Không Văn lại nói:
- Thánh tượng đã lành lặn như trước, chúng ta khỏi nhắc nhở đến việc này nữa.
Nói xong, y ra lệnh cho sáu tên đệ tử kia xoay thạch tượng và nói tiếp:
- Tối hôm qua Trương giáo chủ giá lâm đã gặp ba vị sư thúc của bần tăng rồi và Ðộ ách sư thúc có hẹn ước với giáo chủ quý hồ quý giáo phá nổi Kim Cương Phục Ma của ba vị sư thúc thì giáo chủ cứ việc đem Tạ Tốn thí chủ đi, chẳng hay câu chuyện đó có hay không?
Vô Kỵ đáp:
- Phải, nhưng võ công của ba vị cao tăng cao siêu lắm, tối hôm qua tại hạ đã bị đánh bại rồi, đâu còn dám nói là mình tài ba nữa?
Không Văn lại nói tiếp:
- A di đà phật, Trương giáo chủ khiêm tốn lắm, tối hôm qua ba vị sư thúc chúng tôi rất cảm ơn cao nghĩa cả của thí chủ.
Dương Tiêu, Phạm Dao thấy Vô Kỵ nói võ công của nhóm Ðộ ách cao tuyệt, nên họ chỉ muốn gặp gỡ ba vị cao tăng đó ngay.
Thiên Chính cũng lên tiếng:
- Nếu quý vị cao tăng của Thiếu Lâm muốn thử võ công của chúng ta cao thấp ra sao thì giáo chủ cũng nên gượng sức lãnh giáo tuyệt học của phái Thiếu Lâm, chúng ta đên đây vì cứu chú Tạ Tốn mà bắt buộc phải ra tay đấu thế thôi, chứ đâu dám đến quấy nhiễu.
Xưa nay, Vô Kỵ vốn trọng ông ngoại, nghe Thiên Chính nói vậy, liền nói lại với Không Văn rằng:
- Tất cả anh em của bổn giáo, nghe thấy tại hạ khen ngợi ba vị cao tăng, nên ngày hôm nay đều muốn bái kiến.
Không Trí liền giơ tay nói:
- Xin mời.
Nói xong, y liền dẫn quần hào đi vào trong chùa, lên phía hậu sơn ngay.
Giáo chúng của Hồng Thủy Kỳ do Vi Kỳ Sứ Ðường Dương thống lãnh đều ở cả lại dưới chân núi.
Không Văn các người trông thấy, nhưng làm như không trông thấy gì cả, cứ việc tiến lên trên đỉnh núi.
Khi đi tới nơi, Không Văn, Không Trí đi tới ba cây thông, chắp tay vái chào và thưa bẩm.
Ðộ ách liền đáp:
- Mối thù oán của Dương Phá Thiên đã hoá giải rồi, hay lắm, hay lắm. Trương giáo chủ, mời mấy vị cứ ra tay tấn công đi.
Dương Tiêu thấy ba vị hòa thượng đó bé nhỏ và gầy gò, ngồi trong hốc cây tựa như ba cái xác chết vậy. Nhưng giọng nói của họ lớn vô cùng, khiến mọi người đứng quanh đó đều bị đinh tai, nhức óc, đủ thấy nội công của ba lão hòa thượng này cao thâm như thế nào.
Vô Kỵ liền nghĩ thầm:
- Tối qua một mình ta không địch nổi ba người, ngày hôm nay chúng ta có nhiều người, nhưng ùa lên tấn công thì vướng chân vướng tay, phần thì thí nhiều thắng ít, làm mất hết cả oai phong của bổn giáo, chi bằng chúng ta dùng ba người để đối địch thì công bằng hơn.
Nghĩ đoạn chàng liền nói:
- Tối hôm qua, tại hạ đã được kiến thức thần công của ba vị, tại hạ được sáng mắt ra, đáng lẽ không dám ở trước mặt ba vị bêu xấu lần nữa đâu, nhưng Tạ pháp Vương với tại hạ có tình phụ tử, với các anh em lại có nghĩa bạn hữu, chúng tôi dù không tự lượng sức nhưng thể nào cũng phải ra tay cứu Tạ Pháp Vương mới được, nên bây giờ tại hạ muốn mời thêm hai anh em trợ giúp, ba địch với ba để lãnh giáo những thế võ cao siêu của ba vị.
Ðộ ách lạnh lùng nói:
- Trương giáo chủ khỏi cần khiêm tốn như thế, nếu trong quý giáo có một vị nào võ công tương tự như giáo chủ, thì chỉ cần hai người cũng đủ đánh bại ba già này rồi. Nếu lão tăng đoán không nhầm, người mà tài như giáo chủ có lẽ trên đời không có đến người thứ hai, như vậy dù bên quý giáo có thêm vài người cùng liên tay đấu cũng không sao.
Chu Ðiên và Thiết Quan đạo nhân đều đưa mắt nhìn nhau, cho là ba hòa thượng kia quá ngông cuồng, không còn coi anh hùng trên thiên hạ vào đâu nữa. Tuy vậy y vẫn thừa nhận là không bằng giáo chủ, vì vậy mọi người mới bớt hậm hực.
