Editor: melbournje
Beta-er: Chang
“Được rồi em cũng đừng xem nữa, xem xong chỉ thêm bực thôi!” Lưu Vân nói,
“Cái gì mà tiểu tam chứ, em mà là tiểu tam sao. Tuy rằng Thích tổng có thể là cũng có chút thích em, nhưng anh ta cũng không giúp em cái gì mà, kịch bản kia thì chỉ đích danh mặt em, chương trình giải trí thì là do bà đây đi giành! Như thế nào mà đến miệng bọn họ, đều thành em bán mình để nhận được??”
Quan Tri Ý tắt điện thoại:
“…… Được rồi, hiện tại nói cái này cũng vô dụng.“
Lưu Vân hít sâu một hơi: “Cũng đúng, bây giờ chị lập tức trở về công ty để làm sáng tỏ đã.“
Quan Tri Ý ừ một tiếng, “Em đi thay quần áo đã, em muốn về nhà trước.“
Lưu Vân: “Được.“
Thay xong quần áo, Lưu Vân cùng Mao Mao dẫn theo Quan Tri Ý từ công ty nhϊế͙p͙ ảnh ra, trực tiếp tới bãi đỗ xe. Nhưng không nghĩ tới, mới ra không được một lúc, bên người đột nhiên có một đống người mang theo mic và máy ảnh lao tới đây.
“Tri Ý, không biết cô đã đọc những bình luận trêи mạng hay chưa? Có muốn nói gì hay không?“
“Nghe đồn sau lưng cô là Thích Trình Diễn tổng tài của Thích thị nên cô mới có rất nhiều tài nguyên, đúng vậy không?“
“Nhân vật Chiêu Dương này là do cô cướp của người khác mới lấy được sao?“
“Trêи mạng nói cô giả vờ thanh thuần, cô thấy thế nào?“
“Hiện tại cô và Thích Trình Diễn đã đến bước nào rồi? Cô biết anh ấy có vị hôn thê không?“
……
Ba người từ trong công ty ra căn bản không hề nghĩ tới bên ngoài còn có người đang chờ bọn họ, hiện tại đột nhiên bị dồn làm trung tâm, ba người đều ngốc vài giây. Cuối cùng vẫn là Lưu Vân kinh nghiệm phong phú nhất phản ứng lại trước, lập tức bảo vệ Quan Tri Ý, “Thật ngại quá, phiền mọi người để chúng tôi đi một chút.“
Phóng viên: “Trả lời một chút đi? Mọi người đều đang đợi sự thật mà.“
Phóng viên: “Không nói cái gì sao, hay bởi vì là sự thật rồi cho nên không giải thích được cái gì đúng không?“
“Mao Mao, mở đường!” Lưu Vân quát trợ lý.
Mao Mao lập tức gật đầu, thân hình nho nhỏ đẩy lên phía trước, “Xin lỗi! Phiền tránh ra một chút!“
Lưu Vân một bên che chở Quan Tri Ý để đi đến xe, một bên nói ở bên tai cô: “Đừng nói gì, hiện tại nói cái gì cũng đều thành sai thôi.“
Quan Tri Ý đương nhiên biết đạo lý này, trầm mặc gật gật đầu.
Lưu Vân: “Mọi ngưởi bình tĩnh chút được không! Có cái gì thì lúc sau chúng tôi sẽ giải thích công khai! Nhưng không phải hiện tại!“
Nhưng mà những người này căn bản không nghe Lưu Vân nói cái gì, đem camera và mic hướng về phía cô, Quan Tri Ý bị đẩy đến lung lay, đứng nguyên một chỗ không thể di chuyển ra ngoài được.
“A……” Lưu Vân một mình căn bản đánh không lại nhiều người như vậy, một giây không để ý, Quan Tri Ý đã bị đẩy đến ngã trêи mặt đất.
Tách tách tách——
Đèn flash vang lên.
Trong nháy mắt Quan Tri Ý ngã xuống đất và phải chống lấy tay để đỡ, lòng bàn tay lướt qua mặt đất thô ráp, một trận đau đớn.
Cô sửng sốt một chút, đứng nhanh từ dưới đất lên.
Ánh đèn còn đang lóe, cô giơ tay che đôi mắt, nháy mắt kia đầu óc có chút trống rỗng, mà chỗ trống qua đi, trong đầu cô xuất hiện hình ảnh của mẹ.
Mẹ, cũng đã từng như thế này sao……
“Phiền mọi người tránh ra đi! Hiện tại không phải là thời gian quay chụp đâu! Các người là phóng viên sao? Hả?! Thật sự là phóng viên sao!” Lưu Vân lại bực tức, dùng sức đi ra ngoài. Sau đó một phen kéo Quan Tri Ý qua, cùng Mao Mao, ra sức mà đem cô đẩy lên xe.
Phanh ——
Cửa xe rốt cuộc cũng đã đóng lại!
Lưu Vân thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Mau lái xe đi.“
“Vâng!” Mao Mao vội vàng khởi động xe.
“Tri Ý, em không sao chứ?” Lưu Vân nhìn sắc mặt Quan Tri Ý có chút trắng bệch.
