Không Thèm Yêu Sếp

Chương 90

cũng không sao hết, còn ai muốn đọc phần tác giả viết thêm thì các bạn bấm vào số 2 tròn tròn bên dưới để sang đọc phần 89.2 nhé

Chương 90

Cô và Lục Tuân còn có một tương lai thật dài phía trước

Tiền Duy không biết cuối cùng Lục Tuân giày vò cô đến mấy giờ, cô chỉ biết thằng nhãi này có thể lực không như người bình thường, sau khi thoả mãn anh đi tắm rửa, mới rạng sáng đã đỏ mắt tìm chuyến bay, hôn Tiền Duy đang ngủ mê man rồi mới đi, Tiền Duy chỉ kịp nhớ được mùi hương khoan khoái nhẹ nhàng của nước cạo râu trên người anh trong giấc mộng.

Ngày hôm sau quả nhiên Tiền Duy ngủ quên mất, tỉnh lại còn cảm thấy cả người như nhũn cả ra, cô có cảm giác người mình cứ như một chiếc máy kéo cũ, tốn sức lắm mới sửa chữa lôi ra dùng được, nhưng vừa vào tay một gã tài xế cẩu thả thì lại mau chóng rã rời.

Tất nhiên sáng ấy cô đến muộn, may mà hôm nay cũng không có chuyện gì.

“Tiền Duy, có uống trà sữa không?”

Tiền Duy vừa ngồi xuống, Tiểu Yến bên bộ phận hành chính đã đi tới nhìn ráo rác xung quanh, trên tay cô nàng là năm sáu cốc sữa trà, mặt mày hồng hào: “Hôm nay tôi mua vé số trúng được 500 tệ, ủng hộ anh em ủng hộ xã hội, nên tôi mọi người uống trà sữa.”

Tiền Duy cười cám ơn Tiểu Yến, chọn lấy một cốc, cô uống một ngụm, vị sữa khá nồng, hiển nhiên không phải sữa nguyên chất, nhưng hồng trà lại chuẩn vị, cô không nhịn được khen: “Uống ngon thật! Mua gần tòa nhà của chúng ta à? Là quán nào thế? Làm khá phết!”

Tiểu Yến vừa phát trà sữa, vừa trả lời: “Cửa hàng ấy nằm ngay ở tầng một dưới tòa nhà chúng ta, hóa ra nhà hàng Tây ở chỗ ngã rẽ đã đóng cửa rồi, tháng trước thì cửa hàng này đã bắt đầu khai trương, đó là một quán cafe mèo, bên trong có rất nhiều loài mèo, có tới năm con Mèo Ragdoll, trưa ngày nào tôi cũng qua đó ngồi một lúc, lần trước ngay cả Lục par phòng chúng ta cũng sang đó ngồi!”

Ngay khi Tiền Duy định lên tiếng chất vấn thì đã có người thắc mắc sớm hơn cô: “Không thể nào? Lục par tới quán café mèo á? Không thể nào, chẳng phải anh ấy bị dị ứng lông mèo sao?”

Lúc này Trịnh luật sư một par thâm niên cũng đi ngang qua, năm nay cô bốn mươi lăm tuổi quen thân với mẹ của Lục Tuân, nên cũng được tính là nửa trưởng bối của anh, cô khẽ cười: “Mặc dù cậu ta dị ứng lông mèo, nhưng đã phát hiện ra từ nhỏ, lúc nào cũng mang theo thuốc dị ứng trên người, vào quán cafe mèo cũng không sao cả, chỉ hơi phiền phức là phải uống thuốc trước thôi.” Cô nhìn thoáng qua Tiền Duy đầy ẩn ý, “Người khác không biết, nhưng cậu ta có nói với cô rồi, chỉ tiếc là cô không để ý thôi.”

Tiền Duy ngẩn người, lần đầu tiên Lục Tuân bị dị ứng nghiêm trọng là vì một vị khách mang mèo đến văn phòng, đó là một bé mèo exotic rất đáng yêu, Tiền Duy rất thích, còn nhân cơ hội vuốt ve mấy cái, con mèo ấy rất dính người, cuộn tròn trong lòng Tiền Duy không chịu đi ra, cô thích không buông tay, còn cố ý ôm cho Lục Tuân nhìn.

Trịnh luật sư vừa nhắc nhở, cô rốt cục cũng nhớ ra, lần ấy khi mình bế mèo đến trước mặt Lục Tuân, thì cả người anh cứng ngắc né tránh, lần ấy, hành động của anh vô cùng mất tự nhiên, nhưng Tiền Duy chỉ quan tâm đến chú mèo trong tay, vốn chẳng nhận ra sự khác thường của anh.