Vô Kỵ lại lên tiếng:
- Tệ giáo tuy là bàng môn tà đạo, không đáng đối địch với quý phái, một môn phái có tên tuổi như thế, nhưng tệ giáo cũng đã sáng lập mấy trăm năm rồi, dù sao cũng có chút ít nhân tài, tại hạ chỉ nhờ may mắn mới giữ được chức giáo chủ này, sự thật nói đến tài học và võ công, còn có nhiều người hơn tại hạ nhiều. Vi Bức Vương làm ơn đưa danh thϊếp lên trình cho ba vị cao tăng xem.
Nói xong, chàng ra hiệu cho Vi Bức Vương.Nhất Tiếu liền lấy một tờ danh thϊếp ra, trên có viết chữ Vô Kỵ, Dương Tiêu, Thiên Chính cho tới những quần hào tới đến bái sơn, ai ai cũng viết tên trong đó.
Bức Vương biết giáo chủ muốn mình thể hiện khinh công tuyệt thế cho ba người kia xem để họ khỏi coi thường Minh giáo.
Cho nên y vái chào Vô Kỵ một cái, không thấy y quay mình gì cả, chỉ thấy bắn người một cái, như một làn khói, thoáng cái đã đến chỗ ba cây thông.
Rồi lật song chưởng lên một cái, tấm danh thϊếp đã bay đến tay Ðộ ách.
Ba sư huynh Ðộ ách thấy khinh công của Nhất Tiếu như vậy cũng phải khen:
- Khinh công cao siêu thât.
Các hòa thượng phái Thiếu Lâm đều vỗ tay khen ngợi.
Ðộ ách tiếp lấy danh thϊếp đó, y mới chỉ dùng năm ngón tay nắm vào đầu danh thϊếp thôi, mà Nhất Tiếu đã thấy mình mẩy chân tay tê tái rồi, Nhất Tiếu như bị điện giật, người bỗng mềm nhũn suýt ngã, cả kinh vội vận nội công chống lại.
Sau khi Ðộ ách tiếp lấy danh thϊếp rồi, Nhất Tiếu mới thấy mất luồng sức lực đó, nên trong lòng cũng phải kính phục nội công của lão hòa thượng.
Y thấy công việc đã hoàn tất, liền lướt trên ngọn cỏ trở về chỗ.
Vô Kỵ , Không Văn, Không Trí thấy vậy cũng nghĩ thầm:
- Khinh công của người này luyện đến mức cao siêu như vậy không phải chuyện dễ.
Ðộ ách lại lên tiếng tiếp:
- Trương giáo chủ đã quyết định ba người ra đấu, vậy ngoài giáo chủ, Vi Bức Vương ra còn vị nào nữa?
Vô Kỵ đáp:
- Bức Vương đã lãnh giáo nội công thần lực của đại sư rồi, bây giờ tại hạ mời Tả hữu Quang Minh sứ giả của Minh giáo ra trợ giúp.
Ðộ ách nghe nói nghĩ thầm:
- "Ðôi mắt của thiếu niên này sắc bén thật, ta mới truyền sức sang thϊếp có một chút thôi mà y đã thấy liền. Tả hữu Quang Minh sứ giả là ai thế, chẳng nhẽ hai tên này võ công còn hơn tên họ Vi hay sao?
Y toạ quan lâu năm nên không hề biết tên tuổi của Dương Tiêu, còn Phạm Dao thì mai danh ẩn tích lâu năm nên không ai biết rõ hết.
Dương, Phạm hai người nghe Vô Kỵ nhắc nhở đến tên mình, liền tiến lên một bước vái chào và nói:
- Xin tuân lệnh giáo chủ.
Vô Kỵ liền bảo hai người rằng:
- Ba vị cao tăng xử dụng khí giới mềm, chẳng hay chúng ta nên dùng khí giới gì?
Chắc quý vị cũng biết ba người Vô Kỵ, Dương Tiêu, Phạm Dao xưa nay ra tay đều dùng tay không hết. Nhưng ba người kia không phải tầm thường, nên họ phải dùng tới khí giới mới đối phó được, ba người võ công cao siêu thế thì dùng khí giới nào mà chả được, nhưng Vô Kỵ muốn hỏi thế để tiện cho hai người kia.
Dương Tiêu đáp:
- Xin giáo chủ cứ dặn bảo.
Vô Kỵ nghĩ ngợi giây lát liền nghĩ thầm:
- Hôm qua Hà Giang Song Sát dùng khí giới ngắn đối địch rất thuận lợi.
Chàng liền móc túi lấy sáu cái thánh hỏa lệnh ra đưa cho Dương , Phạm mỗi người hai cái rồi nói:
- Chúng ta lên Thiếu Lâm, không dám mang theo khí giới, đây là vật báu trấn sơn của bổn giáo, chúng ta cứ đem nó ra xử dụng được rồi.
Dương Phạm hai người cúi mình đỡ lấy đang định hỏi cách đối địch, thì Không Trí đột nhiên nói lớn:
- Khổ Ðầu Ðà, chúng ta ở chùa Vạn Pháp đã kết thù oán với nhau, khi nào ta chịu để yên cho ngươi, lão tăng ngày hôm nay không uống phải nhuyễn cân tán, vậy ta với ngươi hãy đấu một phen xem ai hơn ai kém nào.
Phạm Dao nghe xong, cười nhạt nói:
- Tại hạ thừa lệnh giáo chủ đánh phá Kim Cương Phục Ma Khuyện, đại sư muốn báo thù xưa, chờ lão đấu xong trận này đã, rồi lão sẽ tiếp đại sư sau.
