Ôn Phi Khanh đứng lặng người nhìn theo Lý Tồn Hiếu cho đến khi chàng khuất hẳn với đôi mắt nhòa lệ, trên khuôn mặt kiều diễm hiện lên nỗi buồn thương và cả sự tuyệt vọng.
Đột nhiên nàng vội vã đưa tay áo lau mắt, quát lên :
- Kẻ nào lén lút làm gì ở đây thế?
Từ khu rừng rậm ở bên trái phía sau Ôn Phi Khanh bỗng xuất hiện một nhân ảnh, tiếp đó là một giọng nói sang sảng vang lên :
- Ôn nhị cô nương của Hàn Tinh môn quả nhiên danh bất hư truyền, thính lực thật tinh nhạy!
Ôn Phi Khanh từ từ quay mình lại, thấy cách đó chừng hai trượng một bạch y nhân tuấn mỹ dị thường đang thong dong bước lại.
Nàng buột miệng :
- Triệu Ngọc Thư!
Bạch y nhân dừng lại, ngạc nhiên hỏi :
- Ôn Phi Khanh biết tôi sao?
Ôn Phi Khanh đáp :
- Không biết, nhưng cũng có thể đoán chắc được tám phần trăm!
Triệu Ngọc Thư cười nói :
- Triệu Ngọc Thư rất lấy làm vinh hạnh...
Ôn Phi Khanh ngắt lời :
- Gan mật người thật không nhỏ.
- Có phải nhị cô nương trách tôi trốn trong rừng nghe lén?
- Không! Ta muốn nói ngươi còn dám xuất hiện ở xung quanh Quỳnh Dao cung này.
Triệu Ngọc Thư ngơ người ra một lúc rồi bỗng cất tiếng cười giảo hoạt nói :
- Vị tu mi tri kỷ của cô nương thật nhanh miệng, nhưng không ngờ y đem chuyện ấy kể với một nữ nhân...
Ôn Phi Khanh lạnh lùng ngắt lời :
- Nếu muốn người không biết thì tự mình đừng làm. Đã làm mà còn sợ người khác biết thì đó là hạng người gì?
- Nhị cô nương đừng xem thường Triệu Ngọc Thư quá! Nếu sợ thì tôi đã không làm rồi...
Ôn Phi Khanh cười mỉa :
- Nghe ra thật đáng mặt anh hùng!
- Hai chữ anh hùng Triệu Ngọc Thư không dám đương. Tuy vậy những việc mình đã làm, Triệu Ngọc Thư này còn dám thừa nhận.
Ôn Phi Khanh hỏi :
- Ngươi biết suýt nữa đã làm hại đến tính mạng của Tư Đồ Lan không?
Triệu Ngọc Thư đáp :
- Tôi biết. Vị tu mi tri kỷ của cô nương đưa Tư Đồ Lan về Quỳnh Dao cung nhưng tôi đuổi không kịp chỉ đành phải đến sau.
- Ngươi còn đến Quỳnh Dao cung làm gì?
- Đương nhiên là mang giải dược cho Tư Đồ cô nương.
Ôn Phi Khanh à một tiếng hỏi :
- Thật ư?
- Nhị cô nương nên biết rằng vì sợ Tư Đồ Lan thay lòng mà tôi định chiếm hữu cô ta chứ hoàn toàn không có y định hại mạng của cô ấy.Triêu Ngọc Thư này thà chết chứ không bao giờ để cô ấy phải tổn thương...
- Nghe giọng lưỡi ngươi hình như có vẻ thành thật và cảm động lắm lắm!
Triệu Ngọc Thư hiểu ra hàm ý mai mỉa trong câu nói của Ôn Phi Khanh, liền đáp :
- Tôi hoàn toàn thành tâm, tin hay không là tùy cô nương thôi.
Ôn Phi Khanh trầm ngâm một lúc rồi chợt nói :
- Ngươi có thể ngồi xuống nói chuyện với ta một lúc không?
Triệu Ngọc Thư cảm thấy bất ngờ nhưng cũng vội vã trả lời :
- Đương nhiên Triệu Ngọc Thư rất lấy làm vinh hạnh!
Ôn Phi Khanh ngồi xuống một tảng đá, Triệu Ngọc Thư cũng tìm chỗ cách đó vài bước ngồi xuống theo.
Toạ định xong nàng mở lời ngay :
- Ngươi đã vào Quỳnh Dao cung chưa?
Triệu Ngọc Thư lắc đầu :
- Chưa! Tôi còn ngập ngừng chưa dám...
- Vì sao không dám? Phần nào còn có biết hổ thẹn chứ gì?
- Không phải thế! Tôi nhận thấy hành vi đó hơi lỗ mãng một chút nhưng không có gì đáng hổ thẹn, bởi vì xuất phát từ điểm chính là do hai chữ tình ái. Tôi chỉ băn khoăn là nếu gặp Quỳnh Dao cung chủ ắt sẽ hiểu lầm rồi nảy sinh xung đột làm phiền phức đến Tư Đồ cô nương.
- Ngươi cũng còn biết nghĩ đến người... Nhưng đó là giảo biện, vì nếu thật sự ngươi nghĩ đến cô thì phải đến sớm hơn.
