Hắc Bạch Hương Hồ Ký

Chương 11: Trùng Dương bán vạn nhân hoan tiếu - Tam ma đồng xuất lưỡng câu thương

Sáng ngày Trùng Cửu, mùng chín tháng chín năm Giáp Dần, nhằm năm Gia Vĩnh thứ ba mươi ba, nửa vạn hào kiệt Trung Nguyên tụ hội ở núi Thiếu Thất để tham dự đại hội võ lâm.

Trong số ấy có cả Thần Phủ Lang Quân Lý Thu và thủ hạ Huyết Báo Thân Vô Cửu. Bên cạnh họ không có mặt hai nữ nhân họ Lăng vì Phi Tuyết và Phi Hồng đang tĩnh dưỡng tại Thúy Phong cốc, chờ được chữa trị. Bọn Tư Đồ Sảng đã đến núi Thúy Phong từ trưa hôm qua. Song không gặp được Cốc chủ. Lão ta đã đi Tung Sơn tham dự thịnh hội tranh ngôi Minh chủ. Tuy nhiên, phu nhân của Cốc chủ là Dịch Trúc Lan đã vui vẻ tiếp đón và hứa sẽ thay chồng điều trị cho bệnh nhân.

Bằng như bà thất bại thì sau đại hội Cốc chủ sẽ quay về! Đấy quả là một giải pháp lưỡng toàn vì hai ả họ Lăng không nên xuất hiện hoặc đi chung với Tư Đồ Sảng.

Giờ này có lẽ Hạo Thiên cung đã biết việc ba tù nhân vượt ngục và tài sản bị cuỗm sạch! Tất nhiên Lăng Song Tường sẽ nổi điên, ra sức truy nã Táo Gia Cát và hai con gái nuôi!

Mụ ta càng điên hơn bởi đã thất bại cay đắng trong cuộc hành quân tấn công phái Toàn Chân. Giờ Tý ngày đầu tháng chín, lực lượng Hạo Thiên cung tràn lên núi Chung Nam thì sa vào trận địa hố chông và hỏa dược. Kết quả là thương vong gần nửa quân số! Lăng cung chủ vẫn ngoan cố xua quân tiến lên nhưng Tổng đàn phái Toàn Chân không một bóng người, dù đèn vẫn sáng! Tam Thanh cung và các đạo xá hoàn toàn trống rỗng! Nghĩa là, Hạo Dương Chân Quân đã biết trước kế hoạch của Hạo Thiên cung, âm thầm di tản người và của về Vạn Thọ Trùng Dương cung trên đất Tổ Am. Còn Chung Nam Sơn thì biến thành một cái bẫy chết người!

Linh cảm rằng Táo Gia Cát đã tẩu thoát, về đây tố giác và bày binh bố trận, Lăng Song Tường lập tức kéo quân trở lại núi Thái Bạch để kiểm tra. Hỡi ơi! Thì ra của cải lẫn tù nhân đều biến mất!

Sau một hồi chửi rủa, quát tháo, Lăng cung chủ bình tâm lại, cùng các Thiên Long bàn bạc, điều tra sự việc. Xét địa thế sơn cốc, họ kết luận rằng Tích Dịch Quỷ Tây Môn Giới là người duy nhất có thể vượt tường vào được Hạo Thiên cung!

Do đó, Lăng Song Tường phát lệnh truy nã Táo Gia Cát! Hai ả họ Lăng và cả Tây Môn Giới nữa! Toàn bộ đệ tử Hạo Thiên cung đều xuất cốc, theo Cung chủ đi dự đại hội võ lâm, nhân dịp này truy bắt tội phạm!

Lăng Song Tường tinh rằng sẽ tìm thấy Táo Gia Cát trong thịnh hội, bên cạnh Hạo Dương Chân Quân. Sau khi đại hội bế mạc! Bất kể kết quả thế nào thì Hạo Thiên cung cũng dốc sức bắt Bùi lão!

Tóm lại, người của Hạo Thiên cung có mặt khắp nơi, trà trộn trong hàng ngũ quần hào. Nhưng họ không ngờ rằng hung thủ lại chính là Thần Phủ Lang Quân Tư Đồ Sảng, chàng rể hụt của Lăng cung chủ, và chàng đang ung dung nện gót trên những bậc thang bằng đất dẫn lên bình đài đỉnh núi.

