niên cười nói!

“Ừm!” Lâm Tiêu phát ra một tiếng sau đó không để ý đến hắn nữa mà tiến về phía khung kính!

Lâm Chỉ Nhược cũng đi theo Lâm Tiêu, Hà Thiên thấy Lâm Tiêu chẳng để ý đến hắn lắm thì nhíu mày. Nhưng hắn liền lấy lại sắc mặt sau đó cũng tiến về phía đó.

“Phụ thân! Người đoán được thứ này là gì không?” Lâm Chỉ Nhược hỏi!

Lâm Tiêu nghe vậy thì im lặng một lúc sau đó nói:

“Dựa vào sự hiểu biết của ta đối với tác phẩm của Hi Văn thì ta đoán đây không phải là một quả trứng mà là một sinh vật sống!”

“Không thể nào! Chúng ta đã điều tra trong một thời gian dài và không hề có dấu hiệu sự sống nào!” Hà Thiên lên tiếng cắt ngang nói!

Lâm Tiêu không trả lời mà quay sang nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẽo, Hà Thiên bỗng cảm nhận được xung quanh trở nên tối mịt và một cơn lạnh chạy dọc khắp người hắn.

“Ta có hỏi ngươi sao?” Lâm Tiêu lên tiếng nói!

Âm thanh của Lâm Tiêu như đâm thẳng vào tận sâu trong linh hồn của Hà Thiên, linh hồn hắn cảm thấy sợ hãi đến tột độ, như có một bàn tay hắc ám đang nắm lấy linh hồn của hắn và kéo ra ngoài, Hà Thiên muốn phản kháng nhưng cơ thể hắn lại không thể cử động được, đồng tử của hắn dần biến thành màu đen.

“Ồ! Có vẻ ngươi có tình cảm với Chỉ Nhược nhỉ!” âm thanh lạnh lẽo của Lâm Tiêu lại vang lên lần nữa!

Bỗng nhiên không gian tối mịt liền biến mất và mọi thứ liền trở lại bình thường, Hà Thiên giật mình nhìn lại thì thấy lúc này mọi người vẫn dang quan sát quả trứng và không ai để ý đến hắn cả, điều này giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.

Hà Thiên nhìn về phía Lâm Tiêu với ánh mắt cực kỳ sợ hãi. Hắn liền rời khỏi căn phòng, không ai để ý đến hắn cả. Khi Hà Thiên vừa đi thì những nhà khoa học khác bỗng nhiên thân thể liền trở nên khô héo sau đó tan thành cát bụi chỉ để lại những chiếc áo trắng.

"Ta vẫn chưa kiểm xoát được luồng sức mạnh này!” Lâm Tiêu nhìn bàn tay mình nói!

“Con không ngờ phụ thân lại chấp nhận trở thành Vô Ám! Hầu như theo tri thức của con thì những ai trở thành Vô Ám sẽ không còn đường lui nữa!” Lâm Chỉ Nhược nói!

Lâm Tiêu yên lặng một chút sau đó nói:

“Ta đang đánh cược!”

“Đánh cược? Đánh cược điều gì?” Lâm Chỉ Nhược hỏi!

Lâm Tiêu không trả lời mà chỉ nhếch mép cười. Lâm Chỉ Nhược thấy nụ cười của Lâm Tiêu thì cũng cười theo, nàng không nói đến nó nữa mà nhìn về quả trứng nói:

“Nếu như quả trứng đó là một sinh vật sống thì chừng nào nó sẽ bắt đầu hoạt động?”

“Ta không biết! Nhưng ta đoán là sớm thôi vì vừa rồi khi đến gần ta đã nhìn thấy luồn sinh lực mạnh mẽ từ quả trứng phát ra.” Lâm Tiêu nói!

“Vậy sao! Vậy chúng ta có nên tiêu diệt nó trước hay không?” Lâm Chỉ Nhược hỏi!

“Không cần! Bởi vì ta cần dạng hoàn chỉnh của nó....!” Lâm Tiêu nói đến đây thì ngừng!

Sau đó hắn giơ cánh tay quỷ lên và nói tiếp:

“Để hoàn thiện bản thân hơn!”

“Nếu vậy thì sẽ chết rất nhiều người a!” Lâm Chỉ Nhược cười nói!