Triệu Ngọc Thư lo lắng hỏi :
- Ý của nhị cô nương là...
- Bởi vì nếu chờ đến bây giờ thì cô ta đã mất mạng rồi...
Triệu Ngọc Thư cười nói :
- Không đâu! Tôi biết rõ dược tính của loại thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ này. Tư Đồ cô nương trong phạm vi một tháng sẽ không ảnh hưởng gì đâu...
Đột nhiên hắn ngừng mục nhìn Ôn Phi Khanh hỏi :
- Tại sao Tư Đồ cô nương nói rằng nếu chờ đến bây giờ thì Tư Đồ cô nương đã mất mạng?
- Bởi vì hiện tại cô ấy đã vô sự.
Triệu Ngọc Thư ngạc nhiên hỏi :
- Sao nhị cô nương biết?
- Ta từ Quỳnh Dao cung ra đây sao lại không biết được?
Triệu Ngọc Thư run giọng :
- Ai... ai đã cứu cô ta?
Ôn Phi Khanh đáp :
- Vị tu mi tri kỷ của ta, Lý Tồn Hiếu!
Triệu Ngọc Thư biến sắc, nghiến răng nói :
- Thì ra chính là hắn! Ta thề nếu không gϊếŧ hắn sẽ không làm người!
Dứt lời bật dậy định lao đi.
Ôn Phi Khanh xuất chỉ điểm tới ngay.
Triệu Ngọc Thư trúng một chỉ ngồi bệt ngay xuống, hậm hực nói :
- Nhị cô nương không thể giữ tôi được mãi đâu!
Ôn Phi Khanh lạnh giọng đáp :
- Ta không cần giữ ngươi, chỉ muốn cho ngươi nghe hết để đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử...
- Hừ... Ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, còn hắn...
- Vị tư mi tri kỷ của ta là bậc chính nhân quân tử đỉnh thiên lập địa. Quỳnh Dao cung chủ đã có ý đưa nhi nữ của mình gả cho chàng, và lúc đó muốn cứu Tư Đồ cô nương chỉ có cách ấy. Thế nhưng chàng đã kiên quyết không chấp nhận.
- Nhị cô nương chớ coi Triệu Ngọc Thư là trẻ lên ba. Muốn cứu Tư Đồ cô nương ngoài giải dược của tôi chỉ còn một biện pháp là âm dương kết hợp.
- Đó là vì ngươi kiến thức còn thiển cận! Ngươi có từng nghe nói có người cơ thế thuần dương nhưng lại có máu pha lẫn cả âm dương có khả năng giải được dược vật da^ʍ độc không?
- Tất nhiên tôi biết, thế như trên đời hầu như không tìm được một người nào có loại máu âm dương như thế.
- Vậy mà có một người...
- Thật sao? Ai vậy?
- Chính là vị tu mi tri kỷ của ta, Lý Tồn Hiếu!
Triệu Ngọc Thư ngơ ngác thốt lên :
- Lại là hắn ư? Vì sao hắn có được thứ âm dương huyết hiếm như vậy?
- Chàng có thân thế thật đáng thương. Lúc nhỏ vì gặp nguy biến nên chàng được thân mẫu nuôi sống bằng chính máu của mình.
- Chẳng lẽ đó là thực?
- Ta chỉ nói thế, còn tin không tùy ngươi. Nhưng nhất định sẽ có ngày ngươi hiểu ra sự thật.
Triệu Ngọc Thư trầm ngâm một lúc rồi thở hắt ra nói :
- Tôi xưa nay không dễ tin người. Chờ sau khi gặp Tư Đồ cô nương xong nếu cô ta cũng nói thế, tôi sẽ tiêu trừ địch ý đối với vị tu mi tri kỷ của nhị cô nương.
- Chỉ có thế thôi sao?
- Đối với Triệu Ngọc Thư thì như vậy là quá nhiều.
- Ngươi nên biết rằng ta chẳng để tâm ngươi giữ địch ý với Lý Tồn Hiếu hay giải trừ. Bởi vì ngươi chẳng phải là đối thủ của chàng.
Triệu Ngọc Thư cười thâm độc :
- Nhị cô nương nên biết rằng đã có lần vị tu mi tri kỷ của cô nương từng bị Triệu Ngọc Thư này bắt giam.
- Ta có nghe nói, hơn nữa cũng thừa hiểu rằng ngươi là kẻ nham hiểm xảo trá...
- Nhị cô nương, binh bất yếm trá...
Ôn Phi Khanh xua tay nói :
- Thôi, khỏi cần bàn đến việc này nữa. Ngươi đối xử với vị tu mi tri kỷ của ta thế nào ta cũng chẳng cần để ý. Nhưng ta lại quan tâm đến việc ngươi sẽ xử sự như thế nào với Tư Đồ cô nương. Hôn nhân là trọng sự của cả đời người. Nếu trao thân cho người không xứng đáng thì sẽ là mối ân hận suốt đời. Tư Đồ Lan là nhi nữ, lại từng gọi ta một tiếng là thư thư, chỉ cần hai việc đó khiến ta không thể để cô ta phạm sai lầm để ôm hận chung thân. Ngươi hãy nói với ta một lời xem đối với Tư Đồ Lan có thật không?
