Editor: Towf (Melbournje)
Beta-er: Chang
Lý trí sụp đổ mấy chục giây, anh không thể làm chủ được mình.
Cho nên lúc này nhìn Quan Tri Ý đáng thương mà nói đau, nháy mắt anh liền bị sự áy náy và đau lòng bao phủ. Nhưng điều này làm anh không thể chậm trễ, khiến anh hít thở không thông, sự xúc động mãnh liệt vẫn như cũ không thể dập tắt……
Đôi mắt rưng rưng chỉ khiến thói hư tật xấu thêm ngo ngoe rục rịch.
Thích Trình Diễn gian nan bình phục hô hấp, từ trêи giường ngồi dậy. Anh ngồi ở mép giường, nghe người nằm cạnh nhỏ giọng nức nở, nhưng cũng may không có lâu, rất mau cô liền ngủ thϊế͙p͙ đi.
Trong phòng yên tĩnh, Thích Trình Diễn khẽ thở dài một tiếng, xoay người đặt đầu cô nằm lên gối, sau đó duỗi tay kéo chăn lên, rồi mới đứng dậy.
Người trêи giường trở mình, khẽ phát ra tiếng thở nặng nề mà chỉ khi uống rượu xong mới có.
Mà người tỉnh thì vẫn cảm nhận rõ cảm giác răng môi hòa quyện, còn cả độ ấm của hai người.
Thích Trình Diễn trầm mặc mà nhìn cô một hồi, đứng dậy tắt đèn, chỉ còn lại ánh đèn từ đầu giường phát ra mờ ảo.
Anh không dừng lại, xoay người đi ra khỏi phòng.
Hầu như mọi người ăn tiệc mừng đều đang nghỉ ngơi ở trang viên, ngày hôm sau khi mọi người rời giường, ăn bữa sáng đầu bếp trong trang viên chuẩn bị, lúc này mới rời đi.
Lần này Quan Tri Ý uống rất tàn nhẫn, phóng thích áp lực mấy tháng, đem chính mình uống đến bất tỉnh nhân sự. Hôm nay tỉnh lại, cô cảm thấy đầu đau nhức, miệng lưỡi khô khan.
Mở mắt ra, nhìn thấy một bóng người ngồi ở ghế sofa cách đó không xa,
“Mao Mao……”
Trợ lý Mao Mao nghe được lập tức đi tới:
“Chị Tri Ý, chị tỉnh rồi sao.”
Quan Tri Ý giơ tay gõ gõ trán:
“Sao em lại ở đây.”
“Công ty còn có nhiều việc, cho nên chị Vân đã đi xử lý từ sớm rồi, chị ấy bảo em tới chăm sóc chị.”
“À……”
“Nhưng mà chị Vân nói, tối hôm qua…… Khụ, chị ấy còn bảo em không cần tới ngay. Nhưng lúc em tới đã thấy Thích tổng chờ ở dưới lầu, cho nên em nghĩ em có thể trực tiếp vào phòng đợi.”
Quan Tri Ý chần chờ:
“Em đang nói cái gì?”
Sắc mặt Mao Mao có chút hồng:
“Cái đó, chị Vân nói hôm qua là Thích tổng đưa chị lên nghỉ ngơi, cho nên……”
Quan Tri Ý dừng một chút, kéo mạnh ống tay áo Mao Mao lại:
“Cái gì? Anh, chị…… Hôm qua anh ấy……”
Mao Mao ngốc ngốc nói:
“Chị Tri Ý, chị quên rồi sao?”
Quan Tri Ý gật gật đầu, lại lập tức lắc đầu.
Hôm qua cô có nhớ mập mờ rằng cô cùng Tiêu Nhiên và Triệu Trà Trà uống rượu với nhau, sau đó cô cùng Triệu Trà Trà trở về nghỉ ngơi, ở trêи đường, Triệu Trà Trà bị trợ lý của chị ấy dẫn đi, mà cô…… Hình như đúng thật là cô đi theo Thích Trình Diễn.
Quan Tri Ý suy nghĩ hơn nửa ngày, cảm thấy đầu sắp nổ tung luôn rồi,
“Mao Mao, em rót hộ chị cốc nước đi.”
“Vâng, được!”
Mao Mao vội vàng đi lấy nước, Quan Tri Ý trở mình trêи giường, cả người vùi vào gối.
