Thất Lão Kiếm

Chương 48: Phi Long bộ pháp

Cửa phòng giam vang lên một tiếng két, mở toang ra. Một nữ nhân bước vào.

Nhuế Vĩ cười lạnh hỏi :

- Diệp Thanh cô nương! Định làm thuyết khách hộ lệnh tôn đó phải không?

Diệp Thanh lộ vẻ u buồn :

- Tôi ở bên ngoài lâu lắm, nghe hết cuộc đối thoại của hai người.

Nhuế Vĩ bĩu môi :

- Thế cô nương đã biết lệnh tôn là một người đê tiện nhất trần đời!

Diệp Thanh rơi lệ :

- Yêu cầu công tử đừng mắng gia phụ nữa, ít nhất cũng nên tránh trước mặt tôi!

Nhuế Vĩ nổi giận :

- Con người ti bỉ, vô sỉ như vậy, không đáng mắng à?

Diệp Thanh khóc thành tiếng :

- Yêu cầu công tử đừng tiếp tục mắng gia phụ nữa!

Nhuế Vĩ nín lặng. Chàng hiểu mắng trước mặt nàng, nàng chịu làm sao nổi!

Khóc một lúc, Diệp Thanh thấp giọng thốt :

- Công tử không muốn gϊếŧ gia phụ thì...

Nàng bước đến cạnh giường quăng ra một vật.

Nhuế Vĩ quay đầu nhìn, thì ra là một cái cưa nhỏ, loại cưa sắt.

Diệp Thanh tiếp :

- Gia phụ bảo tôi vào đây khuyên công tử. Song tôi biết là việc vô ích. Tùy công tử liệu biện việc của mình! Tôi xin lui ra, để công tử được yên!

Nàng bước ra ngay.

Tên gác phòng giam khóa cửa lại.

Không dùng chưởng lực phá cửa được, bởi hai cổ tay bị trói, Nhuế Vĩ có thể cầm chiếc cưa, hì hục cưa vách được như thường. Chàng cảm kích Diệp Thanh vô cùng, thấp giọng tự thốt :

- Nếu tại hạ cứu được Giản Hoài Quyên và Hồ Cáp Na, thì phụ thân nàng sẽ được an toàn, tại hạ hứa không làm khó dễ gì lão ấy cả!

Chàng hì hục cưa một lúc, rọc vách sắt một đường dài dài.

Hồ Cáp Na gọi :

- Nhuế công tử! Hai năm cách biệt, không ngờ chúng ta lại gặp nhau tại nơi đây!

Nhuế Vĩ hỏi :

- Công chúa biết tại hạ ở bên này?

Hồ Cáp Na đáp :

- Hai năm qua rồi, tôi còn nhớ rõ thinh âm của công tử. Có điều là tôi không dám tin là công tử bị giam bên đó thôi.

Nhuế Vĩ hỏi :

- Gần đây, Công chúa mạnh chứ?

Hồ Cáp Na đáp với giọng buồn :

- Có đau ốm chi đâu mà không mạnh. Từ ngày ấy tôi nuôi mãi hy vọng công tử đến Y Ngô Quốc một chuyến. Rồi ngày ngày tôi ngóng trông công tử...

Nhuế Vĩ xúc động :

- Tại hạ lỗi quá, để cho Công chúa trông chờ...

Chàng quên mất lời hứa năm nào.

Hồ Cáp Na tiếp :

- Tiểu Đào khuyên tôi đừng chờ đợi mà làm chi nữa, nó bảo rằng hẳn là công tử đã quên rồi. Song tôi không tin như vậy. Tôi nói với nó, nhất định là công tử phải đến!

Nhuế Vĩ nghe, không nói gì.

Hồ Cáp Na tiếp :

- Ngờ đâu, biến cố phát sanh anh em họ Nguyên bắt cóc tôi, mang đến hòn đảo này. Tôi đâm lo, nếu công tử sang Y Ngô Quốc, thì tôi đâu còn ở đó mà nghinh tiếp công tử!