Con đường này không đưa khách đến Thiếu Lâm tự vì cửa thiền không phải là nơi để tranh danh đoạt lợi và chém gϊếŧ lẫn nhau! Địa điểm tổ chức Đại hội nằm trên một ngọn núi thấp, cũng thuộc núi Thiếu Thất sơn. Trước kia chúng ta quen với khái niệm là chùa Thiếu Lâm gắn liền với núi Thiếu Thất, thực ra, nếu chi tiết hơn thì phải hiểu rằng Thiếu Lâm tự tọa lạc ở ngọn Ngũ Nhũ, một đỉnh phía Bắc núi Thiếu Thất. Nghĩa là “Trong núi có núi” trong Tung Sơn có Thiếu Thất và trong Thiếu Thất có Ngũ Nhũ!

Rặng Tung Sơn có đến bảy mươi hai ngọn núi lớn và nhiều núi nhỏ nên người ta chẳng thể đặt tên cho xuể. Do vậy ngọn núi thấp nằm cạnh Ngũ Nhũ vẫn vô danh, y như nô tỳ đi cạnh chủ nhân vậy! Nó vô danh vì chẳng có kiến trúc nào cả và phong cảnh cũng không đẹp.

Nhưng được cái đỉnh núi khá bằng phẳng, rộng rãi, đủ điều kiện để trở thành nơi tụ họp hàng vạn người.

Núi cao gần trăm trượng nên việc thượng sơn biến thành một cuộc leo núi vất vả. Nhưng Tiết Trùng Cửu lại chính là ngày để leo núi.

Tục lệ mừng Tiết Trùng Cứu có từ thời nào không rõ song người ta đã xem thời Tam Quốc là cái mốc xuất phát. Thuở ấy, Ngụy Văn Đế từng viết :

“Tế vãng nguyệt lai.

Hốt hạ cửu nguyệt, cửu nhật!”

Tạm dịch :

“Năm qua tháng tới.

Mới đó mà mùa hạ đã hết, ngày chín tháng chín đến rồi!”.

Tiết Trùng Cửu còn gọi là Tiết Trùng Dương vì người Trug Hoa xem số lẻ thuộc về Dương và số chẵn thuộc về âm. Cho nên, mùng chín tháng chín có hai số dương, gọi là Trùng Dương!

Tổ sư phái Toàn Chân cũng sinh vào ngày này nên lấy Đạo hiệu là Vương Trùng Dương!

Thế nhưng “Cửu vi lão dương, Dương cực tất biến”, chín là Dương già, lên đến Cực dương ắt phải biến!

Do vậy, trong quẻ bói dịch thì số chín là số xui xẻo báo điềm thịnh chuyển thành suy! Như trong bài khóc Dương Khuê, cụ Tam Nguyên đã có câu “Buổi Dương Cửu cùng nhau hoạn nạn!”. Và Trùng Cửu, hai con chín lại càng tệ hại. Ngày này chẳng nên làm ăn, buôn bán, cưới hỏi, cứ đi chơi cho khỏe! Tốt nhất là leo núi để luyện tập thân thể! Nhân tiện ngắm cảnh vì ngày Trùng Cửu trời thường trong xanh, đẹp đẽ!

Quả đúng thế, sáng nay tiết trời rất đẹp, nắng thu nhàn nhạt, gió thu chỉ se lạnh, không làm khổ những kẻ đã khổ công lặn lội lên đây.

Và lũ hoa cúc dại nở đầy trên thảm cỏ chỉ vừa kịp đón ánh bình minh Trùng Cửu thì đã bị chân người dày xéo!

Tư Đồ Sảng và Huyết Báo lên núi khá sớm để có thể chiếm một vị trí gần lôi đài. Tuy không hóa trang song với gương mặt rám nắng, đầy râu và chiếc nón rộng vành, họ không sợ bị kẻ thù nhận ra trong đám người đông lúc nhúc này! Phần lớn hào kiệt tứ hải đã bôn ba mấy nghìn dặm đến đây nên trông ai cũng phong trần như ai! Vả lại, để râu rậm rạp là sở thích của đám nam nhân vì như thế sẽ oai phong hơn! Tục ngữ có câu “Nam tu nữ nhũ”, đàn ông không râu thường bị chê là “Phường mặt trắng!”.

Hai người ngồi xuống thảm cỏ còn đẫm sương thu, mở bọc lá sen đựng bánh hấp, bánh bao, dùng bữa điểm tâm. Chung quanh họ cũng có nhiều người làm như thế, chỉ khác ở chỗ có thêm túi da đựng rượu! Xem tỷ võ phải có hơi men mới hứng thú! Và rượu vào lời ra nên lát sau đám tửu khách bắt đầu oang oang bàn chuyện giang hồ.