- Nhị cô nương, nếu tôi không thật lòng thì còn mang giải dược đến đây làm gì?
Ôn Phi Khanh phản bác :
- Việc đó không đủ chứng tỏ ngươi đã thực tâm. Để biểu thị thực tâm là cần đảm bảo lòng mình suốt đời không thay lòng chuyển ý...
Triệu Ngọc Thư hỏi :
- Nhị cô nương muốn nghe tôi nói thật một câu không?
- Nói đi. Ta chính đang cần như vậy.
- Việc hứa trước mình sẽ không thay lòng chuyển ý là chuyện không dễ dàng. Tôi có thể bảo đảm trước mắt sẽ như vậy, còn tương lai vĩnh viễn có giữ được không thì tôi chưa muốn hứa.
Ôn Phi Khanh mở to mắt hỏi :
- Vậy là thế nào?
- Tôi nói thật lòng mình chứ không muốn lừa dối ai cả. Người nào dám bảo đảm mình suốt đời sẽ như thế thì tôi cho rằng người đó là dối trá. Bởi vì đã là người thì không ai có thể dự liệu được chuyện gì sẽ xảy đến.
Ôn Phi Khanh nhìn thẳng vào mặt đối phương với ánh mắt sắc như dao chém hồi lâu không chớp.
Triệu Ngọc Thư can đảm nhìn lại vị nữ sát tinh nổi danh giang hồ với thái độ khá bình tĩnh.
Một lúc, Ôn Phi Khanh thu hồi ánh mắt nói :
- Có lẽ ngươi còn có chút gì khác thường...
- Cô nương quá khen! Tôi chỉ thực tâm và bảo đảm được những gì mà mình tin chắc.
- Vậy ta có thể cho ngươi biết điều này. Tư Đồ Lan có nói riêng với ta rằng rất có thể ngày nào đó chọn ngươi làm hôn phu. Thế nhưng Quỳnh Dao cung chủ lại muốn phó thác nhi nữ mình cho vị tu mi tri kỷ của ta, nghĩa là nhất quyết cự tuyệt ngươi. Ta thật không hiểu nổi Tư Đồ Lan, vì trong võ lâm, danh tiếng của ngươi hoàn toàn không tốt đẹp gì...
- Triệu Ngọc Thư hành sự xấu tốt tùy tâm, chỉ cần cầu sao lợi mình là được, chả cần câu nệ đến danh tiếng thà làm chân tiểu nhân chứ không thích làm ngụy quân tử.
Ôn Phi Khanh trầm ngâm nói :
- Có lẽ đó là điều duy nhất mà ngươi làm cho Tư Đồ Lan có hảo cảm. Nay ta không có gì cần nói thêm, chỉ chúc hai người có được hạnh phúc. Tính ta xưa nay vẫn thế, mong sao cho những đôi tình nhân luôn được toại nguyện.
Rồi xuất chỉ giải huyệt cho hắn.
- Ngươi đi đi!
Triệu Ngọc Thư đứng lên định đi nhưng nghĩ sao lại ngập ngừng nhìn Ôn Phi Khanh hỏi :
- Nhị cô nương có thể vì Triệu Ngọc Thư mà giúp một tay không?
- Việc gì?
- Xin nhị cô nương giúp đỡ để tôi được gặp Tư Đồ cô nương một lát.
Ôn Phi Khanh ngạc nhiên hỏi :
- Quỳnh Dao cung chỉ cách đây vài dặm, sao ngươi không tự đến tìm cô ta?
Triệu Ngọc Thư gượng cười đáp :
- Nhị cô nương cũng biết rằng Cung chủ không muốn gặp tôi.
- Vậy là ngươi sợ Quỳnh Dao cung chủ?
- Chưa hẳn thế. Tôi chỉ sợ phiền đến Tư Đồ cô nương.
Ôn Phi Khanh lắc đầu :
- Tuy muốn, nhưng chuyện này không thể giúp ngươi được.
Triệu Ngọc Thư nài nỉ :
- Cô nương...
- Ngươi chưa biết rằng ta cùng vị tu mi tri kỷ của mình trốn khỏi Quỳnh Dao cung hay sao?
Triệu Ngọc Thư ngạc nhiên hỏi :
- Hai vị đã giúp đỡ Quỳnh Dao cung cứu mạng Tư Đồ cô nương, tại sao cần phải trốn đi?
Ôn Phi Khanh giải thích :
- Quỳnh Dao cung chủ có ý để ta làm bà mối tác hợp vị Lý Tồn Hiếu với Tư Đồ Lan nhưng cô ta đã biểu bạch lòng mình. Vì không biết phải giải quyết thế nào nên chúng ta phải trốn đi.
Triệu Ngọc Thư thất vọng nói :
- Thì ra là thế... Nếu vậy nhị cô nương quả thật không tiện quay lại Quỳnh Dao cung nữa...
Rồi chắp tay tiếp :
- Triệu Ngọc Thư không tiện phiền đến cô nương nữa. Xin cáo biệt!
Dứt lời quay người bước đi.