Nhuế Vĩ đau lòng quá kêu lên :

- Công chúa đừng nói nữa!

Hồ Cáp Na cứ tiếp :

- Tôi nói thì có quan hệ gì đâu! Tôi tưởng bị giam tại đây là tôi hết hy vọng gặp công tử. Tôi thường van vái trời cao, nếu số tôi chết sớm thì cũng nên cho tôi thấy lại công tử một lần, thấy rồi chết cũng vui!

Nàng tiếp luôn :

- Quả là trời cao cảm động thật vậy công tử ơi! Công tử cưa gấp đi! Cho tôi được nhìn mặt công tử!

Nhuế Vĩ cao giọng :

- Đừng lo! Rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau! Chúng ta phải gặp nhau!

Nhuế Vĩ cưa mãi, cưa mãi, cuối cùng rọc được bốn đường. Chàng co chân đạp vào khoảng vách bị cưa, vách ngã xuống, vang một tiếng ầm. Đồng thời gian, chàng vọt mình, qua bên kia vách.

Tiếng vang làm kinh động bọn gác nhà lao, chúng mở cửa chạy vào.

Nhuế Vĩ thấp giọng bảo Hồ Cáp Na :

- Công chúa ôm lưng tại hạ gấp!

Hồ Cáp Na lập tức vòng tay qua cổ chàng, đeo dính nơi lưng cười tươi hỏi :

- Công tử định cõng tôi ra ngoài?

Nhuế Vĩ ừ đáp :

- Ôm chắc đừng sợ gì cả. Tại hạ quyết cứu Công chúa thoát ly Ma Quỷ đảo!

Hồ Cáp Na cười hì hì :

- Có công tử tôi còn sợ gì nữa!

Nhuế Vĩ nghiêm giọng thốt :

- Nếu vì một lý do nào đó, tại hạ bắt buộc phải quăng Công chúa xuống, thì Công chúa cứ nhắm hướng bờ biển mà chạy, ra đến nơi sẽ gặp người tiếp cứu Công chúa.

Hồ Cáp Na gắt :

- Tôi không chạy đâu! Tôi không chịu rời xa công tử!

Nhuế Vĩ giật mình chưa kịp nói gì, bốn gã lực lưỡng cầm đao chạy vào.

Đèo Hồ Cáp Na trên lưng, Nhuế Vĩ không nghe nặng chút nào, chàng tung mình lên không hai chân đá ra bốn phía, trúng luôn bốn gã đại hán. Chúng ngã nhào, hôn mê luôn.

Nhuế Vĩ quăng mình ra khỏi cửa. Bên ngoài hơn mười đại hán cầm dao chận lối. Hai tay cầm như mất, Nhuế Vĩ sử dụng đôi chân, đôi chân vừa dùng để chạy, vừa tấn công địch, bọn đại hán không thấy chàng tung chân cách nào, chỉ nghe tiếng bình bịch vang lên, rồi lần lượt từng tên, từng tên ngã gục. Tên nào ngã rồi là bất động chẳng rõ hôn mê hay chết.

Qua hai lần ngăn chận, chàng chạy thẳng đến một tòa kiến trúc nguy nga đồ sộ. Từ phía tòa nhà đó, nhiều bóng người chạy ngược lại. Nhuế Vĩ vội nấp mình sau một mô đá.

Bọn đó chạy ra ngoài đứng nhìn dáo dác, đoạn kháu với nhau :

- Tội phạm chạy đâu rồi? Chẳng lẽ hắn biết biến hóa?

Chúng lao nhao, bàn luận lăng xăng. Bỗng một tên nhảy lên một mô đá cao hét :

- Tất cả hãy im lặng, Đảo chủ đến!

Diệp Sĩ Mưu đến. Lão nhảy lên mô đá đứng nhìn ra bốn phía. Lão đinh ninh là Nhuế Vĩ chưa thoát khỏi khu vực đó, bất quá chàng nấp trong một xó tối nào.

Lúc ấy đêm xuống rồi. Lão quát lên :

- Đốt lửa gấp!

