Đương nhiên Đường Nham và Kiều Tuyên sẽ không ở chung một chỗ với Đường Thế Thành, cũng không ở nhà cũ trước kia của ông Đường, mà là mua một khu nhà ba tầng nằm độc lập ở gần ngoại ô, ngoại trừ nhân viên làm theo giờ nửa tháng đến một lần ra, bình thường chỉ có hai người bọn họ.
Căn nhà đối với hai người mà nói vốn đã lớn, nhất là bây giờ không ai nói lời nào, yên tĩnh càng cảm thấy trống rỗng.
Kiều Tuyên vốn ngồi ở ghế sô pha đối diện mặt không chút thay đổi nhìn Đường Nham phía trước cậu, khi cậu cảm thấy khuôn mặt mình cứng đờ thì Đường Nham vẫn duy trì tư thế kia — cau mày nhìn cậu.
Bộ dạng hai người như vậy càng giống như giằng co một trận, kết quả lần này là Kiều Tuyên thua trước, mặt không chút biểu cảm nhìn về phía Đường Nham đối với cậu mà nói thì có chút độ khó, cậu vừa nhìn thấy Đường Nham thì việc muốn làm nhất chính là nhào tới, đương nhiên, cậu thật sự làm vậy!
“Ôi trời ơi, làm gì nghiêm túc vậy? Làm như em muốn đi theo xin số điện thoại của con gái vậy!” Kiều Tuyên nhào về phía Đường Nham, cố ý giống như chú chó bông cọ xát trong ngực anh, một tay đặt lên giữa lông mày của anh, vuốt phẳng chỗ nhíu lại.
Khi cậu nhào tới Đường Nham liền đỡ cậu, lại bị bộ dạng xấu xa làm trò này của cậu trong nháy mắt phá công khuôn mặt băng sơn, một tay đỡ lưng của cậu, một tay vỗ dưới mông cậu một cái, cười mắng: “Đừng quậy!”
“Ai quậy? Em mới không quậy! Anh một tên bạo quân, lại dám đánh mông em! Em muốn báo thù!”
Bị Kiều Tuyên làm ầm ĩ một trận, nghiêm túc ban đầu lập tức biến mất.
Kiều Tuyên muốn bạo động bị Đường Nham đè xuống ghế sô pha, hai chân rất tự giác vòng lên thắt lưng của Đường Nham, mắt lấp lánh ánh sao nhìn anh, “Em đói rồi!” Cố ý cong người lên cọ cọ người dưới của Đường Nham.
Ánh mắt Đường Nham thay đổi, anh thích Kiều Tuyên chủ động như vậy, nhưng vật nhỏ này càng lúc càng lớn mật, khiến anh suýt chút nữa không chịu đựng được, loại cảm giác này… Rất thú vị!
“Tiểu xấu xa, đói khát như vậy?” Đường Nham cúi người, mổ lên môi cậu một cái, liếʍ vành tai của cậu, thấp giọng nói.
“Sai, là chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ! Lúc nãy ở trường học anh cũng không thỏa mãn em!”
Kiều Tuyên oán niệm nói khiến động tác của Đường Nham ngừng lại, trong trí nhớ của anh vẫn là hình ảnh thiếu niên Kiều Tuyên ngây thơ hôn anh một cái liền xù lông đỏ mặt, so sánh với hiện tại, ngay cả chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ cũng có thể nói ra, mèo con tiến hóa thành tiểu hồ ly chẳng qua cũng chỉ như thế này thôi!
Tuy Đường Nham một tay quản lý Đường thị, năm nay lại chẳng qua chỉ mới hai mươi sáu tuổi, trước khi gặp được Kiều Tuyên cũng không phải chưa từng yêu đương, nhưng đều là loại chỉ nói yêu đương không nói chuyện tình cảm, gặp được Kiều Tuyên thì đột nhiên đâm đầu vào, vậy nên đối xử với Kiều Tuyên chắc chắn không giống với những người lúc trước, tuy là thủ đoạn đạt được Kiều Tuyên không hay ho thế nào, nhưng sau đó hầu hết thời gian anh đều có một phần tôn trọng với Kiều Tuyên. Kiều Tuyên vốn có chút bài xích với những chuyện này, đương nhiên anh sẽ không đòi hỏi Kiều Tuyên dùng miệng trên giường, cũng sẽ không đòi hỏi cậu nói vài lời thô tục.
Ở trên giường, thật ra hai người bọn họ cũng không có gì đa dạng, thủ đoạn phong phú đối với người khác của Đường Nham trước đây đều cất vào.
Ngay lúc Đường Nham sắp hóa thân thành “ngây thơ” boy thì Kiều Tuyên lại đột nhiên thay đổi, còn thoáng cái thành tinh thế này, cũng không trách Đường Nham không chịu đựng được!