Ôn Phi Khanh bỗng gọi giựt lại :
- Khoan đã!
Triệu Ngọc Thư dừng bước, quay lại hỏi :
- Nhị cô nương còn có gì chỉ giáo nữa?
Ôn PhiKhanh hỏi :
- Ngươi vừa mới đến đây?
- Không giấu gì cô nương, Triệu Ngọc Thư phải quanh quẩn ở Thần Nữ Phong này suốt hơn một ngày một đêm rồi mà chưa có cách gì vào được.
Ôn PhiKhanh nhận xét :
- Thì ra ngươi cũng có chút tình nghĩa... Thôi được, để ta cố giúp...
Triệu Ngọc Thư mừng rỡ nói :
- Nếu vậy thì còn gì bằng! Nhưng nhị cô nương vừa bảo...
- Tuy có phần khó xử nhưng ta vừa nói qua, bao giờ cũng muốn cho những đôi tình nhân được toại nguyện. Nếu chỉ cách có thước tấc nhưng không thể gặp nhau, đó là điều rất khổ tâm. Bởi thế ta đành phải quay lại Quỳnh Dao cung một chuyến...
Triệu Ngọc Thư tỏ ý băn khoăn :
- Nếu gặp Cung chủ, nhị cô nương phải nói thế nào?
- Đó là việc của ta, ngươi không cần lo giúp. Chỉ cần nói xem ngươi sẽ chờ Tu Đồ Lan ở đâu?
Triệu Ngọc Thư nói ngay :
- Tôi sẽ chờ ở đây.
- Thế là tốt. Nhưng ta chỉ có thể báo với Tư Đồ Lan rằng ngươi đã chờ ở đây, còn có đến hay không là việc của cô ấy.
Triệu Ngọc Thư vội gật đầu :
- Đương nhiên! Nhị cô nương chỉ cần nói giúp một lời là tôi đã cảm kích lắm rồi.
- Vậy ngươi cứ chờ ở đây. Ta đi đây.
Dứt lời đi nhanh về phía Quỳnh Dao cung.
Không bao lâu nàng đã tới cốc khẩu.
Chợt trên núi có tiếng người vang xuống :
- Vị nào đêm khuya đến Quỳnh Dao cung xin lưu bước!
Lời vừa dứt, người đã hiện ra, chính là Tuần Sơn sứ Phạm Cường.
Ôn Phi Khanh nói :
- Đây là Ôn Phi Khanh quay lại.
Bấy giờ Phạm Cường cũng đã thấy rõ Ôn Phi Khanh, liền ôm quyền thi lễ nói :
- Nguyên là Ôn cô nương, Phạm Cương thất lễ! Xin nhị cô nương vào cốc!
Nhìn thái độ của vị tuần sứ có thể đoán rằng việc Ôn Phi Khanh và Lý Tồn Hiếu bỏ đi, Quỳnh Dao cung chủ không cho đồn rộng ra.
Ôn Phi Khanh cứ đi thẳng vào, qua khỏi cốc khẩu thứ hai vẫn không bị bọn tuần canh ngăn trở gì.
Cuối dãy hành lang đầu tiên, tình cờ nàng trông thấy Xuân Lan. Tên đứng đầu tứ tỳ, ngạc nhiên hỏi :
- Thế nào? Nhị cô nương vẫn chưa đi ư?
Ôn Phi Khanh cười đáp :
- Ta đã đi, nhưng có việc phải quay lại.
Xuân Lan à một tiếng, lại hỏi :
- Nhị cô nương có việc gì? Hay muốn gặp Cung chủ?
- Ta cần gặp Tư Đồ cô nương, nếu tránh được Cung chủ càng tốt.
Xuân Lan lắc đầu nói :
- Chỉ e nhị cô nương muốn gặp gia cô nương không phải là chuyện dễ...
- Ta không cần vào cũng được, chỉ phiền ngươi nói giúp một câu.
- Nhị cô nương thứ lỗi, chỉ sợ tiểu tỳ không thể...
Ôn Phi Khanh ngạc nhiên hỏi :
- Thế nào? Cung chủ đã dặn bảo như thế hay sao?
- Không phải thế... Nhị cô nương còn chưa biết gia cô nương đã bị Cung chủ cấm cố ở hậu cung rồi!
Ôn Phi Khanh sửng sốt kêu lên :
- Thế nào? Cung chủ quản thúc nhi nữ của mình trong hậu cung ư? Vì sao thế?
Xuân Lan đáp :
- Sau khi nhị vị bỏ đi, Cung chủ rất bực mình. Sau đó gia cô nương bảo rằng mình đã để cho hai vị đi khỏi đây. Khi đã tra hỏi rõ nguyên nhân rồi, Cung chủ tức giận gia cô nương đã không chịu nghe lời, ngoài ra còn sợ cô ấy tự tiện ra khỏi Quỳnh Dao cung nên đã ra lệnh cấm cố ở hậu cung.
Ôn Phi Khanh nhíu mày nói :
- Nếu vậy thì phiền phức thật.
Xuân Lan hỏi :
- Nhị cô nương muốn gặp gia cô nương có việc gì?