“Đối với ta thì điều đó không quan trọng! Bởi vì mạng sống của người khác đối với ta từ lâu đã là hư vô rồi! Nếu quả thật người trên Lam Tinh chết hết thì ta có thể dễ dàng tạo ra một nhân loại mới nếu ta muốn!” Lâm Tiêu nói!

Lâm Chỉ Nhược nghe vậy thì mỉm cười. Nàng đứng đó cùng với Lâm Tiêu quan sát quả trứng.

10h tối!

Lúc này mọi người đều đã trở về phòng của mình. Kể từ khi đối mặt với Lâm Tiêu thì Hà Thiên không hề bước ra khỏi phòng của mình, chỉ cần nhớ đến ánh mắt của Lâm Tiêu thôi cũng đủ để khiến hắn sợ hãi.

Cộc cộc cộc!

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa!

“Ai đó?” Hà Thiên đề phòng hỏi!

“Là ta đây!” âm thanh của Lâm Chỉ Nhược phát lên!

Nghe thấy là âm thanh mình ngày nhớ đêm mong thì Hà Thiên liền vui vẻ, hắn chạy đến mở cửa ra, quả nhiên là Lâm Chỉ Nhược. Nhìn thấy là đúng người thì Hà Thiên liên vui vẻ nói:

“Mời vào bên trong ngồi!”

Sau đó hắn liền nép qua một bên. Lâm Chỉ Nhược nói đa tạ sau đó tiến vào trong. Hà Thiên đóng cửa lại, bỗng nhiên hắn nghĩ đến điều gì đó nên đã khóa cửa lại.

“Cô đến tìm ta có việc gì không?” Hà Thiên ngồi xuống bên cạnh Lâm Chỉ Nhược hỏi!

“Ta muốn tìm người để tâm sự!” Lâm Chỉ Nhược nói!

Nghe vậy Hà Thiên liền vui vẻ, hắn cố nén xúc động nói:

“Nếu cô có gì phiền lòng thì cứ đến nói với ta! Ta sẵn sàng lắng nghe và chia sẽ với cô!”

“Cám ơn anh!” Lâm Chỉ Nhược cười nói!

“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?” Hà Thiên hỏi!

“Thật ra tôi và phụ thân của tôi có một chút xích mích! Đó là về vấn đề tình cảm của tôi.” Lâm Chỉ Nhược buồn bã nói!

Nghe đến Lâm Tiêu thì Hà Thiên liền run rẩy, nhưng khi hắn nghe đến Lâm Chỉ Nhược và Lâm Tiêu có xích mích thì hắn liền vui vẻ. Lúc này Lâm Chỉ Nhược nói tiếp:

“Thật ra từ lâu trong lòng tôi đã có một người! Anh ấy cũng là một nhà khoa học giống với tôi! Anh ấy đã phụ giúp tôi trong một thời gian rồi! Anh ấy là một người tốt và rất hay quan tâm tôi, dần dần trong lòng tôi liền có hình bóng của anh ấy, nhưng tôi không biết liệu anh ấy có biết được tình cảm của tôi không! Khi phụ thân tôi nghe nói tôi có tình cảm với một người có địa vị thấp hơn thì liền ép tôi phải kết hôn với người khác. Tôi không đồng ý nên mới có xích mích với phụ thân tôi!”

Hà Thiên nghe vậy thì liền vô cùng hưng phấn, bởi trong lời nói của Lâm Chỉ Nhược đã nhắm thẳng đến hắn. Hắn chính là người duy nhất trong số hơn 1000 người đã được Lâm Chỉ Nhược tuyển chọn trở thành phụ tá của nàng, từ đó đến nay đã được một khoảng thời gian dài rồi, hắn cũng nhiều lần quan tấm đến Lâm Chỉ Nhược như là hỏi thăm sức khỏe hay thậm chí là mua đồ ăn cho nàng. Hắn vốn nghĩ chỉ có mình hắn đơn phương nhưng hắn không ngờ Lâm Chỉ Nhược lại có tình cảm với mình. Hắn liền nói:

“Tôi tin chắc người kia cũng có tình cảm với cô! Chỉ là vì anh ấy chưa có cơ hội nói ra mà thôi! Nếu 2 người quả thật yêu nhau thì hãy cùng nhau thuyết phục phụ thân của cô! Nhất định ông ấy sẽ đồng ý.”

