Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô nàng hiện lên nụ cười tò mò, Lý Tiểu Dân trong lòng mừng thầm: "Tượng này cũng coi như không tồi, ta chỉ nói cho bọn ho nguyên lý của bánh răng và dây cót, bọn họ theo lời ta nói mà làm ra cái hộp này, mặc dù còn hơi thô một chút, âm nhạc cũng không phải là dễ nghe, nhưng cũng là không tồi rồi. Hắc hắc, xem ra khoa học kỹ thuật vẫn là mấu chốt, chỉ dựa riêng vào cái này, cũng kiếm được đống lớn tiền để bổ xung quân đây?"
Tay hắn vẫn không quên sờ mó bờ mông mượt mà, rồi dần dần lại thò tay vào trong la sam của Hồng Tam Nương, vuốt ve lưng ngọc, sau đó trèo lên bộ ngực sữa cao vυ't. Hắn cúi đầu, thì thầm nhỏ bên tai giai nhân: "Nàng muốn theo quân xuất chiến, muốn nắm binh quyền, vậy thì phải làm theo ta, biết chưa?"
Đôi mắt đẹp của Hồng Tam Nương chảy ra những giọt nước mắt nhục nhã, nhưng dưới sự "công kích" mãnh liệt của Lý Tiểu Dân, nàng nói với thanh âm run rẩy: "Nữ nhi, mau tới đây, mẹ có chuyện muốn nói với con!"
Tống Tích Tích chu cái miệng nhỏ nhắn lên, nàng chậm rãi đi tới, ngồi xổm bên cạnh, trong tay vẫn cầm cái hộp âm nhạc kia, tò mò sờ vuốt mãi.
Hồng Tam Nương kéo tay nàng, rung giọng rơi lệ nói ra hứa hẹn của Lý Tiểu Dân. Hiện giờ chỉ cần Tống Tích Tích nghe lời, hầu hạ hắn thoải mái, tương lai hắn sẽ thả nàng ra, có thể tùy ý dạo chơi trong thành kim lăng này, muốn mua cái gì thì mua.
Tống Tích Tích vẫn luôn nghe lời mẫu thân, nay lại thấy mẹ mình rơi lệ nói, nàng càng cảm thấy không đành lòng, vội vàng tỏ vẻ nhất định nghe lời, tuyệt không có chút nghịch ngợm nào.
Dù sao việc này nàng đã cùng Lý Tiểu Dân làm nhiều lần, nàng cũng không còn thẹn thùng nữa, vì vậy cố nén thẹn thùng ôm lấy Lý Tiểu Dân, đôi tay ngọc tinh tế vuốt ve khắp thân thể của hắn, cố gắng mang đến cho hắn sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ.
Lý Tiểu Dân cao hứng cười, ôm lấy cần cổ thon dài cùng thân thể ấm áp mềm mại của nàng, không chút e dè hôn lên đôi môi đỏ hồng, cùng nàng trao đổi thủy dịch, đầu lưỡi duỗi vào trong chiếc miệng anh đào; hạ thể vẫn không quên dùng sức, cùng Hồng Tam Nương đang thở gấp liên hồi phối hợp ăn ý, hắn mạnh mẽ nhấp nhấp, cứ như muốn đem cả thân thể tiến vào ngọc thể của Hồng Tam Nương vậy.
Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ đó, ngọc thể của Hồng Tam Nương hơi co rút, gắt gao mυ'ŧ chặt lấy thần khí công thành của thiếu niên, khiến cả hai đều vô cùng sảng khóai.
Tay Lý Tiểu Dân không hề khách khí mà luồn vào trong y phục Tống Tích Tích, trắng trợn nhào nặn vân vê bầu ngực mềm nhẵn của thiếu nữ, tay còn lại thì vuốt vuốt tiểu phúc bóng loáng không chút tỳ vết của Hồng Tam Nương, lại còn than thở nói: "Tích Tích, nàng cần phải học tập thêm nhiều điều ở mẫu thân nàng, bầu vυ' đầy đặn như vậy, hơn nữa còn co dãn mê người không kém hơn nàng chút nào cả, quả thật là không giống như đã nuôi qua con nhỏ chút nào! Ôi, nàng còn nhớ khi nàng nhỏ ăn sữa thế nào không?"