Ngày hôm qua, hình như anh cõng cô lên lầu, sau đó đưa cô trở về phòng…… Ừ, cũng không phải chuyện lạ gì, cô say thành như vậy, anh sẽ đưa cô về phòng là chuyện rất bình thường.
Chỉ là ——
Quan Tri Ý đột nhiên nghiêng đầu, hả?
“Có thể hôn lại một chút hay không?”
“Hôn khá tốt nha…… Rất mềm mại……”
Hả?
Hả???
Đây là cái gì?!
Quan Tri Ý trừng lớn mắt, sau lưng lập tức tẩm một tầng mồ hôi lạnh.
Là mơ, hay là thật?
Sao cô lại nghĩ tới mấy hình ảnh kì quái đó chứ?!
Quan Tri Ý rốt cuộc cũng không nằm nữa mà đi xuống, như kiểu bắn từ trêи giường dậy vậy.
Cô ngơ ngác mà ngồi, bắt đầu hoài nghi chính mình có uống nhiều quá rồi động tay động chân với Thích Trình Diễn không.
Chỉ là…… Không đúng.
Không đúng không đúng! Hẳn là cô uống quá nhiều, chấp niệm đối với anh quá nhiều, chỉ là mơ mà thôi!
Bởi vì nếu không phải nói mớ…… Vậy hình ảnh cô lăn ở trêи giường cùng anh là sao? Thích Trình Diễn đè cô xuống…… Chuyện này tuyệt đối không có khả năng nhưng tại sao lại chân thật đến đáng sợ như vậy, nhưng cũng không thể, làm sao anh có thể làm chuyện đó với cô chứ.
Quan Tri Ý duỗi tay đỡ trán, mặt đỏ tai hồng.
Giấc mơ này cũng doạ người quá đi……
“Nước tới, có chút nóng đó, chị cẩn thận một chút.”
Qua lúc sau, Mao Mao bưng nước tới đây.
Quan Tri Ý nhận, hỏi:
“Mọi người đều còn ở đây sao?”
“Vừa rồi em đi lấy nước thì thấy có một số người đã đi rồi.”
“Chị Trà Trà đâu?”
“Không thấy ạ, Tiêu lão sư cũng không thấy đâu, chắc là mọi người vẫn đang ngủ.”
“Vậy ——”
“Thích tổng còn ở dưới lầu.”
Quan Tri Ý khựng lại, có chút đông cứng nói:
“Chị không có muốn hỏi anh ta.”
Mao Mao:
“À……”
Trong phòng có đầy đủ đồ vệ sinh cá nhân, Quan Tri Ý chuẩn bị ở trong phòng một lát, liền cùng Mao Mao xuống lầu.
Dọc đường đi, lục tục gặp được vài người quen thuộc.
“Tri Ý, trùng hợp vậy, em cũng vừa tỉnh sao.”
Đúng lúc này, có người gọi cô lại.
Quan Tri Ý quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Nhiên lười biếng mà đi tới, sắc mặt anh có chút không tốt, rõ ràng là say rượu, nhưng mà hình tượng đại thần đã như một cái mũ mà chụp chặt trêи đầu anh, trêи tay còn cầm khẩu trang để phòng trường hợp cần dùng.
Quan Tri Ý nói:
“Mới vừa dậy, em muốn đi ăn sáng.”
“Anh cũng đi anh cũng đi.”
Tiêu Nhiên đi đến bên cạnh cô,
“Ai, tuổi cũng lớn rồi, mới uống ít rượu đầu liền đau thành như vậy.”
Quan Tri Ý cười cười:
“Cũng chưa đến 30, lớn tuổi chỗ nào chứ.”
“So với em thì cũng lớn hơn vài tuổi rồi.”
“Em cũng còn nhỏ tuổi đây mà có uống được bao nhiêu đâu.”
Quan Tri Ý lắc lắc đầu,
“Em cũng khó chịu.”
“Ha ha ha vậy sao, nhưng mà đúng thật là hôm qua chúng ta uống nhiều quá, không say mới là lạ.”
……
Tiêu Nhiên và Quan Tri Ý nói nói cười cười đi tới nhà ăn, vừa đúng lúc nhìn thấy Thích Trình Diễn từ ngoài sân đi vào, Tiêu Nhiên vẫy tay nói:
“Chào Thích tổng, còn ở đây sao, tôi còn tưởng cậu đi lâu rồi cơ.”