Ôn Phi Khanh do dự một lát mới trả lời :
- Không giấu gì cô nương, có người nhờ ta báo cho Tư Đồ cô nương một tin tức.
- Đó là ai vậy?
- Vị tu mi tri kỷ của Tư Đồ cô nương.
Xuân Lan kinh hãi kêu lên :
- Triệu Ngọc Thư?
Rồi chợt lo lắng nhìn quanh, giơ tay bịt miệng nói nhỏ :
- Hắn đang ở đâu?
Ôn Phi Khanh đáp :
- Hắn còn ở ngoài Quỳnh Dao cung.
Xuân Lan tức giận nói :
- Hắn thật to gan còn dám dẫn xác tới đây nữa... Nếu gặp Tuần Sơn sứ thì đừng hòng giữ được mạng! Cung chủ đã ra lệnh dụ, ngày mai sẽ phái tất cả cao thủ truy tìm hắn, bất kể sống chết cũng phải đưa về Quỳnh Dao cung...
Ôn Phi Khanh lắc đầu nói :
- Quý Cung chủ làm thế là sai rồi...
Xuân Lan ngạc nhiên hỏi :
- Tại sao?
- Bởi vì gϊếŧ Triệu Ngọc Thư thì đối với Tư Đồ cô nương không có gì tốt cả, trái lại còn làm hại đến cô ấy.
Xuân Lan lo lắng nói :
- Vậy thì biết làm thế nào? Nếu gia cô nương không chịu nhận lỗi và nghe lời Cung chủ thì sẽ còn bị cấm cố chưa biết đến khi nào, và gia cô nương nhất định không nhận lỗi đâu...
Ôn Phi Khanh thở dài :
- Nhưng đây là việc riêng của Quỳnh Dao cung, ngoại nhân đâu có thể can thiệp?
- Thế còn Triệu Ngọc Thư đến đây làm gì?
- Hắn nói mang giải dược đến cho Tư Đồ cô nương.
Xuân Lan hừ một tiếng, hậm hực nói :
- Ai cần gì đến giải dược của hắn chứ? Nếu không có Lý gia thì cô nương đã mất mạng rồi. Hắn đã tàn hại gia cô nương như vậy còn chưa đủ hay sao?
Ôn Phi Khanh ôn tồn bảo :
- Lan cô nương, những việc như thế người ngoài không thể hiểu được đâu. Triệu Ngọc Thư phải có gì mới làm cho Tư Đồ cô nương nặng lòng vì hắn. Theo ta nhận thấy thì hình như đối với Tư Đồ cô nương hắn cũng thực tâm.
Xuân Lan mở to mắt hỏi :
- Cô nương thật vậy sao?
- Việc quan trọng như thế, nếu không cầm chắc thì ta đâu dám nói ra tùy tiện?
Ngươi cũng nên tin rằng ta không muốn làm hại cô nương ngươi.
- Vậy hắn muốn báo tin gì cho gia cô nương?
- Hắn muốn gặp Tư Đồ cô nương một lúc.
- Vì sao hắn không tự đến?
Ôn Phi Khanh đáp :
- Hắn sợ.
Xuân Lan bĩu môi nói :
- Nam nhân mà nhát gan như thế thì sao này sao có thể chiếu cố đến gia cô nương được?
- Không hoàn toàn như ngươi nghĩ đâu. Một phần hắn sợ gây phiền phức cho Tư Đồ cô nương.
Xuân Lan vẫn không tán thành :
- Thì đằng nào mà chẳng thế. Chung quy hắn chỉ sợ gặp Cung chủ.
Cô ta đưa mắt nhìn Ôn Phi Khanh hỏi :
- Nhị cô nương thấy thế nào? Có nên để hắn gặp gia cô nương không?
Ôn Phi Khanh đáp :
- Việc này ta không tiện can thiệp vào mà chỉ muốn báo tin cho người biết là đủ. Sau đó cô nương ngươi sẽ tự quyết định có nên gặp hắn hay không.
Xuân Lan băn khoăn hỏi :
- Thế là phải! Nhưng... làm thế nào để báo tin được?
- Cái đó tùy thuộc ở các ngươi có chịu giúp ta hay không?
- Nhị cô nương muốn tiểu tỳ...
Ôn Phi Khanh chợt hỏi :
- Ở hậu cung tất có người canh giữ chứ?
- Đương nhiên có điều là tỳ nữ trong cung.
- Bọn chúng đối với Tư Đồ cô nương thế nào?
Xuân Lan đáp :
- Gia cô nương xưa nay đối với chúng tôi đều như thư muội, rất thân thiết. Chúng tôi đối với cô nương đều tốt cả, tuy nhiên không ai dám vi phạm cấm lệnh của cung chủ.
Ôn Phi Khanh nghĩ ngợi một lúc rồi nói :
- Ta định thế này. Bây giờ ta sẽ đến cầu kiến Cung chủ thuyết phục. Cho dù có thành công hay không, ngươi hãy đến báo tin cho cô nương ngươi.
Xuân Lan phát hoảng nói :
- Ui chao! Nhị cô nương, tiểu tỳ đâu dám! Nếu Cung chủ biết được việc này thì nhất định không tha cho chúng tôi đâu!