Tống Tích Tích vốn là thiếu nữ khuê phòng, được nếm thử hương vị trái cấm, mấy ngày nay quả thật làm việc không biết chán, so với mẫu thân của nàng thì dễ động tình hơn nhiều; dưới sự thiêu đậu của Lý Tiểu Dân, lập tức yêu kiều thở gấp…, vội vàng vươn đầu lưỡi thơm tho hôn lên hai má của Lý Tiểu Dân, ngọc thủ thì hơi duỗi ra, vuốt ve hạ thể của hắn, thỉnh thoảng còn khám phá nơi "tiếp nối" giữa hắn và mẹ nàng, trong lòng không khỏi ý loạn tình mê, thở hổn hển nói: "Không nhớ rõ."
Lý Tiểu Dân nhướng mày, oai phong lẫm liệt nói: "Điều này có thể sao! Bách thiện hiếu là đầu, nàng lại quên hết cả việc mẹ nàng nuôi nàng từ nhỏ như thế nào, đây là nới mà con gái nên nói sao! Hôm nay, ta sẽ giáo huấn nàng một khóa, cho nàng nhớ lại chuyện cũ đi!"
Hắn một bên nói xong thì thăm dò miệng lưỡi của Tống Tích Tích, một bên thì cởi sạch quân áo của Hồng Tam Nương đang nhắm mắt, khiến nàng lộ ra toàn bộ cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ yểu điệu.
Bại lộ thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt nữ nhi, mặc dù là cũng không phải lần đầu, nhưng Hồng Tam Nương vẫn thấy rất xấu hổ, chỉ biết cúi đầu rơi lệ. Mà thẩn thể gợi cảm mê người của nàng vẫn đang quỳ trên mặt đất, phía sau thì bị Lý Tiểu Dân ra vào liên tục, bộ ngực sữa theo từng nhịp ra vào mà rung động khiến người ta hoa cả mắt.
Lý Tiểu Dân hôn Tống Tích Tích, rồi hắn ôm nàng ngả xuống bên cạnh tấm lưng như ngọc xích͙ ɭõa của mẹ nàng, sau đó hắn lấy tay làm nàng mở miệng. Chưa dừng ở đó, hắn còn hơi xoay người Hồng Tam Nương, khiến cho nụ hoa nàng đi vào trong miệng của Tống Tích Tích.
Bên trong quần lụa của Tống Tích Tích lúc này cũng đang bị ma thủ của hắn hoạt động không kiêng nể, khiến nàng càng thêm ý loạn tình mê, mà trong mồm nàng thì đang ngậm vυ' của mẹ, nàng chỉ cảm thấy mềm mại và thơm mát vô cùng, thật là ngon…không nhịn được cứ khiến nàng mυ'ŧ mãi.
Lý Tiểu Dân hưng phấn cười, đặt thân thể xích͙ ɭõa trắng nõn của Hồng Tam Nương song song với Tống Tích Tích, rồi hắn hơi đè lên người Hồng Tam Nương, khiến nàng nhào cả lên người Tống Tích Tích, còn hắn thì nằm đè lên cả hai nàng, cảm giác mang lại khiến hắn sung sướиɠ cười ha hả.
Tống Tích Tích phía dưới bị chặn miệng, nàng cơ hồ thở không nổi, đành dùng sức giãy dụa. Hồng Tam Nương thấy nữ nhi hít thở khó khăn, nàng rất khẩn trương, vì thề liền cố gắng lui mông về sát vào khí cụ của Lý Tiểu Dân.
Lý Tiểu Dân cũng coi như là người tốt, hắn thấy Tống Tích Tích gặp nạn, vì thế chỉ ở trên người Hồng Tam Nương một chút rồi lưu luyến đứng lên, đặt nàng qua một bên, rồi lại bò lên mà tiến vào thân thể Hồng Tam Nương.