Khi ấy không tiếng Lục Tuân nghĩ gì nhỉ? Rõ ràng anh đã từng nhắc nhở cô anh bị dị ứng lông mèo, nhưng bản thân lại vô tâm quên mất, anh chỉ đành trơ mắt nhìn người mình yêu bỏ mặc, chắc hẳn trong lòng anh sẽ rất khó chịu.

Nhưng dù đang trong trạng thái thất vọng thì anh vẫn nghĩ ra cách để Tiền Duy chăm sóc minh, anh cố ý không uống thuốc dị ứng, Tiền Duy thầm nghĩ, cách này đúng chỉ Lục Tuân mới nghĩ ra, đáng ghét đúng là đáng ghét mà.

Tiểu Yến bên bộ phận hành chính cũng mới tới chưa lâu nên không biết chuyện Lục Tuân bị dị ứng lông mèo nghiêm trọng, cô nàng cũng khá ngạc nhiên với tin này: “Nhưng hôm ấy rõ ràng em thấy sau khi tan làm Lục par tới quán café mèo mà, lúc anh ấy gọi đồ thì em đứng ngay sau lưng, anh ấy còn tiện tay xoa đầu một con mèo anh lông ngắn nữa, hơn nữa cũng không thấy uống thuốc, sau đó khi lên văn phòng gặp anh ấy thì thấy trên da có những nốt mụn đỏ, ban đầu em định đưa anh ấy đi bệnh viện, nhưng anh ấy nói không cần. . .”

Hay lắm, giờ thì cô biết vì sao mình phải rời đi giữa buổi xem mặt hôm đó rồi. Tên nhóc Lục Tuân này cố ý mà, vì phá đám buổi xem mặt của cô, anh đã cố ý tới quán café mèo xoa đầu mèo, cố ý không uống thuốc, lừa gạt cô là anh bị ứng để cô tới.

Mặc dù Tiền Duy cũng dở khóc dở cười, nhưng lúc này chẳng hiểu sao lại cảm thấy xót xa, cô ngốc quá, cô không nghĩ Lục Tuân 28 tuổi muốn gió có gió muốn mưa có mưa nắm quyền sinh sát trong giới pháp luật, lại nghĩ ra cái cách không chỉ nói là tối kiến thậm chí có thể nói là ngu ngốc này.

Cô không nhịn được lại muốn che mặt, Lục Tuân bình thường im lặng không nói lời nào, nhưng trong lòng rốt cục thích cô nhiều thế nào chứ ?!

“Vụ án của văn phòng luật Thụy Nghi có kết quả rồi! Cục tư pháp đã ra quyết định xử phạt hành chính! Vương Nhạc bị thu hồi bằng luật sư! Thẩm phán phiên tòa phúc thẩm cũng đã ra quyết định, vì gây rối loạn lời khai nên đã phán xử tù có thời hạn một năm!” Trương luật sư từ ngoài cửa đi vào, có vẻ rất kích động, “Tôi mới từ bên tòa án về, nghe mấy luật sư bên đó nói chuyện thế! Chắc là thật rồi!”

“Ai vậy?” Tiền Duy ngẩn người, thậm chí ngay cả Thụy Nghi và Vương Nhạc, cũng đều là những nhân vật tồn tại trong đời thực sao?

Cô vô cùng tò mò: “Có chuyện gì vậy?”

“Hai tháng trước, cô có nhớ cô nhận một vụ án viện trợ pháp luật, giúp một nông dân bị nợ lương đòi lại tiền không?”

Tiền Duy khẽ gật đầu: “Đúng vậy, chẳng phải chúng ta đã thành công lấy lại tiền cho người đó sao? Nhưng vụ đó thì liên quan gì tới văn phòng luật Thụy Nghi?”

“Ban đầu Thụy Nghi rình rập muốn công nhân bị hại thuê bọn họ, cuối cùng lại bị chúng ta cung cấp hỗ trợ pháp luật nẫng tay trên mất, huống chi đây cũng không phải là lần đầu bị thế này, người ta lại không ghi hận trong lòng sao?” Trương luật sư khá bất ngờ, “Người mấy lần cướp bánh ngon của Vương Nhạc đều là cô, nên đợt trước Vương Nhạc không nói không rằng xông vào văn phòng chúng ta muốn tìm cô gây sự đó sao?”