Đường Nham ho khan một cái che giấu mất tự nhiên của bản thân, buông Kiều Tuyên ra, vốn muốn nói chuyện chính sự, không hiểu sao lại biến thành thế này?
“Đừng lộn xộn, nói rõ ràng chuyện của em trước đã.”
“Em có thể có chuyện gì?” Kiều Tuyên không cho là đúng, ôm cổ Đường Nham rồi ngồi xuống, lại tinh mắt phát hiện vành tai của anh lại có thể đỏ, lập tức trợn to mắt, còn chưa tin chớp mắt hai cái, vẻ mặt ngạc nhiên nhéo lên, không thể tin nói: “Đừng nói là anh xấu hổ nha!!”
Mặt Đường Nham không thay đổi kéo tay cậu xuống lại, “Đừng ngắt lời, bây giờ đang nói chuyện của em!”
“Đường Nham, thật sự lỗ tai anh đỏ rồi! Đã đỏ như quả ớt! Đừng nói với em là anh thật sự xấu hổ đó! Ôi trời, anh vậy mà cũng sẽ xấu hổ!” Kiều Tuyên giống như phát hiện ra đại lục mới, chà chà không cho anh tóm được, bị Đường Nham mạnh mẽ vây khốn.
Da Đường Nham vốn trắng, hai lỗ tai thật sự quá rõ ràng, chính anh cũng có thể cảm nhận được nó nóng lên, nội tâm chửi mẹ nó một mảnh, nét mặt không chút thay đổi như trước, thậm chí còn cau mày nhìn Kiều Tuyên, một khuôn mặt nghiêm túc nhìn cậu cố tình gây sự.
Cuối cùng Kiều Tuyên vẫn không thể nào chụp được hình ảnh mang tính lịch sử này, chờ khi Đường Nham buông cậu ra thì đã không thấy lỗ tai đỏ như quả ớt nữa, chẳng qua Kiều Tuyên lại có thêm một hứng thú — đùa giỡn Đường Nham, trước đây cậu không biết, Đường Nham thế mà lại có một mặt này!
Quay lại chủ đề chính, Đường Nham đỡ Kiều Tuyên đang treo trên người anh ngay nagwns lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu, hỏi: “Bắt đầu từ lúc nào?”
Kiều Tuyên chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ vô tội hỏi, “Lúc nào cái gì? Em không biết anh đang nói gì!” Đưa móng vuốt lên câu cổ Đường Nham, nhưng ánh mắt cúi xuống không nhìn Đường Nham lại cực kỳ âm u, Đường Nham thấy Kiều Tuyên cúi đầu, một dáng vẻ đáng thương thì có chút mềm lòng, lại không biết trong đầu cậu đang vận hành nhanh chóng, nên dùng cái cớ gì để bổ sung vào di chứng đời sau.
Nếu như đến bây giờ Đường Nham vẫn không phát hiện Kiều Tuyên không bình thường thì thật sự không có tư cách nói thương cậu rồi, khứu giác trên thương trường linh mẫn như báo săn. Thật ra anh hẳn là phải phát hiện sớm hơn, cũng bởi vì Kiều Tuyên biểu hiện quá mức bình thường trước mặt anh, anh lại luôn đắm chìm trong thời kỳ tình cảm của hai người ấm lên nên lâu như vậy mới nhận ra không đúng.
Khi Kiều Tuyên ở cùng với anh thì rất bình thường, không nhìn ra có gì khác thường, Kiều Tuyên thích dính anh, vậy nên hai người bọn họ luôn ở cùng một chỗ, thế nên anh không nhận ra Kiều Tuyên bất thường khi đối mặt với người khác.
Thân thể cứng ngắc, không nói nên lời.
Bây giỡ ngẫm lại một chút, trong khoảng thời gian này anh thực sự chưa từng nhìn thấy Kiều Tuyên nói chuyện với người khác ngoại trừ anh, ngay cả ở công ty, vừa có nhân viên gõ cửa, cậu liền trở về phòng riêng, lúc đó anh chỉ cho là xấu hổ quá, bây giờ xem ra lại không chỉ như vậy.
Đến nhà hàng thì chọn phòng, đến chỗ nhiều người thì núp trong ngực anh, bài xích đến trường học, ngồi cách xa vị trí bạn học, khi bị thầy hướng dẫn gọi thì mất tự nhiên, ngay cả khi bị thầy hướng dẫn chất vấn cũng không phản bác, đây không phải là Kiều Tuyên anh biết, tính tình Kiều Tuyên không ôn hòa, ủy khuất như vậy cũng có thể nuốt vào, thậm chí bản thân làm thinh cũng không bình thường.