Lúc này, Hồng Tam Nương đã bị lột trần như nhộng, ngọc thể yểu địa nằm trên tấm thảm ngửa mặt lên trời, nàng nhẹ giọng rêи ɾỉ, thừa nhận công kích càng lúc càng mạnh mẽ của Lý Tiểu Dân. Mà thân thể của Lý Tiểu Dân cũng hơi thấp, lúc cùng nàng giao hoan thì vừa tầm có thể ngậm lấy nụ hoa của nàng, còn lại thì hắn kéo Tống Tích Tích đến gần, rồi chia mỗi người một bên, cùng nhau bú sữa. Ma thủ của hắn thì lại không quên lục lọi trên người Hồng Tam Nương, sờ mó đùi đẹp thon dài. Hồng Tam Nương đang mơ hồ theo lý trí ôm lấy đôi thiếu niên nam nữ đang bú sữa mình này.
Tống Tích Tích cũng hưng phấn đến mê loạn, nàng cứ cắm cúi bú ʍúŧ sữa của mẫu thân, rồi đột nhiên nàng nghe thấy mẫu thân hét lên một tiếng, ngọc thể không ngừng run rẩy, hiển nhiên là đang đến đỉnh sung sướиɠ, vì thế không khỏi hâm mộ, thầm nghĩ trong lòng: "Mẫu thân bây giờ nhất định là đang rất sướиɠ đi?"
Đang lúc hâm mộ, nàng đột nhiên cảm thấy quần áo nhanh chóng bị cởi ra, rồi chỉ thấy Lý Tiểu Dân xoay người lại, ôm nàng, sau đó hắn tách đôi chân ngọc của nàng ra, thong thả kết hợp cùng nàng.
Đôi thiếu niên nam nữ này nằm trước ngực mỹ phụ kiều diễm, hôn nhau thật lâu, mà hạ thể cũng đang cùng nhau liên kết, nhấp nhô liên tục những nhịp điệu vui tay, lúc lúc lại quay qua mυ'ŧ nụ hoa đỏ tươi, quả thật là một cảnh da^ʍ mỹ vô cùng.
Hồng Tam Nương được Lý Tiểu Dân làm cho dục tiên dục tử, nàng lo lắng tỉnh lại, thấy Lý Tiểu Dân cùng với nữ nhi mình đang giao hợp trên người mình, nàng không khỏi nổi giận, nhưng vì đang có việc phải cầu Lý Tiểu Dân, không thể tặng cho hắn mấy cái bạt tai, vì thế chỉ đành cắn răng nhịn xuống, trừng mắt nhìn thời khắc tình cảm mãnh liệt của nữ nhi mình.
Thần khí của Lý Tiểu Dân đang ở trong u cốc khít khao của thiếu nữ, nhưng hắn lại đột nhiên quay đầu, mỉm cười liếc mắt với Hồng Tam Nương một cái, cúi đầu ngậm núʍ ѵú của nàng, Hồng Tam Nương chỉ cảm thấy tê tê, không khỏi sướиɠ khoái mà rêи ɾỉ, mị nhãn như tơ nhìn Lý Tiểu Dân, cũng không còn chút khí lực nào mà đẩy hắn xuống.
Ở trên người nàng, Lý Tiểu Dân lại thay đổi tư thế, ôm lấy thân thể mềm mại của Tống Tích Tích, di chuyện liên tục, mãi cho đến khi tuyết đồn của Tích Tích đặt trên ngọc diện của Hồng Tam Nương, lúc này hắn mới ngừng lại, rồi không kiêng nể mà ra vào ngọc thể của Tích Tích.
Thân thể mềm mại bị hai chân của Lý Tiểu Dân kẹp chặt, đồng thời cảm giác trên mặt truyền đến những rung động từ mông của nữ nhi, Hồng Tam Nương xấu hổ vô cùng, nhưng vì nguyên nhân cả người nàng vô lực, chỉ có thể yên lặng chảy nước mắt ủy khuất, cảm thấy ngọc dịch của nữ nhi mình đang dần chảy vào miệng nàng.
Đột nhiên, Tống Tích Tích cũng thét lên một tiếng, đôi tay ngọc ngà ôm chặt lấy Lý Tiểu Dân, nàng hiện giờ cũng giống mẫu thân nàng, đã đạt đến cực đỉnh khóai lạc.
Lý Tiểu Dân thỏa mãn thở dốc mấy tiếng, rồi hắn bỗng rút, cũng không thèm nhìn, mà đưa thẳng thần khí vào trong cái miệng nhỏ đang hô hấp của Hồng Tam Nương.