Không Trí lại nói tiếp:
- Ngươi không biết tự lượng sức mình mà đối chọi với ba sư thúc của ta, nếu ngươi không chết thì cũng bị thương nặng, như vậy làm sao mà trả được thù.
Phạm Dao vừa cười vừa đáp:
- Lão có chết trong tay lệnh sư thúc chăng nữa thì cũng thế thôi.
Không Trí cười nhạt nói tiếp:
- Trừ các hạ ra, Minh giáo không còn cao thủ nào khác nữa sao? Nếu không có thì thôi cũng được.
Lời nói ấy của y là muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Quần hào của Minh giáo sao lại không hiểu, nhưng nếu chịu nhịn như vậy, thì chả hoá ra để phái Thiếu Lâm khinh miệt hay sao? Nói tới địa vị và danh vọng thì dưới Phạm Dao mới tới Bạch Mi Ưng Vương, Vô Kỵ thấy ông ngoại tuổi già không tiện mời ra đấu, đang định mời Dã Vương ra thay nhưng Thiên Chính đã tiến ra một bước và nói:
- Thưa giáo chủ, thuộc hạ Thiên Chính xin lệnh ra ứng chiến.
Vô Kỵ đáp:
- Ông ngoại tuổi cao như vậy còn xuất mã làm chi nữa, xin mời cậu...
Thiên Chính đáp:
- Ta tuy già thật, nhưng còn kém ba vị cao tăng, phái Thiếu Lâm có những ký túc như thế chẳng nhẽ Minh giáo không có lão tướng sao?
Vô Kỵ biết võ công của ông ngoại rất tinh thông không kém Phạm Dao và con cao hơn cậu nhiều, nếu để cho ông mình xuất trận còn nắm nhiều phần thắng hơn. Cho nên chàng trả lời:
- Thôi được, Phạm Hữu Sứ hãy giữ sức lực để lát nữa lãnh giáo võ công của Không Trí thần tăng vậy, bây giờ mời ông ngoại hãy ra lãnh giáo trước.
Thiên Chính đáp:
- Xin tuân lệnh.
Nói xong, Ưng Vương liền đỡ lấy hai thánh hỏa lệnh từ tay Phạm Dao.
Không Văn phương trượng lớn tiếng nói:
- Thưa ba vị sư thúc. Hân lão anh hùng đây người ta gọi là Bạch Mi Ưng Vương, năm xưa đã sáng lập ra Bạch Mi giáo một mình chống lại với sáu đại môn phái. Còn Dương tiên sinh đây là nhân vật số một của Minh giáo, nội ngoại công đều luyện tới mức thượng thặng. Năm xưa đã có rất nhiều cao thủ của phái Côn Luân, Nga Mi đã bị Dương tiên sinh đánh bại.
Ðộ Kiếp cười gằn mấy tiếng rồi nói:
- Hân hạnh thật, mời quý vị đến xem võ công của đệ tử phái Thiếu Lâm chúng tôi ra sao?
Y vừa nói dứt lời, ba sợi dây đen như ba con rồng quây thành cái vòng ba từng ngay. Tối hôm qua, Vô Kỵ đấu vơi ba hòa thượng trời tối đen như mực, không trông thấy gì cả, chỉ nghe tiếng động ba sợi dây mà nhận ra ở đâu tấn công tới để chống đỡ và né tránh mà thôi.
Lúc này đang ở giữa trưa, mọi vật đều rõ ràng, đến nét nhăn trên mặt ba vị hòa thượng đều trông rõ cả, chàng liền chắp tay vái chào và nói:
- Xin thất lễ.
Nói xong, chàng né mình tấn công luôn, Dương Tiêu phi thân sang bên trái, Hân Chính cũng quát lớn một tiếng, tay phải giơ chiếc Thánh hỏa lệnh lên nằm sợi dây của Ðộ Nạn đánh xuống luôn.
Hai môn khí giới kỳ lạ va chạm nhau, phát ra một tiếng kêu kỳ dị và đinh tai nhức óc, cả hai đều thấy cánh tay rung động và cũng nghĩ thầm:
- Lợi hại thật.
Lúc này cả hai đã biết mình gặp phải đối thủ hiếm có trên đời.
Vô Kỵ cũng nghĩ thầm:
- Kim Cương Phục Ma Khuyên này nghiêm mật lắm, tuy chúng ta ba người liên tay đánh, ít nhất cũng phải đấu đến năm ba trăm hiệp mới thắng nổi, bây giờ trước hết phải làm tiêu hao nội công của ba địch thủ, rồi từ từ tìm ra chỗ trống, như vậy mới mong thắng địch.
Chàng vừa thấy sợi dây đen quấn tới, liền giơ Thánh Hỏa Lệnh ra chống đỡ và dồn Cửu Dương thần công sang.
Thần công trong người chàng càng ngày càng mạnh và liên miên bất tuyệt không bao giờ ngừng, những người xung quanh chỉ thấy có những luồng gió lốc tỏa ra, và những hơi lạnh đẩy tới thôi, nên người nào người nấy đều lùi về phía sau tránh né.
Ðấu thêm được một lúc nữa, ba người đã dồn vòng dây thu lại, chỉ còn hơn trượng thôi. Nhưng vòng dây càng bé bao nhiêu, sức phản công càng mạnh bấy nhiêu.