Ôn Phi Khanh nhẹ giọng :
- Các ngươi đừng lo. Làm cha mẹ ai cũng muốn tốt cho con cái. Cung chủ cấm cố nhi nữ cũng với một mục đích muốn để làm theo ý mình. Bởi thế các ngươi đã có lòng yêu cô nương mình như thế, Cung chủ đâu nỡ trách phạt nặng các ngươi?
Xuân Lan nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu nói :
- Cô nương đối với chúng tôi đều có ân sâu nặng, cho dù phải vì gia cô nương mà chết cũng phải nên làm. Tiểu tỳ xin làm theo lệnh của nhị cô nương, trước hết hãy theo tiểu tỳ đến gặp Cung chủ.
Hai người cùng đi sâu vào cốc.
Không lâu sau họ dừng lại trước một cánh cửa, bên trong ánh đèn sáng trưng, chỉ thấy trướng tủ màn che hoa cả mắt.
Xuân Lan thấp giọng nói :
- Xin nhị cô nương chờ ở đây để tiểu tỳ vào báo với Cung chủ một tiếng.
Ôn Phi Khanh gật đầu :
- Phiền người!
Lát sau từ trong cung vang ra một giọng nói hơi lạnh lùng của Quỳnh Dao cung chủ :
- Quỳnh Dao cung có bao giờ để khách phải chờ lâu. Ngươi mau mời vào đi!
Lại thấy rèm trướng lay động, Xuân Lan bước ra nhẹ giọng nói :
- Cung chủ có lời mời, nhưng có phần không vui.
Ôn Phi Khanh gật đầu :
- Ta biết. Chuyện đó cũng thường tình, ta sẽ gánh chịu bởi dù sao bà ấy cũng là trưởng bối.
- Vậy thì nhị cô nương vào đi. Tiểu tỳ sẽ đến ngay hậu cung.
Trong cung bài trí vô cùng sang trọng không kém gì cung điện của các bặc vua chúa.
Quỳnh Dao cung chủ ngồi trên một chiếc ghế bọc gấm sau chiếc bàn tròn bằng gỗ hương, sắc mặt không lộ chút biểu cảm gì.
Ôn Phi Khanh bước lên thi lễ nói :
- Vãn bối kiến quá Cung chủ!
Quỳnh Dao cung chủ gật đầu đưa tay ra hiệu nói :
- Không dám! Mời cô nương ngồi!
Ôn Phi Khanh cảm ơn rồi ngồi xuống ghế.
Chờ khách toạ định xong, Quỳnh Dao cung chủ liền nói phủ đầu :
- Cô nương và Lý thiếu hiệp không từ mà biệt, nay không hiểu vì sao cô nương quay lại?
Ôn Phi Khanh cúi người đáp :
- Vãn bối thất lễ, bởi thế quay trở lại định Cung chủ để phân trần...
Quỳnh Dao cung chủ ngắt lời :
- Cô nương cần gì phải trở lại phân trần? Lý do thế nào tôi đã biết rõ. Tội lỗi đều do tiểu nữ gây ra, chính tôi phải tạ tội với hai vị. Hơn nữa hai vị là ân nhân của Quỳnh Dao cung, có lý nào tôi lại dám trách...
- Đa tạ Cung chủ khoan dung.
Quỳnh Dao cung chủ xua tay :
- Cô nương nói thế khiến tôi rất hổ thẹn!
Ôn Phi Khanh không đáp, lúc sau mới nói :
- Mới rồi vãn bối có nghe rằng Cung chủ cấm cố Lan muội...
Quỳnh Dao cung chủ bật ra :
- Nha đầu đó thật lắm miệng!
- Dám xin Cung chủ đừng trách tội...
Quỳnh Dao cung chủ nói mát :
- Gia môn bất hạnh, ngay cả nữ nhi của mình cũng không quản giáo nổi, tôi đâu dám trách tội ai?
Ôn Phi Khanh nhỏ nhẹ :
- Đa tạ Cung chủ. Vãn bối cho rằng những việc làm của Lan muội tất phải có lý do...
Quỳnh Dao cung chủ mở to mắt hỏi :
- Có lý do ư? Triệu Ngọc Thư hành vi bất thiện, chỉ riêng việc hãm hại tiểu nữ cũng biết là hắn là hạng người thế nào rồi. Tôi đã chừng này tuổi, chẳng lẽ xem người xét việc lại không bằng nó?
- Cung chủ không phải là bậc phụ mẫu thế tục. Đối với chuyện tình duyên tất biết bên trong có điều kỳ diệu mà chỉ riêng con tim của những người trong cuộc mới cắt nghĩa được thôi.
- Nhưng ta lại cho rằng giữa tiểu nữ và Triệu Ngọc Thư không có điều gì kỳ diệu. Chẳng lẽ cô nương còn chưa biết Triệu Ngọc Thư là người như thế nào?
Ôn Phi Khanh trả lời :
- Vãn bối biết. Không những thế mà mọi người trên võ lâm đều biết Triệu Ngọc Thư là người không có đức tính tốt đẹp nào. Tuy nhiên vãn bối tin rằng trên đời chỉ có một mình Lan muội mới hiểu được Triệu Ngọc Thư mà thôi.