“Thật sao?” Lâm Chỉ Nhược mong chờ nói!

“Thật!” Hà Thiên nghiêm túc gật đầu nói!

Lâm Chỉ Nhược nghe vậy thì nở một nụ cười tuyệt mỹ, nụ cười khiến cho Hà Thiên phải mê mẫn. Lúc này Lâm Chỉ Nhược lên tiếng:

“Nếu vậy anh có thể giúp tôi làm một việc được không?”

“Được! Cô nói đi! Tôi sẽ liều mạng để hoàn thành!” Hà Thiên vỗ ngực nói!

Lâm Chỉ Nhược nghe vậy thì mỉm cười, nàng tiếng đến gần Hà Thiên, Hà Thiên thấy vậy thì liền thở gấp. Lâm Chỉ Nhược đến bên tai Hà Thiên sau đó nhẹ nhàng nói:

“Anh có thể giúp phụ thân tôi có một bữa ăn ngon được không?”

Ngay lúc Hà Thiên đang không hiểu thì trên ngực hắn liền truyền đến một cơn đau nhói, hắn nhìn xuống thì thấy một lưỡi dao màu đen đang cắm vào ngực của mình!

“A!!!!” Hà Thiên hét lên một tiếng đầy đau đớn sau đó ngã xuống xuống đất.

Hà Thiên có thể cảm nhận được từ lưỡi dao đó đang mọc ra những chiếc rễ và đang xâm nhập toàn bộ thân thể hắn.

“A!!! Tại sao!!” Hà Thiên đau đớn nói!

“Haiz! Gϊếŧ một phụ tá đắc lực thì cũng tiếc lắm chứ! Nhưng mà cũng chịu thôi! Khiến phụ thân ghét thì chỉ có một kết cục!” Lâm Chỉ Nhược thở dài nói!

Sau đó Lâm Chỉ Nhược liền đứng lên sau đó đi đến bên cạnh Hà Thiên và cúi xuống nói:

“Hà Thiên này! Anh biết tôi thích nhất trên đời là cảm giác gì không?”

Hà Thiên không trả lời mà nhìn Lâm Chỉ Nhược với ánh mắt đau khổ, Lâm Chỉ Nhược liền cười nói:

“Đó chính là khi tôi được nằm trong ngực phụ thân! Được phụ thân khen! Được phụ thân xoa bóp! Và điều tuyệt vời nhất là khi phụ thân tiến vào trong thân thể tôi!”

Càng nói Lâm Chỉ Nhược càng thêm hưng phấn, đôi má nàng liền đỏ lên! Hà Thiên nằm phía dưới liền trợn mắt, miệng hắn mấp mé nhưng không nói được lời nào, chỉ có âm thanh ú ớ!

Xẹt!!

Từ mắt và miệng hắn liền mọc ra các rễ cây màu đen, thân thể hắn liền co giật không ngừng. Một lúc sau cơ thể hắn hoàn toàn bị các rễ cây màu đen bao phủ lại thành một cái kén, từ cái kén đó liền xuất hiện một hắc cầu.

Hắc cầu này đen hơn cả lỗ đen vũ trụ, bên trong hắc cầu là tiếng than khóc và tiếng la hét. Lâm Chỉ Nhược thu lấy hắc cầu sau đó rời khỏi căn phòng.

Khi nàng trở về phòng thì thấy Lâm Tiêu đang nằm trên giường và ngắm chiếc thẻ thôi miên trong tay, Lâm Chỉ Nhược liền đi đến đưa ra hắc cầu và cười nói:

“Phụ thân! Thức ăn đêm đây!”

Lâm Tiêu mở mắt ra, hắn đưa tay phải lên nắm lấy hắc cầu, lập tức hắc cầu liền bị cánh tay quỷ hấp thu. Lâm Tiêu liền thở ra một hơi nói:

“Quả nhiên không gì tuyệt vọng hơn khi bị người mình yêu phản bội! Chỉ cần vài linh hồn như vậy nữa thôi thì ta sẽ có thể mở ra trang đầu tiên của Hắc Thiên Thư!”

Lâm Chỉ Nhược nghe vậy thì mỉm cười. Lâm Tiêu tiếp tục ngắm chiếc thẻ thôi miên trong tay, chỉ nghe hắn lẩm bẩm:

“Rồi ta sẽ đạt được!