Trùng sinh về hai mươi mốt tuổi, chính xác mà nói thì Kiều Tuyên vẫn còn là một học sinh, nghiên cứu sinh năm hai, đây đã định trước là một năm đầy sự kiện, cũng là bước ngoặc quan hệ của cậu và Đường Nham đời trước.
Mẹ Kiều Tuyên chịu đựng qua đầu mùa xuân trên giường bệnh viện rồi mất, hợp đồng bao nuôi ba năm của cậu và Đường Nham cũng đến kỳ hạn, nhưng Đường Nham vẫn không thả cậu đi.
Đời trước vào lúc này Kiều Tuyên đau thương và bị Đường Nham ép buộc đến sứt đầu mẻ trán, một thời gian dài gần như không có lý trí.
Tang lễ của mẹ cậu, nghĩa trang đều do một tay Đường Nham sắp xếp, nhưng cậu ngay cả ý nghĩ tặng bó hoa cho mẹ cậu của Đường Nham cũng từ chối.
Ba Kiều Tuyên vào lúc cậu chín tuổi đã qua đời ngoài ý muốn, cậu và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, không may vài năm sau mẹ bị chẩn đoán đã mắc ung thu phổi giai đoạn cuối, để chữa bệnh cho mẹ cậu, cậu bán mình cho Đường Nham, biết rõ bệnh của mẹ đã không thể cứu vãn, cậu vẫn không buông tha.
Mỗi lần thấy mẹ bị đẩy vào phòng phẫu thuật Kiều Tuyên đều sẽ che mặt yên lặng rơi lệ bên ngoài, cậu sợ mẹ cậu cũng bỏ rơi cậu, cậu rất sợ chỉ còn một thân một mình.
Mẹ Kiều Tuyên cuối cùng vẫn qua đời, Kiều Tuyên có loại cảm giác trời sập xuống.
Khi cậu ở trong chăn khóc đến sưng mắt không mở ra được là Đường Nham lôi cậu ra, đắp mắt cho cậu, đút cậu ăn, mặc cậu mắng, sau khi cậu ngủ còn dọn dẹp những thứ gì đó cậu nổi giận ném, cẩn thận từng li từng tí, rất sợ đánh thức cậu.
“Anh cút đi! Đừng để tôi thấy anh nữa!” Khi đó Kiều Tuyên thật sự rất khó coi, con mắt sưng đỏ, thanh âm khàn khàn, quần áo rách rưới, đầu tóc rối bời, khuôn mặt tiều tụy, đối xử với Đường Nham càng như người điên mắc bệnh tâm thần.
Đường Nham chỉ lẳng lặng nhìn cậu, không lại gần, cũng không bỏ đi, nhìn cậu trút giận, gào thét, chờ cậu mệt mỏi yên tĩnh mới tiến lên, không để ý cậu giãy dụa chặt chẽ khóa cậu vào trong ngực, thấp giọng ghé vào lỗ tai cậu nói: “Đừng sợ, em còn có anh, anh sẽ không rời khỏi em, em cũng đừng rời khỏi anh.”
Không biết là bị Đường Nham nói trúng hay là điều gì khác, khoảng thời gian đó chất lượng giấc ngủ của Kiều Tuyên cực kỳ không tốt, không ngủ được, nửa đêm đang ngủ lại tỉnh dậy, trong mộng xung quanh một màu đen kịt, cả thế giới chỉ còn lại một mình cậu, đó là một loại hiu quạnh khiến người ta phát rét run rẩy.
Sau này loại hiện tượng này bị Đường Nham phát hiện, lúc ngủ Đường Nham lột hết người cậu, cũng lột hết bản thân, ôm chặt cậu, chân dài quấn lấy cậu, ngực dán vào cậu, khóa cả người cậu trong ngực, dùng một loại tư thế hận không thể nhét cậu vào trong cơ thể dùng nhiệt độ của bản thân sưởi ấm cậu.
Đường Nham cứ ôm cậu như vậy, hôn đỉnh đầu cậu, vuốt lưng cậu, không mang theo một chút tìиɧ ɖu͙© nào.
Khi Đường Nham ở đây, Kiều Tuyên hoàn toàn bị động, nhưng cuối cùng, cậu vẫn trong lòng Đường Nham lần đầu tiên ngủ ngon sau khi mẹ qua đời.
Kiều Tuyên đã định trước là bài xích Đường Nham từ khi mới bắt đầu, tính tình cậu vốn quật cường, đến chỗ này của Đường Nham liền tiến thêm một bước trở nên bướng bỉnh.
Sau khi mẹ qua đời Kiều Tuyên liền chuẩn bị rời khỏi Đường Nham, cậu ỷ lại Đường Nham quá rõ ràng, điều này khiến cậu sợ hãi, sau khi sợ hãi thì giống như đà điểu vùi đầu vào trong đống cát, những bộ phận trần trụi để lộ ra bên ngoài lần lượt nhắc nhở cậu Đường Nham dùng thủ đoạn hèn hạ chiếm giữ cậu.
Tháng sáu năm nay, Kiều Tuyên nhận được một cơ hội rời khỏi chỗ này, dưới sự đề cử của thầy hướng dẫn dứt khoát đích thân xin ra nước ngoài du học.
Loại chuyện này đương nhiên lừa gạt Đường Nham, Kiều Tuyên không phải là một kẻ biết diễn trò, khi đối mặt với Đường Nham không khỏi có chút chột dạ, cậu cứng cổ nói với mình, vốn là lỗi của Đường Nham, cậu làm như vậy không hề có lỗi với anh chút nào.