Lửa cháy khắp khu vực.

Nhuế Vĩ biết mình không ẩn nấp lâu được, trước sau gì chúng cũng phát hiện, mà để bị chúng phát hiện là hèn, chàng nhảy vọt khỏi chỗ nấp liền. Một người trông thấy vừa vung đao chém tới, vừa kêu lên :

- Ở đây! Ở đây!

Nhuế Vĩ phóng ra một ngọn cước, nhưng không nhắm vào người, mà lại nhắm vào mồi lửa. Mồi lửa văng tắt phụt.

Đại hán đó hét lên :

- Tội phạm ở đây!

Rồi nhiều mồi lửa khác tắt, nhiều người khác hét lên. Trong thoáng mắt, bao nhiêu mồi lửa phía đó đều tắt. Có kẻ la lên :

- Quỷ! Quỷ!

Lửa tắt, người nhôn nhao, Nhuế Vĩ chen mình trong đám đông đó, chẳng một ai biết, chúng thấy bóng lờ mờ, cứ cho là đồng bạn.

Nhuế Vĩ len qua đám người đi tới. Một lúc sau chàng chỉ cách một gành nữa là đến bãi cát, qua khỏi bãi cát, là mé nước rồi! Nhưng gành đá đó rộng quá dài quá ít nhất Nhuế Vĩ cũng mất một đoạn thời gian ngắn mới vượt khỏi. Không chậm trễ, chàng phóng chân chạy đi. Bất ngờ khi chàng vượt được mấy trượng, lửa từ bốn phía bựt cháy lên, ánh sáng chiếu đến chàng rõ rệt. Chàng kinh hãi thầm nghĩ bọn nào biết trước chàng sẽ chạy về phía này mà mai phục chờ chàng!

Mồi lửa có cán cắm vào đá, ngọn lửa bốc cao, dưới lửa có mười ba người.

Trong số đó, có anh em họ Nguyên, Lục Văn Lang, hai sứ giả Câu Hồn, và Đoạt Phách. Những người kia lạ mặt, tất cả đều có vẻ kiêu hùng.

Nhuế Vĩ cao giọng hỏi :

- Có Diệp Sĩ Mưu đó chăng?

Trong chỗ khuất một người đáp vọng ra :

- Đương nhiên có!

Chính Diệp Sĩ Mưu thốt. Lão bước ra, từ từ đi đến trước mặt Nhuế Vĩ, còn cách chàng độ ba trượng, lão đứng lại. Đoạn lão lạnh lùng thốt :

- Lão phu biết thế nào nhà ngươi cũng chạy về phía này. Quả nhiên lão phu đoán đúng!

Nhuế Vĩ gằn giọng :

- Tại hạ đến làm sao, đi làm vậy, kẻ nào ngăn trở kẻ đó phải táng mạng.

Diệp Sĩ Mưu cười vang :

- Lực lượng tinh nhuệ của bổn đảo đều tập trung tại đây, nếu ngươi vượt qua được khỏi toán thiết vệ mười ba người của lão phu, lão phu khâm phục ngươi sát đất!

Nhuế Vĩ bĩu môi :

- Khó khăn chi đó!

Diệp Sĩ Mưu quát :

- Phóng!

Mười ba thiết vệ cùng vung tay, ám khí bay ra tua tủa. Ám khí không bắn vào người Nhuế Vĩ, mà lại vυ't lên không, đan thành một chiếc lưới ngăn bên trên.

Vọt đi không được, Nhuế Vĩ đành đáp xuống chỗ cũ.

Diệp Sĩ Mưu cười ha hả :

- Họ Nhuế ơi! Ngoan ngoãn đứng bất động tại đó chờ lão phu phát lạc. Có thể lão phu sẽ châm chước cho mà nhờ!

Tung mình lên, chàng có thể làm cho địch hoang mang, không nhận định phương hướng phóng ám khí hãm hại chàng, chàng có nhiều hy vọng tránh ám khí thoát lọt. Nhưng chúng không phóng ám khí vào chàng, mà lại phóng tréo giao như thoi dệt, tạo thành chiếc lưới, thì làm sao chàng vọt đi được.