Nhờ vậy mà Tư Đồ Sảng biết rằng Mân Xuyên Bá Đao Tần Cốc Lý đã xuất đầu lộ diện, thành lập Kỳ Lân bang ở Trường Sa! Oái oăm thay, căn cứ của họ lại chính là Khuất gia trang, còn Đàm Châu đại hiệp Khuất Kỳ thi trở thành Phó bang chủ!

Tần Cốc Lý lại có cả sự hậu thuẫn của Giả gia trang vì Giả Bạch Hổ là Tổng hộ pháp Kỳ Lân bang. Bọn hào kiệt Hồ Nam còn kể thêm việc Khuất Thúy Lan, con gái Khuất Kỳ đã về làm dầu nhà họ Giả!

Hình bóng Thúy Lan chưa bao giờ đậm nét trong tâm hồn Tư Đồ Sảng nên chàng nghe tin ấy mà không buồn.Chàng chỉ thắc mắc rằng Khuất lão thái sẽ ra sao khi bị Mân Xuyên Bá Đao đoạt mất Tỵ Hỏa Châu? Dung nhan của cô gái bệnh hoạn Giả Đan Quỳnh cũng thoáng hiện ra nhưng chỉ trong phút chốc!

Tin quan trọng thứ hai là của đám hào kiệt vùng Duyên Hải Đông Nam. Họ nói về sự bành trướng mau lẹ của Hải Hoa bang ở các tỉnh ven biển như: Quảng Đông, Phúc Kiến, Chiết Giang, Giang Tô! Những bang hội nhỏ Giang Đông đã lần lượt qui phục Hải Hoa bang vì khϊếp sợ bản lãnh thần sầu quỷ khốc của Nam Hải Tiên Ông Ninh Hoàng Lạc.

Trước đầy, họ chỉ phải dâng nạp lễ vật hàng tháng mà vẫn giữ được sự độc lập và quyền bảo kê, nhưng giờ thì mất tất cả!

Hai nhóm hào khách Hồ Nam và Chiết Giang cũng hăng hái cá cược xem ai sẽ trở thành Minh chủ võ lâm, Tần Cốc Lý hay Giáp Vô Yên? Chính họ Giáp lên tranh cử chứ chẳng phải Nam Hải Tiên Ông vì giới hạn tuổi là bảy mươi! Tuy Bang chủ Hải Hoa bang đã bị Thần Phủ Lang Quân đả thượng nhưng Mân Xuyên Bá Đao cũng không được đánh giá cao lắm, do mất tích đã lâu!

Tất nhiên, bọn hào kiệt ấy cũng nhắc đến Thần Phủ Lang Quân Lý Thu và hy vọng chàng trai trẻ tuổi tài cao kia sẽ tranh giành ngôi Minh chủ!

Họ không biết rằng chàng ta đang ngồi gần đấy với tư cách một khán giả. Chàng đến đây để xem mặt Tần Cốc Lý, kẻ có thể là chủ hung trong vụ án sát hại song thân mình!

Chàng không hề thiết tha đến chức Minh chủ và cũng tự lượng mình chẳng phải địch thủ của Tần Cốc Lý hay Cung chủ Hạo Thiên cung! Cứu cánh của Tư Đồ Sảng là pho Khô Mộc thần công nhưng chàng chỉ mới tham luyện được hơn nửa tháng! Chàng thầm lo lắng, sợ rằng Mân Xuyên Bá Đao sẽ trở thành Minh chủ võ lâm, có đặc quyền từ chối mọi cuộc thách đấu! Và lúc ấy, chàng chỉ còn cách ám toán lão ta mà thôi!

Đang suy nghĩ bâng quơ, Tư Đồ Sảng khẽ giật mình cảnh giác khi có người đến ngồi xuống bên cạnh. Dung mạo của gã Đạo sĩ trung niên này rất tầm thường, chẳng có điểm gì khiến người ngoài phái lưu tâm, dù gặp gỡ vài lần cũng không sao nhớ nối, nhưng đối với Tư Đồ Sảng thì nó vô cùng quen thuộc và thân thiết. Chàng mừng rỡ nắm tay gã và hạ giọng :

- Tây Môn đại thúc! Tiểu điệt định sau đại hội sẽ đến vấn an người!

Tích Dịch Quỷ Tây Môn Giới trừng mắt bảo :

- Tiểu quỷ chết tiệt kia! Người giấu mặt đại náo Hạo Thiên cung báo hại lão phu lãnh hậu quả, bị truy nã gắt gao đến mức chẳng còn chỗ nương thân! Ngươi cứu người thì đã đành, sao còn cuỗm sạch tài sản của mụ họ Lăng làm gì?

