Ngày hôm trước là hôn lễ của Thiên Hạ Binh Mã Đại Tướng Quân Diệp Chiêu cùng biểu muội Liễu Tích Âm, cử hành tại nhà mới của Diệp Gia ở Ung Quan Thành, người biết chuyện không nhiều lắm, nhưng người tới cũng không ít.
Đám cưới đêm đó, ca múa tưng bừng, xa nơi kinh thành, Thái Hậu phái người đưa tới một cặp Ngọc Đồng Tâm và Ngọc Như Ý cùng trường quyên "bạch đầu giai lão" do Hoàng Thượng tự tay viết.
Tướng lãnh quen biết trong quân cũng từng cái một tới mời rượu, Tướng Quân huyết chiến sa trường, cùng bọn họ đồng sinh cộng tử vô số lần, Liễu cô nương vì dân vì nước, nằm gai nếm mật, không màng sinh tử, hai người mặc dù đều là nữ tử, lại quả thật là kỳ nữ tử, thô nhân như bọn họ thì nói gì tới luân thường, kính trọng còn không kịp nữa là, huống chi ngươi xem lão gia tử Diệp gia cười nhìn cháu của mình, hưng phấn tựa như một đứa trẻ cùng đứa cháu Diệp Niệm Bắc vỗ tay vui vẻ.
Diệp Chiêu tuy nói ngàn chén không say, nhưng lại mạnh mẽ từ chối tất cả rượu mời, để cho tẩu tẩu cùng phu thê Hồ Thanh đi tiếp đãi tân khách, mình thì kéo tay thê tử chạy về động phòng.
Bất quá rượu Hợp Cẩn là phải uống, uống cũng không phải rượu ngon mà Nam Bình Quận Vương Hạ Ngọc Cẩn ngàn dặm đem tới từ Hạnh Hoa Lâu ở kinh thành, mà là một bình Nữ Nhi Hồng năm xưa Liễu cô nương chôn ở dưới cánh đồng cỏ lau còn sót lại.
Nam Bình Quận Vương lúng túng cùng một Huyên Nhi đang mang thai ba tháng ngồi ở một bàn ra sức dùng bữa.
Thị thϊếp của hắn nhìn Tướng Quân còn nhiều hơn số lần nàng nhìn hắn.
...
Nến đỏ chập chờn, nhiệt độ từ từ dâng cao.
Nàng chưa từng thấy qua A Chiêu như thế này.
Đúng như nàng vẫn không nghĩ tới, thật sự có một ngày, nàng chờ được nàng ấy.
Tựa như kiếp sau, gả cho phu quân.
Đây lần thứ hai trong đời Diệp Chiêu mặc giá y, đem mình giao cho người mình yêu nhất.
Nàng một thân hồng y viền kim ti, bắt mắt xa hoa, dưới ánh nến đỏ doanh doanh yêu dị tuyệt mỹ, phảng phất như hồng sắc phượng hoàng trọng sinh từ dục hỏa, ở trong lãnh diễm tiết lộ ra tuyệt sắc phong hoa.
Thủy quang trong cặp mắt lưu ly lưu chuyển, để cho người ta trầm luân trong thâm tình, nơi đó giống như pháo hoa nỡ rộ.
Mọi khổ nạn xa xưa, từng cảnh sắc bay tán loạn trong mắt cả hai, tựa như mây khói thoảng qua biến mất không thấy. Những thống khổ ấy khiến các nàng chịu đủ hành hạ, nhưng cũng để cho nàng hiểu được trái tim hèn yếu của mình, tìm về người mà thiếu chút nữa nàng đã hoàn toàn mất đi.
Người trước mắt là người sẽ nắm tay nàng suốt cuộc đời này.
Liễu Tích Âm mỉm cười tuyệt sắc khuynh thành, thì ra, A Chiêu của nàng mặc lên y phục màu đỏ lại đẹp như vậy.
Đẹp đến mức nàng muốn rút đi một thân hồng y của nàng ấy để ngắm nhìn thân thể bên trong.
Diệp Chiêu nhẹ nhàng nâng lên cổ của Liễu Tích Âm, hôn từ hàng mi khẽ run, dọc theo mi tâm, hôn lên vành tai nàng, mang theo một trận tê dại một đường xuống phía dưới, đầu lưỡi nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi nàng, rất ngọt, có hương vị say lòng người của rượu Hợp Cẩn cả hai vừa uống xong, để cho nàng không nhịn được mà muốn nhiều hơn nữa.