Tầm mắt Quan Tri Ý theo Tiêu Nhiên mà rơi xuống phía trêи người Thích Trình Diễn, khi chạm ánh mắt anh, ngực cô tức khắc dùng sức nhảy dựng.
Cô hoảng loạn, tuy rằng nói những hình ảnh loáng thoáng của ngày hôm qua không hề chân thật, nhưng rốt cuộc vẫn ở trong đầu cô, cho nên lúc này nhìn thấy anh xuất hiện ở trước mặt mình thật, đương nhiên có loại cảm giác hãi hùng khϊế͙p͙ vía cùng chột dạ.
“Ăn rồi sao.”
Thích Trình Diễn nhìn Quan Tri Ý, hỏi tiếp.
“Chưa ăn gì, tôi và Tri Ý đang định đi ăn đó.”
Tiêu Nhiên vừa nói vừa ôm vai Quan Tri Ý, cực kỳ quen thuộc. Anh làm động tác tự nhiên, nhưng người xem lại rất không vừa mắt.
Thích Trình Diễn cau mày:
“Đau đầu không, ở bên phòng bếp có canh giải rượu đó.”
Lời này hiển nhiên hỏi Quan Tri Ý, vì thế Tiêu Nhiên cũng không trả lời, chỉ nhìn Quan Tri Ý. Bây giờ không nói lời nào cũng không ổn, cô gật đầu, giọng nói khô cằn:
“Có chút, đợi lát nữa em sẽ uống.”
Lúc cô nói, đang âm thầm mà chú ý Thích Trình Diễn.
Anh vẫn quan tâm cô trước sau như một, vẫn bình tĩnh, điều này làm cho cô có thể xác định, những hình ảnh trong đầu đó chỉ là do say rượu quá nên mơ mà thôi.
Trong lúc nhất thời, không biết là nên vui hay nên cảm thấy mất mát.
“Đi thôi, em đói bụng rồi.”
Cô kéo Tiêu Nhiên đi, cũng không nói gì với Thích Trình Diễn.
Tiêu Nhiên vội vàng đuổi kịp:
“Chờ anh chờ anh, đi xem có món gì ăn ngon không.”
Thích Trình Diễn đứng yên tại chỗ, không theo sau.
Cả đêm hôm qua đầu anh cứ lộn xộn, mãi cho đến 6 giờ sáng mới miễn cưỡng ngủ được chút. Nhưng ngủ cũng không yên ổn, 8 giờ đã tỉnh.
Không xác định được rằng Quan Tri Ý có nhớ rõ hay không, nên anh vẫn luôn ở đây không đi. Lúc này nhìn thấy cô cười cười nói nói cùng Tiêu Nhiên, trong lòng anh xác định, người này đại khái là uống nhiều quá nên quên rồi.
Thích Trình Diễn có chút bất đắc dĩ, đêm qua cô say, nhưng anh không say, cho nên những sự hoang đường và tùy ý đó đều là hậu quả của việc anh không khống chế được bản thân. Cả đêm anh đều nghĩ tới việc đó, nghĩ xem sau khi cô tỉnh lại xong, anh nên nói như thế nào mới có thể không dọa đến cô……
Nhưng không nghĩ tới, đứa nhóc này đã quên sạch sành sanh.
Quan Tri Ý ăn sáng cũng cảm thấy không yên, nhưng cô lại không dám biểu hiện rõ ràng, chỉ ra vẻ bình tĩnh mà cùng Triệu Trà Trà, Tiêu Nhiên nói chuyện phiếm.
“Hiếm lắm mới có được hai ngày rảnh như này, hay như vậy đi, buổi tối chúng ta đi ăn lẩu, tôi bao, thế nào?”
Triệu Trà Trà đề nghị nói.
Lý Huyền đáp ứng rất nhanh:
“Có thể nha, hai người thì sao?”
Trêи bàn cơm lúc này có bốn bọn họ là diễn viên, Tiêu Nhiên nghe vậy đương nhiên là gật đầu, Quan Tri Ý thất thần, bị Triệu Trà Trà kéo kéo cánh tay mới hồi phục tinh thần lại.
“Tri Ý, tối đi ăn lẩu đi, được không?”
Quan Tri Ý:
“À? Có, có chứ ạ.”
“Vậy quyết như vậy nhé, lâu lắm rồi tôi không ăn lẩu, hôm nay nhất định phải ăn nhiều một chút.”