Tư Đồ Sảng thẹn chín người, đang định biện bạch thì Tích Dịch Quỷ đổi thái độ, nghiêm nghị nói tiếp :

- Lão phu chỉ nói đùa thế thôi chứ trong lòng thì rất hãnh hiện khi có được học trò giỏi. Giờ hãy bình tâm nghe lão phu nói đến một việc cực kỳ quan trọng!

Và lão kề tai chàng thì thầm :

- Lão phu đã về Hàm Dương, cùng Lý đại ca điều tra suốt mấy tháng trời, dò hỏi hàng trăm người. Nhờ vậy mà đã tìm ra hung thủ sát hại cha mẹ ngươi!

Tư Đồ Sảng rúng động tâm can, nỗi vui mừng và lửa hận cùng bốc cao khiến người chàng run bắn lên. Chàng cố bình tâm hỏi nhỏ :

- Bẩm đại thúc! Hắn ta là ai vậy?

Tây Môn Giới cau mày đáp :

- Theo lời mô tả của các nhân chứng, nhất là bọn tiểu nhị của An Hương lữ điếm thì hung thủ gồm hai người, tuổi độ lục tuần lão mang đao có một nốt ruồi son trên cánh mũi trái, đúng là đặc điểm của Mân Xuyên Bá Đao, người thứ hai mang kiếm, dung mạo anh tuấn nhưng nhãn thần lờ đờ, trông như kẻ si ngốc vậy! May thay, một gã tiểu nhị có tài họa đạo đã vẽ lại chân dung của hai kẻ đáng nghi ấy, giúp lão phu nhận ra Tần Cốc Lý và Thập Tự Thần Kiếm Phan Tử Mỹ. Lý đại ca đã phỏng đoán rằng năm xưa hai lão Tần, Phan rơi xuống vực thẳm Vu Sơn mà không chết. Nhưng Thập Tự Thần Kiếm thọ thương vào đầu, mất lý trí, bị Mân Xuyên Bá Đao khống chế! Còn lý do vì sao họ cố gϊếŧ cho bằng được cha ngươi thì không rõ!

Tư Đồ Sảng nghe xong,ứa nước mắt nói :

- Nay họ Tần đã luyện thành Ngưng Huyết Huyền Băng thần chưởng, có khả năng sẽ đoạt được ngôi Minh chủ, tiểu điệt chỉ còn cách liều mình thượng đài, tìm cơ hội báo thù mà thôi!

Tây Môn Giới giận dữ hừ nhẹ :

- Phế ngôn! Quân tử báo thù ba năm chẳng muộn, sao ngươi lại nghĩ đến chuyện thí mạng? Hơn nữa, Táo Gia Cát đã khẳng định trong đại hội lần này sẽ lắm bất ngờ và Tần Cốc Lý không thể đăng quang một cách dễ dàng. Bùi lão đã đem hết tài Gia Cát ra bói một quẻ, biết rằng ngoài Hạo Thiên cung chủ sẽ còn có một nhân vật cực kỳ lợi hại nữa ứng cử.

Tư Đồ Sảng đăm chiêu nói :

- Nếu Bùi tiền bối đã quả quyết như thế thì tiểu điệt sẽ cố nhẫn nại, chờ luyện xong Khô Mộc thần công mới khiêu chiến với họ Tần!

Và chàng lộ sắc buồn rầu, than :

- Tiểu điệt chỉ sợ ba năm cũng chẳng đủ hỏa hầu để thắng Tần Cốc Lý!

Tây Môn Giới vỗ vai chàng an ủi :

- Sảng nhi chớ lo! Ngươi là kẻ có gân cốt thượng thặng, lại được lệnh mẫu tài bồi bằng bí pháp Mẫu Tử Tiên Thiên Đạo Khí nên thần lực kinh nhân, học công phu nào cũng tiến bộ nhanh gấp mấy lần kẻ khác. Sau đại hội, lão phu sẽ đi Bắc Kinh tìm cho ngươi một nhánh Thiên Niên Hà Thủ Ô hay vài viên Vạn Niên Tuyết Sâm Hoàn. Khi có được những thứ ấy, Sảng nhi sẽ dễ dàng hoàn thành Khô Mộc thần công chỉ trong một hai năm!

Tư Đồ Sảng lặng người vì cảm kích. Chàng biết Tích Dịch Quỷ sẽ phải đột nhập Hoàng Cung bởi chỉ nơi ấy mới có loại kỳ trân hãn thế nọ. Mà Tử Cấm Thành lại là chốn được phòng bị nghiêm mật nhất thiên hạ, có vào chẳng có ra! Chàng nhìn Tích Dịch Quỷ với ánh rất thiết tha và nói :

- Đại thúc bất tất vì tiểu điệt mà mạo hiểm thân già! Cùng lắm thì tiểu điệt tìm cách ám toán kẻ thù là xong! Đại thúc chẳng từng dặn tiểu điệt rằng cách đánh lén luôn có hiệu quả đấy sao?