Tuy vậy chàng cũng liều thử. Chàng vọt thử đến bảy lượt, và thất vọng đủ bảy lượt. Đèo Hồ Cáp Na nơi lưng, dù sao chàng vướng bận ít nhiều. Qua bảy lượt tung mình đi, chàng thấm mệt, đáp xuống lần cuối cùng, chàng dừng thở dốc.

Diệp Sĩ Mưu lại cười mỉa :

- Lão phu đã bảo trốn không thoát đâu! Nếu ngươi còn ngoan cố, lão phu sẽ hạ lệnh gϊếŧ ngươi đó. Có thể ngươi thoát chết, song ít nhất Hồ Cáp Na cũng bị ám khí sát hại đấy! Nàng chết là tại ngươi, chứ không phải tại ta đâu nhé!

Nhuế Vĩ đều tức một lúc đoạn hét lên :

- Cho ngươi thưởng thức “Phi Long Bộ” của ta!

Lập tức chàng xoay mình. Không ai trông thấy chàng ở chỗ nào cả.

Diệp Sĩ Mưu kinh hãi hét to :

- Phóng!

Ám khí bay rào rào. Lần này, họ quyết phóng ngay vào đích, nhưng cái đích đã biến mất, họ chỉ còn cách là phóng lên không trung, đan lưới như cũ.

Nhờ bộ pháp thần diệu, ức độ giới tuyến của tấm lưới ám khí. Nhuế Vĩ đến gần, thừa cơ hội tung chân đá bật một số ám khí trở lại nguyên hướng xuất phát, bắn vào bọn người phát xuất.

Mười ba thiết vệ kinh hoàng, vung vũ khí lên, gạt ám khí kêu “cong cong”.

Do đó họ ngưng phóng. Nhuế Vĩ không chậm trễ phóng chân chạy đi.

Để sẩy mất Nhuế Vĩ, Diệp Sĩ Mưu sững sờ một lúc, sau cùng thở dài tự thốt :

- Công phu gì thế? Công phu gì mà thần diệu đến thế?

Ra khỏi vòng vây rồi, Nhuế Vĩ không chạy đến bãi cát. Mà lại lòng vòng theo gành đá, tìm một chỗ kín đáo điều tức. “Phi Long Bộ” có hiệu dụng kỳ diệu, song lại làm cho con người hao công phí lực phi thường, chàng mệt lả phải tìm chỗ nghỉ một lúc. Chàng đứng lại rồi. Hồ Cáp Na tụt xuống. Lấy khăn tay lau mồ hôi nơi mặt chàng thốt :

- Tôi làm cho công tử vất vả quá!

Nhuế Vĩ lắc đầu :

- Không quan hệ! Công chúa nhìn xem quanh đây có ai không?

Bỗng một giọng nói ấm dịu vang lên :

- Nhuế đại ca! Thanh nhi ở đây chờ đại ca đã lâu!

Nhuế Vĩ cả mừng :

- Tiểu thơ đã chuẩn bị thuyền cho tại hạ?

Diệp Thanh đáp :

- Xong rồi.

Hồ Cáp Na lấy làm lạ hỏi :

- Việc chi vậy công tử?

Nhuế Vĩ không đáp, chỉ hướng về Diệp Thanh cười tiếp :

- Khi trao chiếc cưa cho tại hạ, tiểu thơ không nói gì, song tại hạ đã hiểu, tiểu thơ sẽ chờ tại hạ tại bờ biển tiếp ứng tại hạ. Có điều, tại hạ không biết rõ là tiểu thơ chờ tại chỗ nào.

Diệp Thanh cười khổ :

- Đại ca muốn đi ngay?

Nhuế Vĩ đáp :

- Tiểu thơ chờ một chút. Tại hạ còn trở lại cứu Giản Hoài Quyên!

Diệp Thanh ngăn lại :

- Khỏi, đại ca. Quyên muội đã ở trong thuyền rồi!