Tuy là nghĩ vậy nhưng khoảng thời gian đó trước khi rời khỏi cậu lại dịu ngoan trước mặt Đường Nham không ít, không biết là xuất phát từ chột dạ, hổ thẹn, hay là điều gì khác.
Mãi cho đến khi thông báo tới, định xong ngày tháng, mua xong vé máy bay, Đường Nham cũng không phản ứng chút nào, trong lòng Kiều Tuyên thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng nảy sinh chút bực bội, cậu đem chuyện này đổ cho việc lo lắng vì phải đến một chỗ xa lạ.
Cho đến khi cầm vé máy bay đứng ở sân bay, Kiều Tuyên có loại cảm giác không thể tin được, cậu thật sự có thể rời đi sao? Từ đầu đến cuối cậu vẫn không thể tin được Đường Nham cứ buông tha cậu như vậy.
Nghĩ đến sau này, trong lòng Kiều Tuyên có chút sợ, lại bị cậu giả bộ bình tĩnh ép xuống. Cậu tự nói với mình, sau này thật sự chỉ còn dư lại một mình cậu rồi! Lúc đó Kiều Tuyên vẫn chưa phát hiện, trong tiềm thức cậu đã đưa Đường Nham về vị trí người nhà.
Nén bất an xuống, Kiều Tuyên có chút chờ mong với cuộc sống sau khi ra nước ngoài, cậu khát vọng đến một nơi không ai quen biết aậu, bắt đầu lại cuộc sống. Trong tưởng tượng của cậu, tương lai là ánh nắng tươi sáng, cậu có căn phòng của mình, bạn học, bạn bè, giống như bạn đồng trang lứa chơi game, đi dạo. Cậu còn có thể nuôi một chú chó, mỗi ngày dắt chó đi dạo trong công viên.
Kiều Tuyên tưởng tượng rất tốt đẹp, nhưng kết cục thật sự là một giây cuối cùng khi cậu vào cửa kiểm tra an ninh đã bị Đường Nham vốn nói ra khỏi nhà bắt lại.
Sắc mặt Đường Nham trắng bệch, con mắt vằn vện tia máu, thoạt nhìn đã rất lâu không nghỉ ngơi, ánh mắt dừng lại trên mặt Kiều Tuyên sắc bén giống như một con dã thú, “Kiều Tuyên, có phải anh quá cưng chiều em rồi không!”
Giọng của Đường Nham quá hung tàn, mang theo hủy diệt, lần đầu tiên Kiều Tuyên nghe thấy không nhịn được run một cái, giống như thật sự bị hù dọa, mãi đến khi bị Đương Nham khiêng ném vào trong xe mới kịp phản ứng, đập cửa sổ xe bảo Đường Nham thả cậu ra.
Đường Nham không nói một lời, chỉ vẻ mặt âm u nhìn cậu, khi Kiều Tuyên vung nắm tay đến người anh mới nắm cổ tay cậu lại.
“Buông ra! Đường Nham, mẹ nó anh nắm đau tôi!”
Lần đầu tiên Đường Nham không “thương hương tiếc ngọc”*, trên tay lại dùng sức một chút, dường như muốn bóp nát cổ tay cậu. (*ngọc và hương ẩn dụ người phụ nữ, ý nói người đàn ông cần chăm sóc, yêu thương người phụ nữ)
Kiều Tuyên hít vào một hơi, vừa mắng vừa đá về phía Đường Nham.
“Anh vẫn luôn chờ em quay đầu lại.” Thanh âm Đường Nham đột nhiên vang lên, bình tĩnh đến dọa người, bình thản liếc mắt nhìn Kiều Tuyên một cái, Kiều Tuyên lại không nhịn được rùng mình.
“Kiều Tuyên, anh đã cho em cơ hội, em đã không quý trọng, vậy…” Đừng trách anh, mấy chữ này đến cùng Đường Nham không nói ra.
Sau đó Kiều Tuyên mới biết được, từ ngày đó khi cậu viết đơn xin Đường Nham đã biết, nhưng anh vẫn không để ý, anh đang đợi, đợi Kiều Tuyên chủ động tự mình ở lại, thậm chí giả bộ đi công tác tạo cơ hội cho Kiều Tuyên, cho đến khi Kiều Tuyên đứng ở cửa lên máy bay, anh mới nhận thấy rõ, Kiều Tuyên thật sự muốn bỏ đi, không thể nào chủ động ở lại bên cạnh anh.
Sau đó, Đường Nham mang Kiều Tuyên về nhà, ngược đãi một trận trên giường, dùng thủ đoạn cứng rắn giữ Kiều Tuyên lại. Kiều Tuyên cũng không phải một ngươi dễ dàng thỏa hiệp, hai người càng cãi nhau càng lớn, mâu thuẫn ngày càng sâu sắc. Không tin tưởng của Đường Nham trở nên mãnh liệt, càng điên cuồng muốn chiếm Kiều Tuyên làm của riêng, Kiều Tuyên vẫn không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cho đến mức Đường Nham nhốt Kiều Tuyên lại.
Bước ngoặc quan hệ của hai người bọn họ là lần Kiều Tuyên bỏ đi kia, mà bây giờ Kiều Tuyên đã trùng sinh, vừa đúng trùng sinh vào lúc này, cậu không phải Kiều Tuyên lúc trước, đương nhiên sẽ không muốn rời khỏi Đường Nham, đương nhiên quan hệ của hai người cũng không đến tình trạng kia của đời trước.
Ngược lại, mấy ngày nay Kiều Tuyên không hề che dấu sự quyến luyến với Đường Nham chút nào khiến quan hệ của hai người nhanh chóng ấm lên, đã đến trình độ như hình với bóng.
Camellia W: quá khứ lúc nào cũng đau thương.