Tây Môn Giới hiểu lòng chàng, cười bảo :

- Đúng là như thế song lão phu lại muốn học trò của mình chiến thắng một cách oanh liệt và quang minh chính đại!

Dù không có danh phận sự đồ nhưng Tích Dịch Quỷ luôn tự xem Tư Đồ Sảng là truyền nhân của mình. Và hơn thế nữa, lão yêu thương chàng trai trẻ anh hùng này như con! Trong tiềm thức của vị tổ sư đạo chích, vẫn ẩn kín nỗi khát khao có được một nam tử tài ba xuất chúng.

Tư Đồ Sảng đã đáp ứng được mỏng ước ấy!

Tây Môn Giới vô tình xiết chặt lưng Tư Đồ Sảng và khoan khoái hưởng thụ thứ giác ấm cúng của tình thương.

Huyết Báo nhân cơ hội này mở miệng chào :

- Tại hạ là Liễu Mộ Hào, thuộc hạ của Tư Đồ công tử, xin bái kiến đại thúc!

Tây Môn Giới cười nhạt :

- Nếu lão phu không biết ngươi là ai, quan hệ thế nào với Sảng nhi, thì đã chẳng nói năng tự nhiên như vầy!

Huyết Báo không dám giận dữ chỉ tủm tỉm cười.

Lúc này tiếng trống khai mạc Đại hội đã trổi lên khiến quần hùng chú mục cả về hướng lôi đài. Đấy là một toà mộc đài cao đúng trượng, vuông vức mỗi bề bốn trượng, không có mái che. Bàn của Ban giám khảo đặt ở bìa phía Bắc của lôi đài!

Sàn lôi đài lót ván dầy và chung quanh chân cũng bít kín đế đảm bảo không ai có thể ẩn nấp ở dưới mà ám toán các ứng viên!

Sau lưng Ban giám khảo có căng một tấm trướng lụa trắng cực lớn, trên viết bốn chữ Tiểu Triện, nét to hàng gang tay: “Võ lâm Đại hội”.

Và ở hai cột gỗ các gốc Tây Bắc, Đông Bắc treo cặp liễn đối :

“Nghĩa bạc vân thiên hiệp giả. Bạt đao phù chính khí.

Nhân mãn càn khôn, dũng sĩ quát kiếm tảo tà ma”.

Khác với nét bút tròn đều và ngay ngắn của lối viết Tiểu Triện, những chữ trên đôi liễn được viết theo lối Cuồng Thảo đời nhà Đường nên nét bút rất phóng khoáng, nối nhau tựa rồng rắn, tượng trưng cho sự trường tồn miên viễn của võ lâm!

Chữ Cuồng Thảo là hình thức mới của Thảo thư, do Trương Húc và Thích Hoài Tố khai sáng! Thế cho nên, trong nửa vạn kẻ vai u thịt bắp hiện diện chốn này chẳng phải ai cũng đọc được câu liễn kia. Không đọc được thì tức anh ách nên có người lên tiếng chửi oang oang :

- Con bà nó! Chẳng hiểu cái thằng dốt nào đã viết hai câu đối kia thế nhỉ? Chữ nghĩa gì mà nhằng nhịt rối mắt khiến lão gia không sao đọc được dù đã học đến tám vị thầy đồ!

Cử tọa nghe vậy liền bật cười hô hố, chế giễu bậc anh hùng ít học kia! Nạn nhân là một hán tử tuổi độ Tam thập, có chiều cao khiêm tốn nhưng thân hình vô cùng lực lưỡng, vai rộng gấp rưỡi người thường, thành ra hơi giống loài khỉ dã nhân.

Gã dốt là phải vì nghèo đến mức đi dự Đại hội võ lâm mà mặc một bộ y phục cũ mèm, chật ních, bó chặt những cơ bắp cuồn cuộn và có chỗ bung cả chỉ! Tuy nhiên, gương mặt của gã khá đẹp, chỉ đậm nét quê mùa, mộc mạc chứ không hề xấu xí.

Bị quần hùng cười nhạo, chàng trai nghèo mạt rệp kia tức tối quát :

- Cười cái đếch gì! Các ngươi có giỏi thì đọc thử ta nghe!