Khi Đường Nham đang do dự có nên ôm người vào lòng hay không, không ép cậu nữa, Kiều Tuyên cũng đã nghĩ kỹ lí do thoái thác.
Kiều Tuyên ngẩng đầu, đáng thương nhìn Đường Nham, nhỏ giọng nói: “Là từ khi… bắt đầu từ khoảng thời gian mẹ em qua đời đó.”
Mẹ, xin lỗi vì đã kéo mẹ ra! Trong lòng Kiều Tuyên rất hổ thẹn mà dập đầu với mẹ cậu, trên mặt lại cố gắng đóng vai em bé đáng thương.
“Khoảng thời gian mẹ vừa qua đời em luôn rất sợ hãi, cảm thấy trên thế giới này chỉ còn lại một mình em, tối ngủ còn luôn gặp ác mộng, có đôi khi xung quanh chỉ là một màu đen kịt, em có gọi thế nào cũng không có người đáp lại, có đôi khi xung quanh rất nhiều người, nhưng đều dùng ánh mắt hung ác trừng em, một mình em núp ở góc, cả thế giới đều là người xấu…”
Cậu lộ ra vẻ mặt bảy phần thật lòng, ba phần phóng đại cảm động, hơn nữa Đường Nham quan tâm sẽ bị loạn, ánh mắt Kiều Tuyên vừa hiện lên hơi nước, vẻ mặt Đường Nham liền đau lòng nhanh chóng ôm tới, vừa an ủi vừa hôn.
“Bảo bối đừng sợ, em vẫn còn có anh, anh luôn bên cạnh em, sẽ không để em lại một mình!”
Khoảng thời gian mẹ Kiều Tuyên qua đời anh vẫn luôn ở cạnh cậu, mẹ là người thân cuối cùng của Kiều Tuyên, KIều Tuyên ngoài mặt hoạt bát nhưng thật ra nội tâm rất mẫn cảm, cũng không có cảm giác an toàn gì. Sau khi mẹ qua đời thì Kiều Tuyên gần như tan vỡ, không ăn không uống. Tuy anh yêu Kiều Tuyên, nhưng cũng không có cách nào thay thế người thân thật sự, huống chi khi đó quan hệ hai người bọn họ cũng không hòa hợp, Kiều Tuyên vẫn còn bài xích anh.
Anh không nỡ, nhưng cũng chỉ có thể dùng cách của mình để cùng cậu vượt qua.
Tuy sau đó Kiều Tuyên thoạt nhìn quả thật đã khôi phục bình thường, nhưng không ngờ rằng lại để lại một tai họa ngầm lớn như vậy!
“Em biết anh vẫn luôn bên cạnh em, khi đó chính anh đã kéo em từ trong bóng tối ra ngoài, đút em ăn cơm uống nước, nói chuyện dỗ em ngủ.” Kiều Tuyên đỏ mắt giống như làm nũng dán vào trong cổ Đường Nham cọ cọ, lại ủy khuất bẹp miệng, “Nhưng, người khác không phải anh, em không tin tưởng bọn họ, thể xác và tinh thần của em đều theo bản năng không khống chế được bài xích tiếp xúc với bọn họ. Đường Nham, trừ anh ra, em không tin người nào hết!”
Cái lí do thoái thác này đương nhiên cũng là bịa ra, phản ứng của cậu hoàn toàn là do đời trước bị Đường Nham nhốt nên để lại di chứng, hai năm không ra khỏi phòng, lại không ngừng bị Đường Nham truyền bá tư tưởng không thể tiếp xúc với người khác, cho đến khi Đường Nham qua đời cậu được đưa ra nước ngoài, cậu đã không thể tiếp xúc bình thường với người khác, thậm chí ở chỗ nhiều người sẽ không khống chế được cả người cứng ngắc, muốn chạy trốn.
Nguyên nhân giống với lần trước lừa gạt Đường Nham, sự thật này không thể nói cho anh biết.
Cậu không muốn Đường Nham hổ thẹn với cậu chút nào, cũng không cảm thấy đời trước Đường nham có lỗi gì với cậu cả. Ngay cả cậu khi biết mình thay đổi thành như vậy cũng chưa từng trách Đường Nham, khi đó cậu đã bị nhốt trong phòng hai năm đột nhiên bị một người xa lạ đưa ra ngoài, trong não còn một mảnh mờ mịt, cho đến khi được đưa lên máy bay mới ý thức được có thể Đường Nham đã xảy ra chuyện. Cảm giác đầu tiên là khủng hoảng bất an.
Đường Nham đã sắp xếp tốt mọi chuyện cho cậu ở trong phòng nửa tháng, Đường Nham không đến tìm cậu, bất an trong lòng càng lúc càng lớn, mãi đến khi nhìn thấy luật sự lấy di chúc ra, cậu mới biết rằng Đường Nham đã chết.