Quỳnh Dao cung chủ lắc đầu :
- Cô nương nói thế tôi không dám đồng tình.
- Vãn bối xin hỏi, nếu Cung chủ chỉ căn cứ theo lời đồn thì coi vãn bối là người thế nào?
Quỳnh Dao cung chủ ngớ người không ngờ đối phương hỏi câu đó hồi lâu mới lúng túng trả lời :
- Cái đó...
Ôn Phi Khanh lại tiếp :
- Nếu theo truyền ngôn thì vãn bối là nữ nhân hung tàn và dâʍ đãиɠ, đúng vậy không?
Quỳnh Dao cung chủ nhíu mày nói :
- Tuy nhiên ta biết cô nương không phải là người như vậy.
- Nhưng Cung chủ làm thế nào mà biết được chứ? Chẳng qua vì Cung chủ đã gặp vãn bối nên hiểu thêm chút ít chứ gì? Trước đó đương nhiên Cung chủ cũng phải căn cứ vào truyền ngôn nếu. Nếu vậy thì lời đồn thiếu căn cứ và nhiều khi sai thực tế. Người ta nói lời đồn có thể làm cháy vàng nát đá, có thể gϊếŧ người... Cung chủ tất hiểu việc này?
Quỳnh Dao cung chủ tuy bị thuyết phục phần nào nhưng vẫn chưa hoàn toàn tán thành :
- Ta biết Triệu Ngọc Thư hoàn toàn không chỉ dựa vào lời đồn. Hắn ra tay cướp đoạt tàng bảo đồ của Lý thiếu hiệp, đó là sự thật. Hắn dùng thủ đoạn ti tiện để làm hại tiểu nữ, đó cũng là sự thật.
Ôn Phi Khanh gật đầu :
- Hai việc đó vãn bối không phủ nhận. Nhưng việc thứ nhất chỉ là một tội nhỏ, bởi vì nói đến lòng tham, trong mười người phải có đến tám chín rồi, nhất là người trong giang hồ khi biết đến kỳ trân dị bảo.
- Việc này thì còn có thể tha thứ, nhưng việc thứ hai, chẳng lẽ còn tha thứ được sao?
Ôn Phi Khanh nói :
- Vãn bối không dám nói có thể tha thứ. Nhưng theo vãn bối được biết thì Lan muội không quá chấp trách việc đó.
- Nó không chấp trách thì ta chấp trách! Ta tuyệt đối không thể đem nhi nữ gả cho một người như thế! Nó còn chấp trách gì? Vào lúc này nó còn sáng suốt gì để suy xét mọi việc chứ?
Ôn Phi Khanh kêu lên :
- Cung chủ...
Quỳnh Dao cung chủ chú mục nhìn khách, chợt hỏi :
- Vậy cô nương có ý thế nào?
- Vãn bối dám bạo gan xin Cung chủ hãy thu hồi nghiêm lệnh thả Lan muội ra, thuận theo đạo lý tự nhiên...
Quỳnh Dao cung chủ quá bất ngờ ngẩn ra hồi lâu mới nói :
- Thế mà ta cứ tưởng là cô nương chỉ khuyên ta...
Ôn Phi Khanh nói tha thiết :
- Cung chủ nghiêm khắc như thế chẳng qua chỉ muốn điều tối cho Lan muội. Người khác có thể không biết, nhưng Cung chủ nhất định biết rõ tính khí của Lan muội nào, đã quyết định gì sẽ không bao giờ thay đổi. Rồi hậu quả thế nào, chính Cung chủ mới phải gánh chịu nhiều nhất. Chỉ cần Triệu Ngọc Thư có chỗ tốt, chinh phục được Lan muội thì Cung chủ sao phải quá nghiêm khắc?
Quỳnh Dao cung chủ mắt phát hàn quanh hỏi :
- Cô nương, xin hỏi thẳng một câu. Vì sao trước tiên cô nương thật lòng cứu tiểu nữ, sao nay lại muốn hại nó?
Ôn Phi Khanh lắc đầu nói :
- Cung chủ nói sai rồi! Nếu như rủi Lan muội có bề nào thì người hại Lan muội không phải là vãn bối mà chính là Cung chủ! Chính vãn bối thật tâm vì Lan muội mà nói với Cung chủ những lời đó.
Quỳnh Dao cung chủ rời ghế đứng lên nói :
- Cô nương, đây là việc nội bộ của Quỳnh Dao cung, ta không hy vọng đề cập nhiều hơn nữa. Nếu cô nương muốn ở lại đây với tư cách là khách của Quỳnh Dao cung, ta sẽ tiếp đãi như một bậc thượng tân. Nếu không, ta xin tiễn cô nương ra khỏi cung.
Ôn Phi Khanh không chút tự ái, mỉm cười đứng lên cúi mình thi lễ nói :
- Vị tu mi tri kỷ của vãn bối vẫn chờ ở bên ngoài, không thể để chàng chờ lâu, xin cáo biệt!
Nói xong quay người đi ra cửa.
Quỳnh Dao cung chủ không tiễn chân.