Tiền Duy vô cùng kinh ngạc: “Còn có chuyện đó nữa á? Nhưng sao tôi lại chẳng biết gì hết?”

“Hôm ấy đúng lúc cô có phiên toà, Lục par ở nhà đã xử lý, sợ đám người ấy sau này sẽ đến tìm cô trả thù, nên nói chắc nịch là cô đã nghỉ việc, Vương Nhạc không tìm được cô, chắc hẳn trong lòng rất khó chịu, vì thế hắn đập phá đồ đacj, đập vỡ vả bộ cốc khiến mảnh thủy tinh bay tung tóe bắn cả lên tay Lục par khiến cậu ta chảy cả máu tay.”

“Sao mọi người chẳng ai nói gì với tôi thế ?! Tôi chẳng biết chuyện gì cả!”

Trương luật sư làm động tác “Xuỵt”: “Lục par không cho chúng tôi nói chuyện này với cô, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, cũng sợ cô cảm thấy áp lực và mệt mỏi, nhưng giờ mọi chuyện kết thúc rồi, cô còn nhớ không? Lần trước sau khi cô từ tòa án trở về, lúc ấy chúng tôi đang thảo luận chuyện của Vương Nhạc và Thụy Nghi. . .”

Tiền Duy ngẫm nghĩ, mới chợt hiểu ra! Hình như đúng là có chuyện ấy, lần đó cô loáng thoáng nghe thấy các đồng nghiệp đang bàn tán về chuyện của Thụy Nghi, cuối cùng khi mình tới hỏi, mọi người lại vô cùng ăn ý chuyển đề tài sang bộ phim truyền hình cẩu huyết tối qua. . .

Có lẽ ký ức và bộ não quả thực là một thứ rất thần kỳ, quanh đi quẩn lại, trong cuộc sống hàng ngày, hóa ra nó đã sớm lưu lại những dấu vết Lục Tuân yêu cô bảo vệ cô. . .

Lúc này, thậm chí Tiền Duy muốn cảm tạ ông trời đã cho mình gặp sự cố hôn mê, có lẽ từ nơi sâu xa, đây chính là số kiếp, nhân duyên sẽ vì chính mình mà khôi phục lại những bí mật và yêu thương bị bỏ lỡ, để vụt mất chín năm thật đáng tiếc, nhưng ngay khi nắm chặt, cô và Lục Tuân còn có một tương lai thật dài phía trước, đó là cả cuộc đời rất dài rất dài sau này.

***

Sau khi biết chuyện của Vương Nhạc và văn phòng luật Thụy Nghi, cô lại càng kiên định với suy nghĩ trong lòng mình, có lẽ ở sâu trong tiềm thức, cô rất muốn trợ giúp những người không thể gánh chịu phí luật sự đắt đỏ, nên trong mơ mới có quá trình cô lập trang web tư vấn luật miễn phí.

Mặc dù cô không còn là Tiền Duy của năm 19 tuổi, nhưng 28 tuổi cô là một luật sư thực thụ, lại có kinh nghiệm làm việc và mối quan hệ rộng lớn khiến người ta tin tưởng hơn năm 19 tuổi.

Trong lòng Tiền Duy tràn ngập kích động, cô rất muốn lập ra trang web tư vấn luật online miễn phí, cô muốn lên tiếng vì những con người giãy dụa ở tầng lớp đáy xã hội, cô hi vọng mỗi con người bất luận nghèo khổ hay giàu có, dù không được trải qua quá trình giáo dục đào tạo thì vẫn được hưởng những tiện ích từ pháp luật, vẫn được hưởng chung một quyền lợi. Cô muốn quét hàng nghìn văn phòng luật lừa đảo như Thụy Nghi, muốn để những luật sư lưu manh như Vương Nhạc không còn chỗ trú thân, muốn trả lại danh tiếng cho những luật sư chân chính, muốn xã hội này vận hành trong một môi trường pháp chế lành mạnh.

Mặc dù lý tưởng rất xa vời, nhưng trong lòng Tiền Duy tràn đầy sự lạc quan mãnh liệt, con người sống phải có lý tưởng, dù người khác thấy lý tưởng của bạn quá ngây thơ, nhưng ngộ nhỡ nó trở thành sự thật được thì sao? Cô tự khích lệ bản thân mình, đóa hoa lạnh lùng như Lục Tuân cũng quỳ dưới váy mình, thế giới này có gì cô không làm được! Dám làm mới là người thành công!