Trời long đất lở, tuyệt vọng nặng nề bao trùm khắp mọi nơi, ép cậu tới không thở nổi. Khoảng thời gian đó đối với cậu mà nói là u tối, cậu giống như một cái xác không hồn, đại não trống rỗng.
Khi cậu dần dần tỉnh táo lại từ cú sốc Đường Nham qua đời, thế giới của cậu đã hoàn toàn cắt đứt với bên ngoài, từ thể xác đến linh hồn, bài xích tất cả mọi người.
Loại bài xích này đi theo cậu trùng sinh đến đời này, ngoại trừ Đường Nham, những người khác đều không được.
Sau khi trùng sinh Kiều Tuyên cũng nghĩ tới điều này, cậu nghĩ kết quả có hai nguyên nhân, Đường Nham nhốt cậu thời gian dài chỉ có thể coi là mặt nhỏ, nguyên nhân trọng yếu hơn là trên người cậu.
Cú sốc Đường Nham chết ở đời trước đối với cậu là quá lớn, trong tiềm thức cậu không tin đường Nham sẽ bỏ lại cậu, cậu đối với một số việc có cố chấp đáng sợ, trước khi Đường Nham chết cậu biết bởi vì Đường Nham gần như biếи ŧɦái muốn chiếm hữu cậu dày vò, nhưng sau khi Đường Nham chết cậu lại tự khoác lên bản thân gông xiềng của Đường Nham, thật giống như… Đường Nham vẫn ở bên cạnh nhìn cậu!
Cậu nhìn người khác Đường Nham sẽ tức giận, người khác nhìn cậu Đường Nham sẽ tức giận, cậu nói chuyện với người khác Đường Nham sẽ tức giận… Tất cả những thứ Đường Nham không cho phép đều gia cố trong linh hồn cậu, đời trước trong đại não cậu chưa kịp phản ứng thì thân thể đã tuân theo mệnh lệnh của Đường Nham rồi.
Sau khi trùng sinh Kiều Tuyên ngoại trừ dính lấy Đường Nham, việc làm nhiều nhất là nhớ lại. Đường Nham vẫn cưng chiều cậu như cũ, cậu cũng ỷ lại Đường Nham, có thể quấy rối, có thể được cưng chiều mà kiêu căng, nhưng cậu không thể lại tìm đường chết như đời trước, lại cản trở Đường Nham!
Người quý ở chỗ tự biết mình, nếu như đã trải qua sinh tử mà cậu còn không thấy rõ hiện thực, vậy tự cậu cũng khinh bỉ bản thân mình.
Lí do thoái thác của Kiều Tuyên cũng không phải là không có kẽ hở, nhưng khi Kiều Tuyên nhắc tới chuyện mẹ qua đời thì Đường Nham liền tin tưởng theo bản năng, anh tận mắt nhìn thấy Kiều Tuyên bị tổn thương vì sự kiện kia bao nhiêu, tâm lý không phải không thể bị thương. Hơn nữa anh đau lòng Kiều Tuyên và kỹ xảo của Kiều Tuyên thoáng cái tăng lên, lại thêm Kiều Tuyên nói lời đường mật quăng mìn, lý do này gần như đã được Đường Nham chấp nhận trong nháy mắt.
Camellia W: có ai không hiểu căn bệnh của Tiểu Kiều không? Giải thích đơn giản là hồi đời trước từ sau khi bị Đường Nham nhốt lại thì đến khi ảnh chết mới được thả ra ấy, trong khoảng thời gian đó thì công quân đã “tẩy não” Tiểu Kiều bằng những suy nghĩ như không được để người khác chạm vào, không được nhìn người khác, không được nói chuyện với người khác,… cấm tất cả những hành động giao lưu với thế giới bên ngoài của ẻm, một khoảng thời gian dài Tiểu Kiều chỉ nói chuyện với một người là Đường Nham, dần dần thì ẻm quên đi cách giao tiếp với người bên ngoài. Sau khi Đường Nham chết thì Tiểu Kiều không tin ảnh chết (thật ra là không tin ảnh bỏ lại ẻm một mình) mà cho rằng ảnh vẫn còn bên cạnh nên vô thức làm theo những gì Đường Nham tiêm nhiễm lúc trước vì sợ ảnh giận, kiểu như nó thành thói quen luôn rồi, hành động đi trước suy nghĩ ấy. Và điều đặc biệt là Tiểu Kiều cũng không muốn trị bệnh (spoil nhẹ) nên càng cố giấu diếm hơn nữa, về lý do tại sao thì mấy chương sau sẽ giải đáp.