Ba người hễ tấn công lên được một thước là phải tốn hơi sức gấp trước mấy bội. Dương Tiêu, Thiên Chính càng đấu càng kinh dị, thoạt tiên cục diện là ba đấu với ba, nhưng nửa tiếng đồng hồ sau, thì Dương Hân hai người đã dần dần chịu không nổi, biến thành hai người hợp đấu với một Ðộ Nạn, còn một mình Vô Kỵ đối phó với Ðộ ách và Ðộ Kiếp hai lão hòa thượng.
Võ công của Hân Thiên Chính sở trường về mặt cương, còn Dương Tiêu thì bỗng nhu bỗng cương, biến hóa khôn lường nên chỉ có thế võ của y là đẹp mắt hơn hết. y xử dụng hai chiếc Thánh Hỏa Lệnh như là người biểu diễn vũ đạo chiếc bên phải bỗng biến thành kiếm, bỗng biến thành đao, thành đoản thương. Còn chiếc bên tay trái của y lại xử dụng như thước sắt, roi gang, thỉnh thoảng y lại dùng hai chiếc Thánh Hỏa Lệnh gõ vào nhau một cái, phát ra những tiếng "coong" làm loạn tâm thần kẻ địch. Ðấu chưa đầy bốn trăm hiệp y đã xử dụng như hai mươi hai thứ khí giới mà môn nào y cũng chỉ xử dụng hai phó thế thức thôi, như vậy cộng tất cả lại là bốn mươi bốn thế thức.
Không Tài là người học hỏi được mười tám tuyệt kỹ trong bẩy mươi hai môn của phái Thiếu Lâm, Phạm Dao vẫn tự phụ là người đã hiểu hết võ công của thiên hạ nhưng lần này hai người thấy Dương Tiêu biểu diễn như vậy cũng phải khen thầm.
Chu Ðiên xưa nay vẫn không phục Dương Tiêu, đã mấy lần y đấu với vị Tả Sứ ấy rồi nhưng lần nào y cũng cho là Dương Tiêu gặp may mới thắng nổi thế mà lần này y cũng phải phục thầm Dương Tiêu là người tài ba.
Dù Dương Tiêu giở những thế võ kỳ lạ như thế nào, Ðộ Nạn vẫn một mình với sợi dây đối địch hai người, không hề nao núng.
Mọi người thấy trên đầu của Hân Thiên Chính đã có khói trắng bốc lên, mới biết nội lực của Ưng Vương đã phát huy đến cực điểm.
Cái áo dài trắng của lão anh hùng cũng từ từ phồng lên, từ trong người như có hơi thổi ra vậy. Mỗi một bước đi đều có một vết chân in trên mặt đất.
Trận đấu kéo dài gần một tiếng đồng hồ.
Hân Thiên Chính trao Thánh Hỏa Lệnh sang bên tay trái, dùng cả hai chiếc đè lên sợi dây của Ðộ Nạn còn tay phải thì dùng Phích Không chưởng nhắm đối phương tấn công liên tục.
Ðộ Nạn vội giơ tay trái lên, cũng dùng chưởng phản công lại.
Không Văn, Không Trí đứng bên ngoài thấy vậy đều kêu "ủa" một tiếng.
Tiếng kêu đó biểu lộ sự kinh ngạc và thán phục.
Thì ra Ðộ Nạn phản công chưởng đó bằng cách dùng Tiểu Tu Ni chưởng trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm. Môn chưởng này rất khó luyện và mỗi lần ra chưởng phải xuống tấn, vận khờ mới có thể phát chưởng được. Nhưng bây giờ Ðộ Nạn chỉ giơ tay ra tấn công một cái mà đã xử dụng được Tiểu Tu Ni chưởng liền và tiếp theo đó sợi dây rung động một cái đã chằm Dương Tiêu tấn công luôn.
Nhưng vì lão hòa thượng cùng một lúc dùng Tiểu Tu Ni chưởng đối với chưởng của Hân Thiên Chính nên sức mạnh của sợi dây đen đó đã yếu đi hơn một nửa. Tuy vậy lão hòa thượng vẫn rất khéo léo múa sợi dây đó nhanh như một con rắn lượn.
Ðôi Thánh Hỏa Lệnh của Dương Tiêu không kém biến hóa khiến những người đứng xem cứ nhìn cả vào trận đấu của hai người.
Hân Thiên Chính dồn hết tinh thần và đổ hết hơi sức ra, cứ từng chưởng một mà tấn công sang, chợt tới hai bước chợt lui hai bước.
Bên kia Vô Kỵ một địch hai, thế võ của ba người đấu với nhau rất tầm thường, không có thế nào kỳ dở hết, và trông trận đấu này như đùa giỡn vậy chứ không phải đấu thờ mạng với nhau. Nhưng trận đấu của ba người này còn kịch liệt và hung hiểm hơn của ba người kia nhiều, hễ sơ xuất một chút là bở đối phương đánh chết liền, bằng không cũng bở tẩu hỏa nhập ma, chân tay mình mẩy tê liệt ngay nên chỉ có người trong cuộc mới biết cay, ngọt, bùi, đắng ra sao thôi chứ người đứng xem dù có võ công cao siêu đến đâu cũng không thể nhận thức được.
Sáu người đấu hơn một tiếng đồng hồ và mặt trời đã dần xế bóng về phía Tây.