Lập tức có giọng già nua cất lên, đầy vẻ nghiêm trang :

- Đây là lối chữ Cuồng Thảo, lại được viết bởi bàn tay tài hoa, phóng túng của Bút Thánh nên hơi rối mắt, khiến bậc ạnh hùng trẻ tuổi gặp khó khăn. Lão phu sẽ đọc lại để các hạ tường tri! À! Chẳng hay các hạ danh tính ra sao và xuất thân từ cửa nào vậy?

Được bậc trưởng bối khen mình là anh hùng trẻ tuổi, gã to ngang kia vô cùng khoan khoái, toét miệng cười đáp :

- Bẩm tiền bối! Tại hạ có quí tính đại danh là Triển Phi Hoan, quê quán đất Lô Châu Tứ Xuyên, tuổi gần Tam thập nhưng chưa thành gia thất.Tại hạ có được bản lãnh siêu phàm là nhờ sự giáo huấn của từ mẫu!

Câu tự giới thiệu ngây ngô, dài dòng và đầy vẻ khoe khoang của gã đã khiến người chung quanh lại được một phen cười nôn ruột, nhưng lão già râu dài kìa đã khoa tay ra hiệu cho họ nín cười và ông tằng hắng chuẩn bị ngâm hai câu đối...

Gã Triển Phi Hoan cũng đứng thẳng người vểnh tai, ra vẻ biết thưởng thức.

Lão râu đài, vận công ngâm thật lớn, âm thanh trầm bổng vang dội khắp bình đài đỉnh núi, khiến ai cũng nghe thấy :

“Y bạc xiêm sơ... lưỡng đảo... nhất khê... giai khả biến.

Mao thanh... nhục bạch... anh hùng chi kiếm... hốt... Kình thiên.”

Tạm dịch :

“Áo mỏng váy thưa, hai đảo một khe đầu thấy được.

Lông xanh, thịt trắng, kiếm của bậc anh hùng bỗng chống trời!”

Giong ngâm và sắc diện trang trọng, văn nhã của lão càng làm tăng sự hoạt kê của hai câu thơ hàm ý thô tục khiến cho quần hùng phá lên cười như điên dại. Thậm chí có kẻ còn ôm bụng khuy xuống mà cười cho thỏa!

Thì ra gã quê mùa Triển Phi Hoan đã bị lão râu dài chơi khăm! Tuy dốt nát nhưng họ Triển cũng hiểu được những chữ đơn giản kia, biết đối phương biến gã thành trò cười của cả đại hội. Gương mặt chất phác của Phi Hoan tái nhợt đi vì hổ thẹn, và ánh mắt gã chất chứa nỗi đắng cay chua xót! Gã mồ côi cha từ thuở lọt lòng, mẹ lại thường xuyên bệnh tật, nhà luôn thiếu ăn, thì tiền đâu mà đi học? Vậy tại sao thiên hạ lại chế nhạo nỗi bất hạnh của gã?

Nghĩ đến đây, lửa giận bùng lên, Triển Phi Hoan nghiến răng kèn kẹt, mắt trợn trừng, tay hữu xiết chặt chuôi của thanh đao bên hông, định xông đến gϊếŧ lão già râu dài chết tiệt kia.

Nhưng có ai đó đã đưa tay cản lại và cất giọng hòa ái :

- Triển huynh hãy bớt giận! Lão già ấy là Hí Nhân cư sĩ Cổ Quí Sinh, quen thói diễu cợt thiên hạ, chẳng chừa một ai, kể cả Phương trượng chùa Thiếu Lâm. Nhưng Cổ lão lại là người tốt, mỗi năm bố thí cho người nghèo hàng vạn lượng bạc.

Triển Phi Hoan nghe lời dịu ngọt ấy mà nguôi giận, tự nhủ rằng cái nhục của mình không lớn lắm. Gã ngước lên nhìn cái kẻ đã can gián rất lọt tai, nhận ra một chàng trai râu rậm nhưng mặt còn non. Gã lặng nghe lòng xao xuyến trước sống mũi Thông Thiên Đình của đối phương và bất giác sờ lên mũi của mình.

Người ấy chính là Tư Đồ Sảng và nãy giờ chàng cũng bồi hồi trước dung mạo của Triển Phi Hoan. Mặt gã và chàng khá giống nhau! Tuy đã nghe rõ tính danh và quê quán của họ Triển song lòng Tư Đồ Sảng vẫn phát sinh một mối hảo cảm, không rõ nguyên do đối với gã!

Trong sách tướng pháp của người Trung Hoa, tướng mũi Thông Thiên Đình rất quí và hiếm hoi, chỉ loại sống mùi cao, thẳng, sơn căn đầy bằng với trán (sơn căn là chỗ tiếp giáp giữa sống mũi và trán. Đại đa số người Hán đều có sơn căn lõm xuống).