“Không có việc gì.“
“Tay em…… Tay bị xước hết rồi kìa, đi nhanh lên, chúng ta về nhà xử lý một chút.” Lưu Vân tấm tắc mà nhìn lòng bàn tay cô, “Không thích hợp, thật không thích hợp, những phóng viên này phản ứng quá nhanh. Hot search vừa mới đăng không lâu bọn họ đã biết em đang chụp quảng cáo, sau đó lập tức liền đổ tới, nhưng chúng ta cũng không công khai lịch trình, chắc chắn là có ai đó cố ý hại em.”
“Em cũng cảm thấy vậy! Đám phóng viên này dã man quá mức rồi.” Mao Mao nhìn từ kính chiếu hậu qua, “Chị Vân, những người này đều có chuẩn bị mà đến, vậy chị Tri Ý có thể còn an toàn sao?”
Lưu Vân giật mình: “Em nhắc mới để ý, không biết bên nhà em có ai ngồi chờ hay không.“
Mao Mao: “Vậy, vậy nếu không hôm nay đừng về nhà, ở lại khách sạn đi?“
Lưu Vân nhìn Quan Tri Ý: “Em nói đi.“
Quan Tri Ý nhìn lòng bàn tay, cảm giác đau lúc này mới lan tràn ra, đầu ngón tay cô có chút tê dại.
“Chị đưa em tới Ngự Cùng đi.” Cô đột nhiên nói.
“Ngự Cùng…… Ngự Cùng Công Quán?” Lưu Vân kinh ngạc, Ngự Cùng thì cô biết, là một khu dân cư cao cấp hàng đầu đế đô, người sống ở đó hầu như đều là quan to chức lớn.
“Em tới đó làm gì?“
Quan Tri Ý ngước mắt nhìn cô một cái: “Em muốn đi.“
Một bên khác, trong một chiếc xe đang đậu ở bãi đỗ xe của Nghệ Tinh.
Một người phụ nữ dựa vào trêи ghế, xem Weibo có người vừa tung video lên. Trong video, Quan Tri Ý đối mặt với một đám người đang dò hỏi và chỉ trích, một câu cũng không nói, cuối cùng cực kỳ chật vật mà bị đẩy lên xe.
Cô gái cong cong môi, click mở bình luận.
Bên trong, bình luận không là suy đoán không là chửi rủa thì cũng là trào phúng, đều công kϊƈɦ Quan Tri Ý. Cô xem mà thấy tâm tình thoải mái, dùng tài khoản đang xem mà ấn vài lượt thích.
“Chị Diệc Đồng.“
Đúng lúc này, cửa xe bị mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi cầm hai ly cà phê vào, “Chị Diệc Đồng, cà phê tới rồi.“
“Để đó đi.” Người ngồi ở trong xe ở đúng là nghệ sĩ của công ty Nghệ Tinh, Trịnh Diệc Đồng, cũng là người đã từng khiến Quan Tri Ý bị thay thế ở đoàn làm phim《 Triều Dã 》, kết quả bị Thích Trình Diễn đổi luôn người.
“Chị Diệc Đồng, đám người kia đã chuẩn bị qua, quay video xong đều phát lên trêи mạng rồi, hiện tại chắc trêи mạng đã có rồi đấy ạ.”
Trịnh Diệc Đồng cười:
“Thấy rồi, cũng không tệ lắm.”
Trợ lý thấy cô vừa lòng, lại nói: “Chuyện Quan Tri Ý ở chỗ nào cũng đã nghe ngóng được, bên kia cũng đã chuẩn bị người rồi, chắc chắn lần này cô ta không sống yên ổn.“
Trịnh Diệc Đồng hừ lạnh một tiếng, nhớ tới vừa rồi trong video Quan Tri Ý chật vật liền thấy vui vẻ.
Cô muốn đẩy Quan Tri Ý ngã vào đáy cốc, muốn nhìn thấy cô ta bị người đời chửi rủa! Ai bảo cô ta dám hại cô thành thảm như vậy!
“Chị Diệc Đồng, sau khi đối phó xong tiền vi phạm hợp đồng, chúng ta tới công ty nào ạ?“
“Chưa nghĩ ra, dù sao cũng chưa có nơi nào đối đãi tốt hơn ở Nghệ Tinh.“
Từ lần《 Triều Dã 》 trước Thích Trình Diễn cũng đã thu mua Nghệ Tinh, cô ta như bị đóng băng vậy, một tài nguyên nhỏ trong công ty cũng sờ không tới, ngay cả Triệu Chí Huy cũng không dám giúp cô.
Vậy cô còn chờ ở chỗ này làm gì, liền tính đối phó với tiền vi phạm hợp đồng kếch xù, cô ta chắc chắn phải rời đi.
Lại nói tiếp những thứ này tất cả đều là do Quan Tri Ý, nếu không phải do Quan Tri Ý, Thích Trình Diễn sao có thể đối phó với cô như vậy!
