Chuyển ngữ: Phương
“ Chu Dật ngồi sau cậu học giỏi như vậy... “
***
Trước kì nghỉ mấy hôm, chủ nhiệm lớp gọi Tống Đồng lên văn phòng
Chủ nhiệm: “Chỉ tiêu nhận học bổng đã giảm xuống.”
Hai mắt Tống Đồng rực lên mừng rỡ
Chủ nhiệm: “Không có tên cậu trong danh sách đấy, thành tích quá kém
——”
Ánh mắt đang mừng rỡ của cậu dần trầm xuống
“Nhưng xét đến hoàn cảnh khó khăn của gia đình cậu nên tôi đặc biệt xin một chỗ cho cậu”
Mắt Tống Đồng lại sáng lên, chân thành cảm ơn: “Cảm ơn thầy!”
Đây thực sự là một tin tốt, bình thường học phí một năm là một ngàn tệ, bây giờ có thể giảm bớt đi rồi.
Chủ nhiệm nhìn cậu nhóc mặc đồng phục cũ sờn, có chút không đành lòng. Nhớ không nhầm thì cả ba năm cấp ba cậu nhóc ấy chỉ có hai bộ đồng phục, cũng không thấy cậu ấy mặc quần áo mới.
Hoàn cảnh gia đình của Tống Đồng còn tệ hơn thầy tưởng. Lúc mới nhập học, cậu nhóc này luôn đứng top 5, học lực không tệ. Nhưng bây giờ lại tụt xuống đội sổ, không biết có thể thi đại học được hay không...
Chủ nhiệm lớp: “Thấy biết gia cảnh nhà cậu khó khăn, nhưng không thể vì thế mà từ bỏ được. Chúng ta học thì phải cố gắng, hết sức nỗ lực. Đúng không?”
Tống Đồng gật đầu ” Em biết rồi ”
Chỉ còn nửa năm nữa là thi đại học rồi, học lực cậu không kém, chăm chỉ thêm một chút nữa thôi là cậu có thể thi vào một trường đại học tốt. Nếu gặp khó khăn trong cuộc sống, hãy nói với thầy. Nếu có thể giúp thì chắc chắn sẽ giúp, đừng ngại.”
Chủ nhiệm nói xong, thoải mái chọc cậu một chút: “Chu Dật ngồi sau cậu học giỏi như vậy, cậu hãy tận dụng nó một chút.”
“Vâng!” Chủ nhiệm khen Chu Dật nhưng Tống Đồng vẫn rất tự hào
Chủ nhiệm: “……”
Thầy vốn dĩ muốn dùng Chu Dật để khích lệ cậu, mà... vẻ mặt kiêu ngạo này là như nào?
Thấy chủ nhiệm khen Chu Dật, Tống Đồng cũng có chút vui lây.
Tống Đồng thực sự rất biết ơn chủ nhiệm. Thầy nói đúng, nhưng Tống Đồng cảm thấy cậu không còn nhỏ, có thể tự mình nuôi sống gia đình được rồi
Tác giả có lời muốn nói: Truyện viết xong hết rồi, nhưng đăng lên được là duyên, không đăng được cũng là duyên OvO