Và tướng mũi này của Tư Đồ Sảng đã thừa hưởng của cha là Tư Đồ Quát! Mà Phi Hoan mang họ Triển tất chẳng dính dáng gì với họ Tư Đồ!

Nhắc lại, chàng trai già có thân hình to ngang, thô kệch của đất Tứ Xuyên, cũng bất giác thấy mến kẻ có cái sống mũi giống mình. Gã vui vẻ nói :

- Này Tiểu huynh đệ! Phải chăng chúng ta có họ hàng nên lỗ mũi giống nhau? Nhưng ngươi nói năng nghe rất êm tai còn ta thì ngược lại!

Tư Đồ Sảng mỉm cười đáp :

- Tại hạ là Tư Đồ Sảng, hai mươi mốt tuổi, quê đất Hàm Dương! Mời Triển huynh sang đây ngồi chung để cùng xem tỷ võ cho vui!

Triển Phi Hoan hớn hở gật đầu, đi theo Tư Đồ Sảng đến chỗ của chàng.

Tây Môn Giới đã mất dạng chỉ còn lại Huyết Báo Liệu Mộ Hào.

Song phương tự giới thiệu và làm quen xong thì nghe tiếng Giám đài nói lời khai mạc và yêu cầu các thí sinh đăng ký thượng đài!

Triển Phi Hoan nhấp nhỏm đứng lên, miệng thì nói :

- Tại hạ phải lên ghi danh mới được! Lát nữa chúng ta sẽ gặp lại!

Tư Đồ Sảng giật mình, sợ gã khó thoát chết, liền giữ lại và nói :

- Đại hội lần này thực chất là một cuộc tỷ đấu của những đại cao thủ số một võ lâm. Họ đều sở hữu những pho tà công cực kỳ ác độc như Ngưng Huyết Huyền Băng thần chưởng, Lô Hỏa thần chỉ... Do vậy, Triển huynh dù võ nghệ cao cường cũng không nên thượng đài!

Triển Phi Hoan cụt hứng, mặt lộ sắc buồn :

- Nếu đúng là hai loại võ công ma quỷ ấy thì ta đành bó tay vì tiên mẫu đã từng nhắc đến! Nhưng nếu không trở thành Minh chủ thì ta làm gì để sống bây giờ? Chẳng lẽ Hoan này luyện võ gần ba chục năm mà phải làm thợ săn mãi hay sao?

Huyết Báo phì cười :

- Con bà nó! Minh chủ thì làm gì có lương tháng, ngươi cần tiền chứ đâu cần ngôi vị ấy!

Liễu Mộ Hào lớn hơn Triển Phi Hoan mười mấy tuổi nên có thể xưng hô như thế. Họ Triển không giận, ngơ ngác hỏi lại :

- Thực thế sao? Ta tưởng người đứng đầu võ lâm phải được trả lương cao lắm chứ?

Huyết Báo cố nín cười, tủm tỉm bảo :

- Ta định giới thiệu cho ngươi một việc làm tốt, no ấm suốt đời. Nhưng chỉ sợ ngươi chê lương thấp nên chẳng dám nói ra!

Phi Hoan mừng rỡ khẩn cầu :

- Xin Liễu huynh thương tình chỉ giáo cho! Tiểu đệ chỉ cần no bụng và mỗi tháng có được vài lượng mà uống rượu là đủ rồi! Tiểu đệ tuy ngốc nghếch nhưng bản tính trung thực, sức cử ngàn cân, lại siêng năng cần mẫn, quyết chẳng phụ lòng chủ nhân!

Huyết Báo liếc Tư Đồ Sảng, thấy chàng gật đầu, liến nghiêm nghị nói với họ Triển :

- Chẳng phải việc cày sâu cuốc bẫm hay nặng nhọc gì cả! Nếu ngươi không sợ chết thì theo ta làm thủ hạ của Tư Đồ công tử đây! Chúng ta sẽ cùng nhau tung hoành thiên hạ, lưu danh sử sách, thỏa chí nam nhi.

Ngoài lương tháng năm chục lượng bạc, ngươi sẽ được tặng thêm năm lượng vàng để cưới vợ!

Triển Phi Hoan như chuột sa hũ ếp, ngẩn ngươi một lúc rồi ấp úng hỏi lại :

- Chẳng hay nhị vi là cường đạo ở vùng nào vậy?

Huyết Báo vừa tức cười vừa giận, đấm cho Phi Hoan một quyền chửi :

- Cường đạo cái con khỉ! Tư Đồ công tử đây chính thị Thần Phủ Lang Quân, danh vang tứ hải. Chàng ta thương ngươi khốn khó nên muốn bảo bọc đấy thôi!