Lúc này Không Văn, Không Trí, Phạm Dao, Nhất Tiếu, các tay cao thủ hạng nhất đã trông thấy rõ sự được thua của đôi bên rồi.
Khói trắng trên đầu Hân Thiên Chính càng nóng hơn. Ðộ Kiếp ngồi ở trong cái hốc cây, cành cây và là cứ rung động hoài, đủ thấy Ðộ ách với Ðộ Kiếp hai hòa thượng công lực có hơn kém nhau.
Ðến lúc này Ðộ Kiếp đã phải mượn sức lực của thân cây mới chống đỡ nổi Cửu Dương Thần Công của Vô Kỵ. Nếu Hân Thiên Chính chịu đựng không nổi trước thì Minh Giáo thua, nếu Ðộ Kiếp chống đỡ không nổi thì bên Thiếu Lâm bại.
Sáu người ở trong cuộc đều rõ điều ấy.
Hân Thiên Chính tỷ thí chưởng lực của Ðộ Nạn đến hơn ba mươi chưởng xong, lão anh hùng biết mình địch không nổi đối phương nên liền nghĩ thầm:
- Cuộc đấu hôm nay quan trọng nhất là phải cứu được chú em họ Tạ ra. Sự vinh nhục thắng bại của ta có nghĩa lý gì đâu. Huống hồ thua đại cao thủ phái Thiếu Lâm như vậy cũng không phải là mất oai phong của Bạch Mi Ưng Vương này mấy .
Nghĩ đoạn, ông liền tấn công một chưởng, lại lui ra một bước rồi lại tấn công luôn mấy chưởng rồi lại lui ra ngoài mười mấy trượng.
Nhưng Tiểu Tu Ni chưởng của phái Thiếu Lâm rất lợi hại.
Ưng Vương lùi xa một bước thì chưởng lực lại đuổi theo một bước không bao giờ sút kém hết.
Dương Tiêu thấy vậy nghĩ thầm:
- Vị cao tăng của Thiếu Lâm này quả thật lợi hại. Ta đã thay đổi rất nhiều thế võ rồi mà vẫn không làm gì nổi y. Nếu chống đỡ thêm lát nữa có lẽ Hân Thiên Chính chịu đựng không nổi đâu!
Nghĩ đoạn y kẹp hai thanh Thánh Hỏa Lệnh lại, định kẹp chặt lấy sợi dây đen để cùng Hân Thiên Chính đấu với đối phương, như vậy Hân Thiên Chính mới rút được gánh nặng phần nào.
Không ngờ Thánh Hỏa Lệnh vừa kẹp sợi dây đen thì Ðộ Nạn đã tung tay một cái.
Ðầu sợi dây đã ngẩng cao lên, nhằm mặt y tấn công luôn.
Dương Tiêu liền nghĩ ngay ra được một mẹo, vội ném ngay chiếc Thánh Hỏa Lệnh vào trước ngực Ðộ Nạn, hai tay nắm ngay sợi dây, vội kéo ngay ra bên ngoài.
Ðộ Nạn thấy đối phương xử dụng khí giới làm ám khí, kình lực tất phải mạnh lắm nên vội trầm khuỷu tay trái xuống để đè chiếc Thánh Hỏa Lệnh đang hông bắn tới. Ðồng thời người lão chúi xuống bên để tránh chiếc thứ hai nhằm ngực trái bắn tới.
Ngờ đâu chiếc bên dưới y vừa đè xuống thì đột nhiên đổi hướng, kêu vù một tiếng bắn ngay sang bên Ðộ Kiếp.
Thì ra trong sáu người chỉ có Dương Tiêu là người đa mưu túc trí hơn hết và lại rất giỏi về môn ám khí. Trong hai chiếc Thánh Hỏa Lệnh ấy, y tấn công Ðộ Nạn chỉ là hư thế, mà thật sự lại là để tấn công Ðộ Kiếp nên mới dùng hết nội lực toàn thân ra ném.
Ðộ Kiếp đang giở toàn lực ra chống đỡ Vô Kỵ thấy Ðộ Nạn đối phó với Dương Tiêu, Hân Thiên Chính hai người đã dần dần thắng thế. Y có ngờ đâu Dương Tiêu bỗng nhiên nghĩ ra thế tấn công lén rất quái dị như vậy nên chưa kịp kinh hãi thì thanh Thánh Hỏa Lệnh đã bay tới trước mặt rồi. Y tâm thần rối loạn một chút, vội giơ hai ngón tay lên kẹp chiếc Thánh Hỏa Lệnh đó. Nhưng lúc ấy y đang đấu nội lực với Vô Kỵ, không thể nào phân sức như thế được nên chỉ thoáng cái cây thông mà y đang ngồi đã rung động một cái rất mạnh, lá cây rụng xuống rất nhiều, tựa như một trận mưa lá vậy.
Vô Kỵ đã thấy đối phương để lộ sơ hở rất lớn. Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp của chàng rất thiện nghệ về cách tìm ra sơ hở của địch. Ðối phương dùng trăm kế hòng phòng vệ còn không giữ vượng nổi huống hồ đã tỏ vẻ bại rồi. Kình lực ở năm ngón tay của chàng phát ra có tiếng kêu sì sì tấn công sang bên địch một cách nhanh chóng. Chỉ thoáng cái đã có tiếng kêu "bộp bộp". Cây thông của Ðộ Kiếp ngồi đã rụng từng cành nhỏ một rơi xuống đất liền.