Nhưng đầu óc Liễu Tích Âm thì trống rỗng, nàng chỉ cảm nhận được hơi thở lạnh lùng của A Chiêu thì thân thể liền mềm nhũn, phảng phất trong nháy mắt hóa thành một thác nước, lại bị đốt thành một ngọn lửa.
"A Chiêu... A Chiêu..." Liễu Tích Âm động tình lẩm bẩm để cho bụng Diệp Chiêu nóng lên, nàng chậm rãi đẩy nàng ấy ngã xuống giường, ngón tay từng chút cỡi ra vạt áo của Liễu Tích Âm, da thịt oánh bạch như ngọc, chỉ có vết sẹo chằng chịt phá hư mỹ cảm vốn có, đó là giá cao của việc đã từng chịu tra tấn thẩm vấn, khiến lòng Diệp Chiêu đau như cắt, hốc mắt không nhịn được ướt đẫm.
Nàng nhẹ nhàng hôn vết sẹo ở tỏa cốt Tích Âm, nữ tử mảnh mai ấy cứ như vậy mà nằm ở trên giường, hỏa hồng tiết y xốc xếch, giống như một đóa hoa tường vi nở rộ rực rỡ, búi tóc xoả tung, phía dưới tiết y là bộ ngực như ẩn như hiện, hai vai oánh nhuận tỏa ra một thứ mị hoặc vô thanh vô tức.
Khi cánh tay mảnh khảnh kia ôm lấy cổ Diệp Chiêu, nàng biết, cuộc đời này nàng cũng không có cách nào buông ra nữa.
Ánh mắt lưu ly sắc của Diệp Chiêu hóa thành một hồ xuân thủy, rũ mắt xuống, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên khuôn mặt Liễu Tích Âm, phác họa hình dáng của nàng, để lại vô số dấu vết nhàn nhạt, ngón tay thon dài di chuyển vào y phục của nữ tử, nơi nó đi qua đều như bừng cháy một ngọn lửa.
Nàng ở bên tai nàng ấy thở ra nhàn nhạt nhiệt khí, hô hấp của Diệp Chiêu bộc phát dồn dập, ngón tay thâm nhập vào y phục một chút rồi dời tới bộ ngực hương nhuyễn, cả tay nắm lấy, ôn nhu vuốt ve.
Liễu Tích Âm phát ra tiếng kêu nho nhỏ, tiễn thủy thu đồng nhuộm đầy tìиɧ ɖu͙©, ngước mắt nhìn chăm chú vào Diệp Chiêu trên người nàng, ôm lấy cổ nàng ấy thật chặc, lấy nụ hôn động tình đáp lại người yêu.
A Chiêu của nàng không chỉ công thành đoạt đất trên chiến trường, môi lưỡi dây dưa, cũng có thể dễ dàng bắt được cả thể xác lẫn tinh thần của nàng.
Diệp Chiêu hôn tỏa cốt của Liễu Tích Âm, chậm rãi liếʍ láp, chiếc lưỡi ôn nhu chạm hương nhuyễn trước ngực nàng, sau đó khẽ cắn nụ hoa hồng nhạt ở chính giữa.
"A..." Liễu Tích Âm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức không đè nén được rêи ɾỉ, phảng phất thổi vang tiếng kèn ra hiệu tiến công.
Cơ thể cả hai tựa sát chặt chẽ, làn da trắng như tuyết dần dần nhuộm đỏ, ở dưới ánh nến hòa hợp lộ rõ những vết hôn nhàn nhạt sắc hồng.
Tay Diệp Chiêu di chuyển một chút xuống phía dưới, khẽ chạm Tích Âm bình thản bụng, sau đó tiến vào giữa chân nàng.
Từng lớp y phục của hai người được cởi bỏ, ở trong ánh nến chập chờn, rõ ràng có thể thấy được bộ dáng của nhau, ngay cả Liễu Tích Âm đã từng vô số lần tưởng tượng, cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
A Chiêu hơi híp mắt, vùi đầu ở trước ngực của nàng, tóc dài đen tuyền tán lạc ra trên khuôn ngực tuyết bạch của nàng, tỏa ra một loại trí mạng cám dỗ. Thân thể của nàng cực kỳ cân đối, cuộc sống bình yên hai năm qua để cho những vết sẹo trên người phai đi không ít, nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy vết thương trí mạng cũ ở ngực phải, Tích Âm vươn tay ôn nhu vuốt ve vết sẹo trước ngực Diệp Chiêu.
"A Chiêu... Đau không?"