Chắc Triển Phi Hoan có nghe qua chiến tích lẫy lừng của Thần Phủ Lang Quân nên hiểu ra, cười hề hề :

- Té ra là thế! Triển mỗ xin cúi mình phục vụ bậc anh hùng!

Tư Đồ Sảng tươi cười đưa tay hữu ra để Phi Hoan xiết lấy, tượng trưng cho lời cam kết cùng nhau sát cánh.

Giờ chúng ta sẽ quay lại với lôi đài để nghe Đàm Vân Tử, Trưởng lão phái Võ Đang, đọc danh sách những ứng cử viên đủ tư cách thượng đài. Tổng cộng ba mươi hai người, đứng đầu là Hạo Thiên cung chủ Lăng Song Tường, Bang chủ Kỳ Lân bang Mân Xuyên Bá Đao Tần Cốc Lý, Bang chủ Hải Hoa bang Giáp Vô Yên. Hai mươi chín người còn lại là cao nhân thành danh khắp thiên hạ. Tuổi tác của ba mươi hai người ấy đều từ bảy chục trở xuống, theo đúng qui củ võ lâm.

Sau khi đọc danh sách, Đàm Vân Tử cao giọng nói tiếp :

- Trong lúc ban giám khảo sắp xếp các cặp đấu thủ, hai ứng viên Lăng Song Tường và Tần Cốc Lý sẽ đánh trận khai mạc. Xin mời nhị vị thượng đài!

Quần hùng hoan hô nhiệt liệt vì biết hai người ấy là cặp gà số một của Đại hội. Và cuộc tranh tài của hai đại cao thủ này chắc chắn sẽ vô cùng hấp dẫn.

Mặt trước lôi đài có hai cầu thang gỗ cách nhau hơn trượng để các ứng viên đi lên. Kẻ tả người hữu, song phương cùng nhau thượng đài, đứng gần mép sàn gỗ mà vái chào cử tọa.

Tần Cốc Lý có thân hình tráng kiện, cao ráo, râu tóc đen nhánh, mặt đẹp cương nghị, phong thái ung dung đáng mặt tôn sư. Nhưng lão là nam nhân nên chẳng có gì hấp dẫn cả. Ngược lại, quần hùng suýt xoa tán dương vóc dáng yểu điệu, thon thả và gợi cảm của Lăng Song Tường, người đàn bà thần bí nhất võ lâm. Tuy đã sắp sáu mươi mà Cung chủ Hạo Thiên cung trẻ như mới gần tứ thập, nhan sắc bội phần mặn mà, kiều diễm. Nụ cười trên môi bà ta đầy sức mê hoặc, song ánh mắt lại lạnh tựa sương khuya!

Mân Xuyên Bá Đao cũng chăm chú ngắm nhìn đối thủ chẳng rời, lão buông lời bỡn cợt :

- Phải chăng Cung chủ định dùng mĩ nhấn kế để thắng lão phu nên mặc võ phục bó sát người, lồ lộ những nét gợϊ ȶìиᏂ?

Quần hùng khoái chí tán thành, hùa nhau cười đểu cáng. Và có kẻ còn rống lên :

- Này Tần bang chủ! Ông mà để lưỡi đao chạm vào hai ngón đồi ấy thì ta sẽ lôi mười tám đời tổ tông nhà họ Tần ra mà nguyền rủa đấy!

Lăng Song Tường đỏ mặt vì những lời thô tục nhưng không phát tác với quần hùng mà trút giận lên đầu Tần Cốc Lý. Bà bất ngờ rút kiếm xông đến tấn công họ Tần bằng một chiêu cực kỳ hung hãn và lợi hại.

Có thể là bà ta quá xảo quyệt nên đã mượn cớ bị sỉ nhục mà đoạt lấy tiên cơ! Nhưng hành động này của Lăng Song Tường không hề bị kết án vì Tần Cốc Lý đã nham hiểm dùng lời khích động trước.

Và lão hồ ly kia cũng thừa cơ cảnh để đoán trước phản ứng của đối phương. Mân Xuyến Bá Đao bình thản cử đao chống đỡ và lập tức giở ngay tuyệt học Ngưng Huyết Huyền Băng chưởng, xạ liền một đạo kình phong trắng đυ.c và lạnh giá.

Tần Cốc Lý là người tàn nhẫn và quyết đoán nên nặng tay từ chiêu đầu tiên, nhờ vậy mà đối phó với độc thủ của kẻ địch.