Ðộ ách thấy tình hình nguy cấp vội đứng ngay dậy và chỉ thoáng cái đã thấy thân hình của lão lướt tới cạnh Ðộ Kiếp. Y liền giơ tay trái lên để trên vai người sư đệ đó.
Ðộ Kiếp được người sư huynh trợ giúp nên mới không bị đánh bại. Nhưng bên kia Ðộ Nạn đấu với Hân Thiên Chính và Dương Tiêu, bở Dương Tiêu kéo mất sợi dây ra bên ngoài còn Ưng Vương thì dùng chưởng rất hùng mạnh cứ lấn át Ðộ Nạn liên tục.
Hai đại cao thủ một kéo một đẩy, hai sức mạnh vừa mạnh vừa tương phản nhau khiên Ðộ Nạn đứng ở giữa chịu trận một cách khó khăn vô cùng nhưng vẫn chưa lộ rõ vẻ thất bại. Mọi người đứng xem ở bên cạnh thấy vậy biết trận đấu này không những sẽ phân biệt rõ thắng bại mà trong sáu đại cao thủ đó ít nhất một nửa sẽ trọng thương mà chết thảm. Trên ngọn núi rộng lớn như thế có mấy chục người đang đứng xem mà không có một tiếng động nào hết. Người nào người nấy hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh ra và cùng lo âu cho số phận của bên mình.
Ðang lúc đó thì dưới hố, chỗ giữa ba cây thông, bỗng có tiếng nói rất nhỏ vang lên:
- Dương Tả Sứ, Hân đại ca, Vô Kỵ con ta! Tạ Tốn tôi người dính đầy máu tanh, đáng lẽ phải chết từ lâu. Ngày hôm nay các người đến đây cứu tôi đối địch với ba vị cao tăng của phái Thiếu Lâm.
Nếu hai bên còn bị tổn thương thêm nữa thì Tạ Tốn này có chết đến một trăm lần cũng không sao chuộc nổi tội lỗi lớn lao ấy. Vô Kỵ, con hãy dẫn các anh em của bổn giáo lui ra ngoài chùa Thiếu Lâm ngay, bằng không ta sẽ tự cắt đứt gân mạch để khỏi tăng thêm tội lỗi.
Tiếng nói đó tuy rất nhỏ nhưng vọng đi rất xa. Những người có mặt trên đỉnh núi đều nghe thấy rõ hết và biết Tạ Tốn đã dùng thần công Sư Tử Hống để nói chuyện với những người trên mặt đất.
Năm xưa, Sư Vương ở trên Vương Bàn Sơn đã dùng môn thần công này làm cho rất nhiều hào sộ của các môn, các phái chết ngay tại chỗ.
Lúc này không phải dùng thần công đó đả thương người nhưng những người đứng xem có võ công hơi kém một chút đã thấy đinh tai nhức óc và biến sắc mặt liền.
Vô Kỵ nghe nghĩa phụ mình không nói thì thôi mà đã nói thì thế nào cũng làm cho kỳ được. Chàng lại biết Sư Vương quyết không vì một mình mình mà để cho bao nhiêu người khác bở tổn thương. Cứ xét tình thế trước mắt đây, nếu đôi bên đấu tới cùng, chàng biết mình không sao nhưng ông ngoại, Dương Tiêu, Ðộ Kiếp Ðộ Nạn thế nào cũng chết chứ không sai.
Chàng đang trù trừ thì đã nghe thấy Tạ Tốn lớn tiếng quát bảo:
- Vô Kỵ, con chưa chịu đi hay sao?
Vô Kỵ đáp:
- Vâng, xin tuân lời dạy của nghĩa phụ!
Chàng lui về phía sau một bước, lớn tiếng nói với ba lão hòa thượng kia rằng:
- Kim Cương Phục Ma Khuyên của ba vị cao tăng quả thật thần diệu, ngày hôm nay Minh Giáo chúng tôi không có cách nào phá nổi. Ngày sau tại hạ thế nào cũng quay trở lại tái lãnh giáo. Ấng ngoại, Dương Tả Sứ, chúng ta ngừng tay đi!
Nói xong, chàng thâu sức lại trước nhưng dùng nội lực bắn hai sợi dây đen của hai hòa thượng bật trở lại.
Dương Tiêu với Thiên Chính vừa nghe thấy hiệu lệnh của Vô Kỵ đang định thâu tay lại nhưng làm sao mà thu lại một cách dễ dàng như Vô Kỵ được.
Vì nếu hai người thu tay trước thì thế nào cũng bị kình khí của Ðộ Nạn đả thương ngay. Lúc này Ðộ Nạn muốn thôi cũng không được.
Vô Kỵ liền tiến tới trước mặt Hân Thiên Chính giơ hai chưởng ra phất một cái, tiếp luôn chưởng lực của Ðộ Nạn và Hân Thiên Chính từ hai phía tấn công tới, tiếp theo đó chàng giở Thánh Hỏa Lệnh ra đè lên trên đầu dây của Ðộ Nạn. Dây đó đang bở Dương Tiêu kéo căng như dây sắt, cứng như vậy nhưng Thánh Hỏa Lệnh của Vô Kỵ vừa đè lên một cái, dồn Càn Không Ðại Nã Di thần công sang, hóa giải kình lực của hai người, liền mềm nhũn ngay và rơi xuống đất.