“Được nha.”
Bốn người bọn họ đã muốn hẹn nhau từ sớm, chỉ là danh tiếng của họ đều không nhỏ, đều rất bận, ít có thời gian rảnh.
Vì thế sau khi đã hẹn, Triệu Trà Trà lập tức bảo trợ lý đi đặt chỗ.
Khi Thích Trình Diễn tới đây, Quan Tri Ý cũng vừa ăn xong bữa sáng rồi chuẩn bị gọi Mao Mao tới, đưa cô về chung cư.
“Không về nhà sao?”
Anh hỏi.
Quan Tri Ý lắc đầu:
“Không về, buổi tối còn phải cùng mấy người Tiêu Nhiên ra ngoài.”
“Đi đâu với cậu ta?”
Quan Tri Ý nhìn anh một cái:
“Không đi đâu, chỉ là hẹn đi ăn thôi.”
“Em và cậu ta……”
“Mao Mao!”
Quan Tri Ý đột nhiên vẫy vẫy tay với trợ lý cách đó không xa,
“Em đi lấy xe đi, chị phải đi về.”
Mao Mao từ phía xa xa làm động tác ok, lập tức đi tới hướng bãi đỗ xe.
Quan Tri Ý nói xong mới nói tiếp với Thích Trình Diễn:
“Em phải đi trước đây, hôm qua không ngủ ngon, cảm giác vẫn nên về nhà bồi bổ cái đã.”
Thích Trình Diễn rũ mắt nhìn cô, chuyện muốn hỏi lại nuốt ngược lại:
“Được.”
Quan Tri Ý vâng một tiếng, đem mũ kéo xuống, lập tức đi ra ngoài.
Thích Trình Diễn đứng ở chỗ nhìn cô một hồi, phát hiện cô không quay đầu lại.
Trước kia, cô sẽ lưu luyến mỗi bước đi, cười hì hì vẫy tay với anh.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã không.
**
Quan Tri Ý trở về nghỉ ngơi, buổi tối, Mao Mao lái xe tới đón cô, đưa cô tới tiệm lẩu. Ông chủ tiệm lẩu là họ hàng của Triệu Trà Trà, ông ấy cho bọn họ một phòng bao kín nhất, đưa bọn họ lên từ cửa sau.
Sau khi đóng máy, đây coi như là lần đầu tiên bốn diễn viên bọn họ thuần tuý ăn cơm liên hoan, vừa ăn vừa không ngừng nói chuyện, đề tài không ngừng.
Ước chừng ăn được hai tiếng, bữa liên hoan nhỏ này mới kết thúc. Sau vì trợ lý của Triệu Trà Trà và Lý Huyền tới muộn một chút, cho nên Tiêu Nhiên và Quan Tri Ý xuống bãi đỗ xe trước.
Quan Tri Ý vừa đến gara thì liền gọi điện thoại bảo Mao Mao tới đây,
“Chị Tri Ý, tự nhiên săm xe bị cái gì ấy ạ. Chị đừng xuống vội, để em đi xem xe bị thế nào đã.”
Quan Tri Ý:
“Chị xuống rồi, em đang ở đâu?”
“Dạ? Vậy nếu không chị lên trước đi, xe hiện tại không đi được.”
Quan Tri Ý có chút bất đắc dĩ:
“Được rồi.”
Quan Tri Ý cúp điện thoại xong định đi vào, Tiêu Nhiên giữ cánh tay cô lại:
“Làm sao vậy?”
Quan Tri Ý:
“Xe có chút vấn đề, Mao Mao bảo em lên lầu chờ.”
“Vậy, nếu không có việc gì thì ngồi xe anh đi, anh đưa em về.”
Tiêu Nhiên vung vẩy chìa khoá xe,
“Hôm nay anh tự lái xe tới.”
Quan Tri Ý:
“Không cần phiền anh đâu, em ——”
“Em khách sáo với anh làm gì, nhanh nhanh nhanh, lên xe đi.”
Tiêu Nhiên kéo cô về phía xe của mình,
“Đi hướng nào vậy, về Ngự Cùng hay sao.”
Quan Tri Ý thấy anh như vậy cũng liền không khách sáo nữa:
“Không về nhà, về chung cư của em ạ.”
“Được, đợi lát nữa đưa địa chỉ cho anh xem một chút.”