Nghĩ như vậy, Tiền Duy lập tức nhập tâm vào kế hoạch xây dựng trang web tư vấn pháp luật online, bây giờ không chỉ mời các khoa luật hợp tác, mà với thân phận luật sư của mình cô cũng nhanh chóng có thể kết nối với các văn phòng luật khác!

***

“Mẹ ơi! Mấy người đoán vừa rồi tôi gặp ai? ! Ở bãi đỗ xe, tôi gặp Lý Manh Yên đấy! Chính là người nhờ khả năng diễn xuất rất tuyệt đã nổi sau một đêm đó! Không biết sao cô ấy lại ở bãi đỗ xe dưới tòa chúng ta, nhưng người thật còn xinh hơn trong ảnh nhiều, mặt nhỏ, da trắng, dáng người cũng đẹp! Mặc dù có đeo khẩu trang và đội mũ kín mít, nhưng tôi tuyệt đối không nhìn nhầm đâu!”

Ngay khi Tiền Duy đang chìm đắm trong đống tài liệu nghiên cứu thành lập trang web luật, Trần luật sư đồng nghiệp của cô chạy vào, hai mắt tỏa sáng, Trần luật sư ngày thường là một vị luật sư khá nghiêm túc, nhưng trời vừa tối, đã trở thành fan girl, thuộc rõ mấy bát quái trong giới giải trí như lòng bàn tay, Lý Manh Yên là diễn viên cô nàng mới thích gần đây, Tiền Duy đã nghe không ít lời khen ca ngợi Lý Manh Yên từ cô nàng, cái gì mà diễn viên phái thực lực, là con người đoan chính, không kiêu ngạo vì nổi tiếng.

Cuối cùng Trần luật sư còn chưa nói hết, Tiền Duy đã thấy diễn viên mới nổi Lý Manh Yên đang đứng sau lưng cô nàng.

“Xin hỏi. . .”

Trần luật sư quay đầu, quả nhiên nhận được sự bất ngờ cực lớn: “Lý. . . Lý. . . Lý Manh Yên!”

Lý Manh Yên quả thực không phải người kiêu ngạo, cô tháo khẩu trang và kính râm ra, để lộ gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn, Tiền Duy nhìn thoáng qua, quả thực rất xinh đẹp, chắc hẳn gần đây cô nàng cũng khá nổi tiếng nên Tiền Duy cảm thấy Lý Manh Yên cũng khá quen mặt.

Ban ngày ba mặt lại có một minh tinh siêu sao đến văn phòng luật của bọn họ, các đồng nghiệp bộ phận hành chính vội vàng chạy ra đưa người ta vào phòng họp. Từ nửa năm trước Lục Tuân đã bắt đầu phát triển những vị khách trong giới giải trí, thành công thu về mấy hợp đồng tư vấn pháp luật về việc đầu tư vốn cho vài bộ phim truyền hình và điện ảnh, thì bắt đầu có những nhà sản xuất và quản lý minh tinh tìm tới muốn cùng hợp tác, nhưng minh tinh tự tới xin ý kiến tư vấn pháp luật thì đây là lần đầu tiên, hơn nữa còn không hề có lịch hẹn trước.

Tiểu Yến hồi hộp nhìn Lý Manh Yên, cô lắp bắp giải thích: “Lý tiểu thư, Lục luật sư đã đi công tác, nếu như cô tới tìm anh ấy. . .”

Lý Manh Yên khẽ cười: “Không, tôi không tới tìm anh ấy.” Cô quay đầu nhìn Tiền Duy, “Tiền Duy, tôi tìm cậu.”

Tiền Duy: ? ? ?

Cùng những ánh mắt hóng chuyện của đám người xung quanh, Tiền Duy không hiểu gì nhìn Lý Manh Yên trước mặt.

“Hôm nay vừa lúc tôi có cảnh quay ở gần đây, phân cảnh diễn của tôi cũng xong rồi, trước đó tôi đã nhờ người hỏi thăm về cậu, biết cậu làm việc ở văn phòng luật này, cho nên cố ý tới thăm cậu.” Lý Manh Yên nhìn Tiền Duy, “Có vài lời tôi muốn gặp mặt trực tiếp để nói với cậu.”

Cho đến khi hai người ngồi trong phòng họp, Tiền Duy vẫn cảm thấy thật khó tin, cô chỉ vào chính mình: “Có phải cô nhầm tôi với ai rồi không? Mặc dù tôi đúng là Tiền Duy, nhưng chúng ta có quen nhau sao?”

“Có thể cậu không biết Lý Manh Yên, nhưng cái tên Lý Lâm Lâm, cậu còn nhớ không?”