"Những thứ ta trải qua... so với nàng thì có cái gì đâu... Ta còn nghĩ, nếu như những vết sẹo trên người nàng có thể chuyển sang người ta thì tốt biết mấy." Đầu lưỡi linh hoạt của Diệp Chiêu nhẹ nhàng xoay vòng ở trên ngực của nàng , thỉnh thoảng lại khẽ cắn một phen.
"Ân... A Chiêu... Ta... A..." Theo động tác của Diệp Chiêu, Liễu Tích Âm không kìm được mà khẽ rên một tiếng, cũng hiếm thấy mà cho phép bản thân phóng túng.
Diệp Chiêu chỉ cảm thấy mình không nhịn được cả người như nhũn ra, tay nàng nhẹ nhàng tiến vào. Lòng bàn tay do hằng năm cầm kiếm nên hàm chứa vô số vết chai, chạm tới bức tường ẩm ướt bên trong, tạo nên một trận bủn rủn, dục hỏa trong lòng bất chợt bùng nổ toàn thân, để cho nàng trong nháy mắt tăng nhanh động tác, ngón tay liên tục lấn áp, kɧoáı ©ảʍ du tẩu khắp người, khiến nàng toàn thân phảng phất trải qua một lần điện.
Tiếng nước chảy da^ʍ mỹ, luật động thật sâu, dọc theo u kính đến hoa tâm.
"Ngô... A..." Liễu Tích Âm trầm trầm rêи ɾỉ, nàng dùng sức nắm chặt khăn trải giường dưới người, trong nháy mắt, phảng phất thân thể bị xé rách, sau đó ý thức liền chìm trong biển du͙© vọиɠ, từng trận kɧoáı ©ảʍ để cho nàng phảng phất một chiếc thuyền cô độc giữ cuồng phong bạo vũ, lay động liên tiếp khiến nàng không nhịn được mà cong người, dán sát bụng của Diệp Chiêu.
"Đau không?"
Diệp Chiêu nhẹ ngậm rái tai nàng, thanh âm khàn khàn mà hoặc nhân.
"Không... A... còn, còn tốt... A..." Liễu Tích Âm khẽ thì thầm, rồi lại động tình rêи ɾỉ, kɧoáı ©ảʍ tùy ý mà xâm chiếm toàn bộ lý trí, có chút mồ hôi thấm ướt vài sợi tóc, hương nhuyễn trước ngực tùy ý rung động, kiểu khiết tuyết bạch.
Ngón tay của nàng thâm nhập vào thân thể nàng ấy, linh hồn cả hai tựa như giao dung vào thời khắc này.
Tóc dài như mây tán lạc ở trên giường, dây dưa chung một chỗ, vài sợi rơi vào ngực khuôn ngực trắng noãn của cả hai, yêu nhiêu nhạ hỏa, vũ mị dị thường, là một loại mỹ cảm có để cho người ta hít thở không thông.
Nhịp trống tiết tấu, vệt nước trên vạt áo, trong đầu chỉ còn dư lại một mảnh du͙© vọиɠ trắng xóa, phảng phất đang ở trên mây, không cách nào đè nén lại thanh âm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức đầu ngón chân bắt đầu co rúc.
Tướng Quân không biết mệt mỏi mà phát động tiến công, ngón tay điên cuồng thâm nhập càng sâu, một thứ kɧoáı ©ảʍ mà nàng chưa từng cảm nhận trước đây khiến nàng hoàn toàn thất thủ.
"A Chiêu... A..."
Đau đớn kèm theo cực hạn kɧoáı ©ảʍ.
Liễu Tích Âm khẽ hé môi đỏ, ngực kịch liệt phập phòng, trong mắt thủy quang liễm diễm, rơi vào trong khoái ý sót lại.
Hết thảy khôi phục lại bình tĩnh, bên trong gian phòng chỉ còn dư lại thanh âm nến thiêu đốt cùng tiếng thở dốc của các nàng hòa lẫn với nhau.
Diệp Chiêu vùi đầu ở mái tóc dài như mây của nàng, ngực tựa sát vào nhau, thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim đập rất nhanh, mồ hôi giao dung một chỗ.
"Tích Âm, ta yêu nàng." Diệp Chiêu thấp giọng nói.
Cảm nhận người dưới thân hơi mê sảng, Diệp Chiêu cẩn thận hôn mái tóc thấm ướt trên trán Liễu Tích Âm.
Nàng yêu Tích Âm, so với trong tưởng tượng còn yêu nhiều hơn nữa, yêu đến muốn cùng nàng ấy trầm luân, đến chết không thôi...
"Ta cũng yêu ngươi, A Chiêu."