Ôn Phi Khanh cứ bình thản ra khỏi Quỳnh Dao cung mà không gặp ai ngăn cản gì, cho đến chỗ đã hẹn với Triệu Ngọc Thư thì chợt thấy có tới hai người đang đứng ở đó.
Bấy giờ trời đã mờ sáng, cả người Triệu Ngọc Thư ướt đẫm sương, cả mái tóc mai của Tư Đồ Lan cũng dính bết lại.
Ôn Phi Khanh đến gần, cười lên tiếng :
- Không ngờ Lan muội đã đến đây rồi!
Tư Đồ Lan hơi đỏ mặt vội bước lên nói :
- Thư thư, muội rất cảm kích...
Triệu Ngọc Thư cũng đi tới chắp tay trịnh trọng nói :
- Nhị cô nương, Triệu Ngọc Thư không dám chỉ dùng một chữ tạ để biểu thị sẽ biết ơn...
Ôn Phi Khanh vội ngắt lời :
- Hai người chớ đa lễ nữa. Thời gian không có nhiều đâu, để Cung chủ khỏi phát hiện, Lan muội nên sớm quay về cung đi.
Triệu Ngọc Thư môi máy định nói gì nhưng Tư Đồ Lan đã tranh trước :
- Thư thư, muội không định quay về nữa đâu!
Ôn Phi Khanh ngạc nhiên hỏi :
- Thế nào? Muội không về cung nữa sao?
Tư Đồ Lan buồn bã nói :
- Muội vừa quyết định và đã thương lượng với Triệu Ngọc Thư rồi, từ nay sẽ theo chàng bước chân giang hồ, dừng bước nơi đâu thì coi đó là nhà...
Ôn Phi Khanh nhìn Triệu Ngọc Thư dò hỏi.
Y hiểu ý tiếp lời :
- Nhị cô nương yên tâm, Triệu Ngọc Thư không sợ phong trần...
Ôn Phi Khanh ngắt lời :
- Ngươi sai rồi, ta không có ý đó...
- Tôi hiểu, xin nhị cô nương đừng lo, tôi có thể chiếu cố được cho Lan muội.
Ôn Phi Khanh gật đầu :
- Có câu đó của ngươi là đủ. Bây giờ đến việc của hai người. Nay đã quyết định thế rồi, ta không tiện nói gì thêm nữa, chỉ xin chúc hai người sống bên nhau hòa thuận trọn đời.
Tư Đồ Lan cảm động đáp :
- Đa tạ thư thư!
- Thôi hai người hãy gấp lên, nếu Cung chủ mà biết được, nhất định sẽ phái tất cả cao thủ truy tìm.
- Muội chẳng qua chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi... Khi nào mới gặp lại thư thư?
Ôn Phi Khanh trầm ngâm một lát rồi cắn môi nói :
- Cái đó còn tùy thuộc vào cơ duyên. Hai cái tên Triệu Ngọc Thư và Tư Đồ Lan trên giang hồ không ai lạ. Theo ý ta hai người nên tạm thay đổi nó đi thì an toàn hơn.
Triệu Ngọc Thư đáp :
- Đa tạ nhị cô nương, chúng tôi cũng đã tính trước việc này.
Ôn Phi Khanh gật đầu :
- Với tâm trí của ngươi, chỉ cần lưu tâm chiếu cố đến Lan muội, ta tin rằng sẽ không có gì đáng lo nữa. Bây giờ ta xin đi trước một lúc.
Nói xong quay mình đi ngay.
Tư Đồ Lan còn nói với theo :
- Thư thư xin hãy bảo trọng. Tiểu muội vĩnh viễn không bao giờ quên ân đức của thư thư đâu!
- Đa tạ Lan muội. Hai người cũng xin bảo trọng!
Ôn Phi Khanh nghe tiếng thôi thúc trong câu vĩnh viễn của Tư Đồ Lan, lòng nàng cũng trở nên xao xuyến vội vã bước nhanh.
* * * * *
Chỗ giáp giới vùng Châu, Quý có một thị trấn nhỏ gọi là Man Cầu. Tiểu trấn chỉ vẻn vẹn mấy chục hộ dân cư, sinh sống chủ yếu bằng nghề nông, săn bắn chài lưới hoặc nghề tiều phu.
Tóm lại dân trong trấn chỉ dựa vào đôi bàn tay và sức lao động để sinh sống.
Hôm ấy trời chiều, Lý Tồn Hiếu ngồi trên thềm một ngôi đình hoang vàng dần trong ánh chiều tà.
Chợt từ trên tiểu trấn có tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, chỉ phút chốc hai con tuấn mã đã phóng tới gần.
Kỵ sĩ gò chặt cương, hai con tuấn mã mới dừng phắt lại, đứng trên hai chân sau, đôi vó trước tung lên trời, cất tiếng hí vang.
Thật là những kỵ sĩ điêu nghệ.
Hai kỵ sĩ bất giác đưa mắt nhìn đám bùn lầy ngay phía trước bậc thềm sát ngay chân của Lý Tồn Hiếu.
Ở đó có cắm ba ngọn cỏ, giống như trẻ con đang đùa nghịch.