Dương Tiêu nhanh tay cướp luôn sợi dây đó. Ðộ Nạn thấy vậy biến sắc mặt định lên tiếng nói thì Dương Tiêu hai tay cầm sợi dây tiến lên nói:
- Xin hoàn lại khí giới của đại sư!
Ðộ Kiếp đã biết thâm ý của y nên vội nhặt hai chiếc Thánh Hỏa Lệnh ở bên cạnh mình trao trả lại cho Dương Tiêu liền.
Trải qua trận chiến đó, ba vị cao tăng của phái Thiếu Lâm không còn kiêu ngạo như trước nữa. Họ biết nếu còn đấu nữa thì thế nào hai bên cũng tổn thương mà bên mình ba người không sao hơn nổi đối phương nên Ðộ Ách lên tiếng nói:
- Lão tăng bế quan mấy chục năm bây giờ lại được biết các vị hiền hào, lão tăng rất lấy làm hân hạnh. Trương Giáo Chủ, quý giáo anh tài đông đảo như vậy, nhất là Giáo Chủ lại đặc biệt tài ba hơn ai hết, vậy mong các hạ tạo phúc cho nhân gian, ít lắm bỏ những việc vô nhân vô đạo là lão tăng hân hoan lắm rồi!
Vô Kỵ chắp hai tay cúi mình xuống và đáp:
- Ða tạ đại sư đã chỉ giáo cho!
Ðộ ách lại tiếp:
- Ba sư huynh đệ của lão ở đây đợi chờ Giáo Chủ giáng lâm lần thứ ba!
Vô Kỵ đáp:
- Vâng, thế nào tại hạ cũng sẽ quay trở lại lĩnh giáo. Tạ Pháp Vương là nghĩa phụ của tại hạ, ân đức cũng như thân sinh tại hạ vậy!
Ðộ ách thở dài một tiếng, nhắm mắt không nói năng gì nữa.
Vô Kỵ dẫn Dương Tiêu cùng mọi người chắp tay chào Không Văn xuống núi.
Bành Doanh Ngọc liền truyền lệnh xuống núi cho giáo chúng Ngũ Hành Kỳ rút lui, rời khỏi chùa Thiếu Lâm mười dặm.
Giáo chúng Hậu Thổ Kỳ lợp luôn mười mấy cái lều trúc lớn để mọi người nghỉ ngơi.
Vô Kỵ rầu rĩ vô cùng nghĩ thầm:
- Trong bổn giáo không có ai có võ công cao siêu bằng ông ngoại và Dương Tả Sứ, dù có Phạm Dao và Vi Nhất Tiếu thay thế rốt cục cũng chỉ như ngày hôm nay thôi. Trên thiên hạ này làm sao kiếm cho ra được hai vị giỏi hơn Dương Tiêu, Phạm Dao để phá nổi Kim Cương Phục Ma Khuyên? !
Doanh Ngọc đã đoán ra được tâm sự của chàng liền nói:
- Giáo Chủ đã quên Trương Chân Nhân rồi hay sao?
Vô Kỵ trù chừ một hồi rồi đáp:
- Nếu thái sư phụ tôi xuống núi trợ giúp, liên tay với tôi, tất nhiên phá nổi Kim Cương Phục Ma Khuyên này, nhưng làm thế sẽ để cho phái Thiếu Lâm và phái Võ Ðang hai phái mất lòng nhau, nên tôi sợ Thái sư phụ chưa chắc đã nhận lời. Vả lại Thái sư phụ tôi tuổi đã hơn trăm, võ công đã luyện hết sức thượng thừa, nhưng dù sao cũng quá lớn tuổi rồi.
Ðột nhiên Hân Thiên Chính đứng dậy cười ha hả và nói:
- Nếu Trương Chân Nhân xuống núi thế nào cũng thành công! Hay lắm! Hay lắm!
Nói xong, ông cười gằn mấy tiếng rồi miệng há to, giọng bỗng khàn hẳn.
Quần hùng thấy Ưng Vương vẻ mặt vẫn tươi tỉnh mà cứ đứng yên như vậy đều ngạc nhiên vô cùng. Dương Tiêu lại hỏi:
- Hân huynh thử nghĩ xem, liệu Trương Chân Nhân có xuống núi ra tay trợ giúp không?
Y nói luôn hai lần mà không thấy Hân Thiên Chính trả lời, người cũng không cử động gì hết.
Vô Kỵ giật mình kinh hãi vội giơ tay ra, nắm lấy cổ tay ông ngoại bắt mạch thử xem, thì ngờ đâu tâm mạch của lão anh hùng đã chết rồi.
Thì ra vừa rồi, Hân Thiên Chính khổ chiến với Ðộ Nạn đã tiêu tán hết toàn bộ hơi sức, hơn nữa tuổi đã cao, tựa như ngọn đèn đã cạn dầu.
Vô Kỵ đau đớn vô cùng, ôm xác ông ngoại khóc lóc thảm thiết.
Dã Vương cũng chạy lại ôm xác cha khóc, quần hùng nghĩ đến nghĩa khí của đồng giáo ai cũng ứa nước mắt ra.