Trong miệng cảm thấy mùi vị kỳ lạ, Hồng Tam Nương vừa khổ vừa xấu hổ, nhưng không dám đắc tội với Lý Tiểu Dân, tránh khỏi hắn lại đổi ý, vì thế nàng chỉ còn cách cố mà hầu hạ hắn, để hắn nhanh chóng phát tiết ra thôi.
Lý Tiểu Dân cúi đầu, cũng liếʍ liếʍ nhũ phong của Tống Tích Tích, cảm thấy mềm mại co dãn sướиɠ cả miệng, hắn không khỏi mừng rỡ, ôm lấy ngọc thể nàng vuốt ve trên dưới, miệng thì không rời khỏi vυ' nàng, còn hạ thể thì công kích miệng của Hồng Tam Nương, cảm nhận được lực hút mạnh mẽ ở đó, hắn vui sướиɠ đến cực điểm.
Sảng khoái lâu như vậy, hắn đột nhiên nghĩ tới ý nguyện lúc đầu của mình, vội vàng nâng khuôn mặt Tống Tích Tích lên, thấy đôi mặt đáng mê ly của nàng, nhẹ nhàng nói: "Làm người không thể quên cũ, nàng nếu đã quên cách bú sữa của mẹ nàng, vậy ta bây giờ dạy lại cho nàng, nàng nhìn cho kỹ đó!"
Hồng Tam Nương nghe thế thì vô cùng kinh hãi, chỉ cảm thấy eo hắn đang chuyển động, tựa như là đang đưa cái vật kia rời khỏi miệng nàng, vì thế cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng cố hết sức, mong hắn phát tiết ra, tránh để nữ nhi mình cũng phải chịu nhục như vậy.
Lý Tiểu Dân đang muốn rút ra, ai ngờ nàng lại ngậm thật chặt, nhất thời không chịu nhả ra; hơn nữa cái lưỡi thơm tho cứ quấn quanh, khiến hắn rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mới rút ra được một nửa, thì lại bị hút vào, vì thế Lý Tiểu Dân nổi tính trẻ con, muốn chơi trò kéo co với nàng.
Qua lại mấy lần, trong lòng Lý Tiểu Dân đột nhiên sinh ra một kế, hắn trầm eo xuống, hung hăng khiến thần khí tiến tận gần tới cổ họng nàng. Hồng Tam Nương cả thấy đau, không nhịn được muốn nôn, vì thế lực hút yếu đi, bị Lý Tiểu Dân rút ra được lại còn nhân cơ hội tiến đến gần thân thể của Tống Tích Tích, rồi một lần nữa đưa thần khí vào đôi môi anh đào của nàng. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Hai mắt Tống Tích Tích còn đang mê man, đột nhiên cái miệng nhỏ cảm nhận được có một thứ chất lỏng gì đó tiến vào, nàng không tự chủ được dùng lưỡi "khám phá" muốn nuốt xuống.
Hồng Tam Nương kinh hãi, sợ là nữ nhi không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn như vậy, sẽ không thở nổi, vì thế vội vàng cố di chuyển thân thể vô lực của mình, miễn cưỡng bò dậy, cố kéo hông của Lý Tiểu Dân, muốn hắn thoát ra khỏi miệng nữ nhi nàng, sau đó ngậm lấy nó, nuốt lấy những thứ mà nữ nhi nàng chưa kịp làm.
Lý Tiểu Dân hưng phấn cười to, thần khí liên tục qua lại giữa hai đôi môi xinh đẹp kiều diễm, chẳng bao lâu, hăng hái một lần nữa dâng lên, hắn lại đặt hai mẹ con giai nhân này ra thảm, rồi lại giao hoan với các nàng mấy lần, mãi cho đến khi các nàng thở hổn hển rêи ɾỉ, thậm chí còn mơ hồ ôm thân thể lõα ɭồ của nhau, uyển chuyển hầu hạ, trên hai khối nhục thể trắng nõn mềm mại này, đều có tinh hoa của hắn, lúc đó còn chưa chịu dừng lại, hai thân thể yêu kiều vẫn run rẩy quấn quýt bên người hắn, run giọng cầu hoan.