Hơn nữa cho tới nay, ở trong giới này dù là độ hot hay địa vị cô đều cao hơn Quan Tri Ý, hiện tại nhìn thấy Quan Tri Ý hot đến hô mưa gọi gió, cô làm sao có thể nhẫn nại!
**
Lúc trêи mạng đang xào chuyện đó đến nóng hổi, Thích Trình Diễn mới vừa kết thúc một cuộc họp, hôm nay anh bận cả ngày, vội đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.
Thật vất vả đợi anh kết thức công việc, trợ lý vội vàng theo lên:
“Thích tổng, trêи mạng có tin tức không tốt lắm, ngài muốn xem một chút không.“
Sắc mặt Thích Trình Diễn lãnh đạm mà đi về phía trước, “Chuyện gì.”
“Về Quan tiểu thư và ——.“
“Tiểu Ngũ làm sao vậy.” Thích Trình Diễn ngưng bước chân, dừng lại.
Trợ lý nói: “Là như thế này, hôm nay trêи mạng đột nhiên có một một người tung tin tức bôi đen Quan tiểu thư, nói cô ấy thông đồng với tư bản để dựa hơi, lấy được rất nhiều tài nguyên tốt, còn đá văng đi một diễn viên đã được chọn của《
Triều Dã
》, tự mình diễn vai Chiêu Dương.“
“Thông đồng tư bản để dựa hơi?” Thích Trình Diễn sửng sốt một chút, “Con bé thông đồng với tư bản nào.“
“Khụ.” Trợ lý liếc mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói,
“Cái đó, Thích tổng, tư bản đó chính là…… Ngài.“
Thích Trình Diễn: “……“
“Hơn nữa vừa rồi tôi chưa nói xong, việc này liên lụy tới ngài rất nhiều. Nhưng mà tin tức về ngài tôi đã bảo người đi dìm xuống, còn ——“
“Cho nên tiểu Ngũ thế nào.” Thích Trình Diễn xen lời cậu ta.
Trợ lý tạm dừng: “Quan tiểu thư không tốt lắm, chắc là cô ấy vừa bị phóng viên chặn lại. À đúng rồi, ngài xem video này chút đi.“
Thích Trình Diễn nhận điện thoại từ tay trợ lý, click mở video. Video không dài, nhưng rất rõ ràng, trong video, Quan Tri Ý cúi đầu, bốn phương tám hướng đều là lời chất vấn. Cô bị rất nhiều người xô đẩy, giữa video có một đoạn ngắn cô trực tiếp bị đẩy ra khỏi màn hình, lập tức liền không thấy đâu.
Sau khi màn hình quay qua, cô khó khăn từ trêи mặt đất bò dậy.
Thích Trình Diễn nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch mà đứng lên, hô hấp cũng bất giác nặng hơn. Giây tiếp theo, ánh mắt anh phát lạnh, xoay người liền đi tới hướng thang máy.
“Thích tổng ——” trợ lý vội vàng đi theo.
“Đi tra xem là người nào giở trò quỷ, ngay lập tức.“
Trợ lý nhìn mặt Thích Trình Diễn lạnh như băng, lập tức nghiêm túc: “Vâng!“
Thích Trình Diễn đã một thời gian dài không gặp Quan Tri Ý, một là bởi vì Quan Tri Ý phải ở đoàn làm phim để đóng phim, hai là, chính anh có chút nói không rõ.
Sau khi Tiêu Nhiên nói những lời đó anh liền cảm thấy có chút quái dị, anh nghĩ tới nghĩ lui sự quái dị này đúng thật là do chính mình mang đến, là anh đối xử với cô so với lúc còn nhỏ khác nhau, không thích hợp.
Anh cũng cảm thầy cần duy trì khoảng cách, nhưng ngày đó chuyện chạy bộ xảy ra xong, anh cảm thấy bị chính mình làm kinh ngạc rồi…… Có lẽ thật ra là Tiêu Nhiên nói ám chỉ mình, cho nên anh mới có thể xem trọng chuyện đó như vậy, vậy mà lại có những suy nghĩ lung tung đối với người em gái thân thiết.
Có cảm giác một tội ác không tên với cô, cho nên theo bản năng anh không chủ động liên hệ với cô.
Nhưng cách xa thôi thì không nói lên điều gì, nên anh liền không nghĩ tới cô nữa.
Chạy về Ngự Cùng Công Quán xong, từ xa, anh ở trong xe thấy trước tiểu viện nhà mình có một bóng dáng.
Một giây nhìn thấy cô, cảm xúc không tên liền bị nắm lấy hoàn toàn.
Khi còn nhỏ cô được bảo vệ rất tốt, cho nên anh chưa bao giờ biết, khi anh phát hiện ra cô bị người ta khi dễ trong lòng sẽ không thoải mái như vậy.
“Tiểu Ngũ.” Anh xuống xe, đi qua.
Đêm tối bao phủ, sườn mặt của cô gái trắng không có giọt máu nào. Mà khi cô quay đầu nhìn thấy anh, đáy mắt lại có sự vui mừng.
Cô nhìn anh, hơi nhíu mày: “Ca ca, em còn tưởng rằng anh không ở nhà cơ.”