Tin này đồn ra ngoài, những giáo chúng của Bạch Mi Kỳ đều lớn tiếng khóc lóc hết. Tiếng khóc của mọi người làm chấn động cả sơn cốc.
Minh Giáo bận rộn ma chay cho Hân Thiên Chính luôn mấy ngày, hầu hết các nhân vật của các môn phái đều lục tục lên núi, tới để phúng điếu.
Cả Không Văn, Không Trí cũng thân hành đến phúng và còn phái mười tám hòa thượng tụng kinh siêu độ cho Hân Thiên Chính.
Nhưng những vị hòa thượng đó chỉ tụng được vài câu đã bị Dã Vương cầm gậy đánh đuổi hết.
Chu Ðiên đứng cạnh đó thấy vậy cũng hùa chửi theo:
- Những quân giặc hói đầu Thiếu Lâm kia, các mi chỉ giả nhân giả nghĩa thôi!
Trong mấy ngày đó Vô Kỵ lòng nóng như thiêu, cùng Dương Tiêu, Doanh Ngọc thương lượng trong mấy ngày liền nhưng không nghĩ ra được một cách nào hoàn hảo hết. Triệu Minh nghĩ ra được cách dùng thuốc độc Nhuyễn Cân Tán cho vào thức ăn, nước uống của bọn anh em Ðộ ách ba người.
Nàng lại nói:
- Ðể tôi đi gọi Hạt Bút Ông với Lộc Trượng Khách hai người đến liên hiệp cùng Vô Kỵ đại ca.
Nhưng Vô Kỵ thấy thế đó không hoàn hảo.
Thoáng cái đã đến ngày đoan ngọ, Vô Kỵ liền dẫn quần hào của Minh Giáo vào chùa Thiếu Lâm.
Lúc ấy điện trước điện sau, nhà ngang, nhà dọc của hai bên chùa chật ních những anh hùng hảo hán, vì ai cũng biết anh hùng đại hội phen này là vì Tạ Tốn mà tổ chức.
Mọi người tới dự đó cũng có người là kẻ thù của Tạ Tốn muốn đến đây để báo huyết thù, cũng có người lại muốn cướp thanh bảo đao Ðồ Long để trở thành võ lâm chờ tôn, cũng có người tới đây là để xem trò vui.
Trong chùa cũng phái hơn trăm hòa thượng ra tiếp đãi.
Phái Võ Ðang chỉ có một mình Dư Liên Châu đến thôi.
Vô Kỵ liền tiến lên bái kiến, hỏi thăm sức khỏe của Trương Tam Phong.
Dư Liên Châu khẽ hỏi chàng rằng:
- Hiền điệt có nghe thấy tin gì về Tống Thanh Thư và Hữu Lượng không?
Vô Kỵ kể lại sau khi cách biệt ra sao cho Dư Liên Châu hay đồng thời chàng biết được Hữu Lượng và Tống Thanh Thư hai người không lên núi Võ Ðang quấy nhiễu.
Lần này Viễn Kiều, Tòng Khuê, Lợi Hanh ba người không tới dự được là phải ở lại trên núi Võ Ðang bảo vệ sư phụ và đạo quan.
Dư Liên Châu kể lại cho chàng hay từ khi mắt thấy tai nghe những hành động phản nghịch của con trai rồi, Tống Viễn Kiều rầu rĩ vô cùng, không muốn ăn uống gì hết, người đã gầy ốm hơn trước nhiều.
Nhưng vì không muốn làm đau lòng sư phụ, đại hiệp dấu điếm không dám nói ra.
Vô Kỵ lại tiếp:
- Cháu chỉ mong Tống sư ca biết lỗi, hối cải trở về với đại sư bá, hai cha con đoàn viên thì thật là vạn hạnh.
Dư Liên Châu nói:
- Anh em chúng ta đều là cốt nhục hết. Như vậy chắc bổn môn phái thật là may mắn.
Sau đó anh hùng đến ngày càng đông.
Nhóm Thanh Hải Ðại Kim Khánh mà ngày nọ đã phá Kim Cương Phục Ma Khuyên cũng tới hết.
Phái Hoa Sơn, phái Không Ðộng, phái Côn Luân cũng có phái cao thủ tới dự.
Chỉ có phái Nga Mi là không có người tới dự thôi.
Vô Kỵ chỉ mong Chu Chỉ Nhược thân hành đến để có thể giải thích được câu chuyện không vui bữa nọ nhưng trong lòng chàng vẫn nơm nớp không yên nên chàng lại không dám gặp mặt nàng ta.
Quần hùng của Minh Giáo tụ họp trong một cái điện ngang ở bên Tây Sương chứ không chịu trọ với anh hùng của các môn phái khác vì Minh Giáo có nhiều kẻ thù quá, chỉ sợ chưa đến ngày đại hội mình đã phải cùng các địch thủ đánh nhau tơi bời trước rồi. Sắp đến giờ ngọ, các sư tiếp khách của Thiếu Lâm Tự mời quần hùng xuống một quảng trưòng ở phía bên phải núi.
Quảng trường này là vườn rau của nhà chùa nhưng bây giờ đã san bằng và dựng mấy lều trúc thật lớn, trong lều để đầy những bàn ghế mới, tuy giản dị, nhưng cũng tốn rất nhiều nhân lực và tài lực rồi.
Quần hào theo khách tăng vào, người của nhóm nào có chỗ ngồi riêng của nhóm ấy.