Ở xa xa bên ngòai trường đình, đám tỳ nữ xinh đẹp nghe thấy những thanh âm mê người trong đình, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên, nhớ tới thể lực trời sinh cường hãn khác thường của chủ nhân, các nàng lại có một tia hâm mộ, chỉ mau sau lúc hầu hạ hai vị chủ mẫu, chủ nhân còn nhớ kỹ đến an ủi hai nàng là tốt rồi.
Trên chiên trường, trong tâm hồn thiếu nữ của Hồng Tam Nương, thoáng chút xoay chuyển rất nhiều ý niệm, nàng chứng kiến Lý Tiểu Dân đang ở cạnh mỉm cười, tất cả những hình ảnh nàng xấu hổ cầu hoan lại hiện ra trước mắt, khiến nàng đỏ mặt đỏ cả mang tai, cơ hồ không dám nhìn đám quân binh bộ hạ.
Từ ngày hôm qua, Lý Tiểu Dân đã mang nàng rời phủ, rồi giấu nàng trong đội xe, cùng hắn hành quân về Tây.
Đến lúc đội quân này dừng chân, hắn mới thả Hồng Tam Nương ra, chỉ nói là nàng là một thành viên nữ mình mang theo, khiến nàng trở thành đội trưởng thân binh của giám quân đại nhân, ban ngày phụ trách bảo vệ hắn, ban đêm phụ trách giúp hắn tiết hỏa. Trong miệng và ngọc thể của nàng, lúc nào cũng có tinh hoa của Lý Tiểu Dân, mỗi đêm nàng đều đau khổ rêи ɾỉ cầu khẩn, đến khi ngất đi hắn mới dừng lại.
Nhưng dưới âm dương song tu tiên pháp của Lý Tiểu Dân, thần thể của Hồng Tam Nương dần dần mạnh mẽ hơn. Mặc kệ là ban đêm có uể oải thế nào, thì đến buổi sáng, tinh thần cũng rất hưng phấn, thậm chí nàng còn cảm thấy cả người đầy sức sống, muốn cùng người khác tỷ thí một phen.
Võ nghệ của Hồng Tam Nương vốn không kém, sau khi giao thủ với mấy tên tướng lãnh đầu nhập dưới trướng của Lý Tiểu Dân, còn đánh cho bọn họ thất điên bát đảo, khiến chúng tướng cảm phục không ngừng. Lúc này, Lý Tiểu Dân được quỷ hồn trong kinh bay tới báo tin, nói là quân đội liên tục được điều động, phỏng chừng là Tiễn Tùng sắp động thủ, vì thế mới giả truyền một đạo thánh chỉ, muốn lấy một chi binh mã từ Đổng Tương Hổ, hướng tới kinh thành hỗ trợ cần vương, mà kỵ binh trong đó là do Hồng Tam Nương thống lĩnh. Dù sao thì đơn vị kỵ binh này cũng được nàng huấn luyện, đều nghe theo lời nàng. Còn hắn, thì cưỡi lệ quỷ bay về kinh thành. Mà Xích Long kia hắn chưa thể vận dụng thuần thục
Hồng Tam Nương đang nghĩ đến chuyện mấy ngày này xấu hổ, thì tiếng hò hét kịch liệt vang lên, khiến thân thể mềm mại của nàng chấn động, vội phục hồi tinh thần, oán hận liếc nhìn thiếu niên đang ngồi trong xe nhìn nàng, rồi quay đi, nàng vừa nhìn đã thấy một chi binh mã từ phương Bắc liều chết đánh tới.
Thấy có quân chạy tới, tinh thần Hồng Tam Nương không khỏi rung lên; nhưng từ xưa đến nay nàng đều có cảm giác chán ghét đám quan quân, vì thế rút đôi Liễu Diệp đao ra, hô lớn: "Phản quân đã bại, chúng ta mau xong lên chém gϊếŧ quân địch, lập hạ quân công!"
Sau lưng nàng, mấy ngàn kỵ binh đồng thanh hô lớn, cũng nhanh chóng lao nhanh theo nàng, biến nơi đây thành cánh đồng máu.
Ở tiền phương, một nữ tử xinh đẹp mặc kim giáp sáng lạn huy vũ đại đao, suất quân liều chết lao đến, xa xa còn nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi đầu đội trĩ kê linh, nhìn qua rất quen mắt, vì thế cả kinh, vì thế vội huy đao chém gϊếŧ định nhân phía trước, vội tới gần.