Không Thèm Yêu Sếp

Chương 88

Bức thư tình thứ hai

Nhưng Tiền Duy vẫn không dừng lại, cô còn rất nhiều chuyện muốn kiểm chứng.

“Ước mơ trước kia của anh là làm thẩm phán phải không?”

Lục Tuân im lặng rồi mới gật đầu.

“Vì sao lại thay đổi ước mơ? Vì sao lại làm luật sư?”

Lục Tuân yên lặng chốc lát mới nói: “Kỳ nghỉ hè năm hai, đa số sinh viên đều về nhà, một phần nhỏ sinh viên ở lại tham gia các chương trình thực tế của nhà trường. Trong số các nữ sinh ở ký túc, có một người ở lại trường bị mất chiếc dây chuyền rất đắt, dì quản lý ký túc không tìm ra nên đã lục soát ký túc xá nhân lúc mọi người không ở đó dù không được sự đồng ý, cuối cùng lại tìm thấy chiếc dây chuyền trong ngăn kéo của em.”

Tiền Duy cắn chặt môi: “Sao em hoàn toàn không biết gì về chuyện này vậy?”

“Vì lần đó anh cũng ở lại trường nên đã tiện tay xử lý giúp em.” Lục Tuân cúi đầu cụp mắt: “Từ camera giám sát và các chứng cứ có thể chứng minh em không phải thủ phạm, nhưng chẳng biết vì lý do gì mà nữ sinh đó lại vu oan cho em. Hơn nữa không được sự đồng ý của đương sự mà lục soát ký túc xá đã là có vấn đề rồi mà em là người vô tội nên trường không nhắc đến chuyện này nữa. Hồi ấy ít người ở lại nên người biết không nhiều, đến khi em quay lại trường thì cũng không biết đến sóng gió đã xảy ra.”

“Em hi vọng có một ngày, em có thể bảo vệ người em yêu chứ không phải làm người có lập trường khách quan, duy trì trung lập của thẩm phán’.” Tiền Duy nhớ lại: “Đó là lý do anh chọn làm luật sư, phải không?”

Lục Tuân sửng sốt: “Em nghe thấy rồi à?”

“Cái gì?”

Lục Tuân hơi bối rối: “Sau khi em hôn mê anh đã nói như vậy khi đứng trước giường bệnh của em.”

Anh giải thích: “Bác sĩ điều trì cho em nói là đầu em bị va chạm có lẽ sẽ mãi hôn mê như thế, cách tốt nhất là nói chuyện nhiều hơn với em, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ bên ngoài rất có hiệu quả với người bệnh bị hôn mê. Khi đó anh không biết nói gì, chỉ muốn nói cho em biết rằng em là nguyên nhân anh lựa chọn con đường này, quỹ đạo cuộc đời và ước mơ của anh bằng lòng thay đổi vì em.” Lục Tuân quay đầu đi, tai anh phiếm hồng: “Nếu như biết em có thể nghe được thì anh sẽ không nói những lời đó đâu, ngu ngốc lắm, khi ấy anh sốt ruột quá nên mất lý trí.”

“Anh nói cả chuyện tỏ tình với em năm 19 tuổi à?” Tiền Duy nói xong thì đỏ mặt lí nhí nói thêm: “Thật ra em rất vui khi anh mất lý trí.”

Lục Tuân ngẩn người, lông mi hơi nhướn lên, sau đó anh trầm giọng trả lời: “Đâu có.” Lúc này anh đỏ mặt: “Anh chỉ nói linh tinh thôi, em đừng nhớ thì tốt hơn.”

Lần này đổi lại là Tiền Duy bất ngờ, cô nhìn Lục Tuân, quyết định nói thẳng: “Nhưng mà em nằm mơ, mơ mình quay về năm 19 tuổi. Trong quãng thời gian đó, thư tình anh gửi cho em bị Tiền Xuyên tưởng lầm đó là thư tình của người theo đuổi nó gửi cho nó, còn có rất nhiều rất nhiều chuyện khác nữa, em tưởng đó chỉ là phán đoán của em, chí ít là nó không tồn tại ở thời không này. Nhưng bây giờ em lại biết hóa ra không phải như vậy, em từng đối chiếu với Tiền Xuyên, những chuyện hay những chi tiết em không nhớ thì nó có bằng chứng chuyện đó từng xảy ra. Cho nên chuyện đó không phải mơ, tất cả đều từng xảy ra trong hiện thực.” Tiền Duy vừa nói vừa gãi tóc: “Thế rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Do tinh thần em không ổn? Hay bị ngã điên đầu rồi?” Cô nhìn thoáng qua Lục Tuân: “Có phải những gì anh với em nói với nhau cũng chỉ là sự hoang tưởng của em?”

“Tiền Duy, em biết không? Từ hôm qua khi em bắt đầu nói những lời ở sân bay với anh, anh bắt đầu nghi ngờ có phải tất cả những gì đang xảy ra là do anh thích em quá nên mới sinh hoang tưởng không?”

Tiền Duy ngẩn người, cô chưa từng thấy một Lục Tuân như vậy. Anh của tối nay vừa mạnh mẽ lại có phần yếu ớt, rất kỳ lạ khi sự mâu thuẫn đó lại xuất hiện trong cùng một người nhưng Lục Tuân vẫn tỏ ra tự nhiên. Đôi mắt anh dịu dàng nhìn Tiền Duy giống như anh đã chờ cô cả cuộc đời dài đằng đẵng.

“Nhưng bây giờ anh đã có thể xác định tất cả mọi thứ đều là thật.” Đôi mắt đen nhánh của Lục Tuân nhìn chằm chằm vào Tiền Duy, anh nói với giọng đều đều khiến Tiền Duy chẳng thể nào bình tĩnh nổi: “Nhịp tim của anh bây giờ chắc vượt trên 150 rồi, trên đường đến đây anh còn tự véo mình, đau lắm.”

“Em cũng không hoang tưởng, càng không sống lại.” Lục Tuân cúi đầu, cơ bắp trên tay anh vẫn còn căng cứng: “Tất cả những chuyện em trải qua đều liên quan đến liên quan đến phương pháp điều trị của em.”

“Là sao?”

Lục Tuân ngừng lại: “Sau khi em được đưa vào bệnh viện, tình trạng luôn không tốt, bệnh viện đưa ra hai phương pháp điều trị truyền thống nhưng đều không có hiệu quả, khi ấy bác sĩ điều trị đã nói với ba mẹ em kết quả xấu nhất là em sẽ không tỉnh lại.”

Tiền Duy kinh ngạc, tình huống khi ấy của cô nguy hiểm thế sao?

“Anh không thể chấp nhận kết quả đó.” Lục Tuân như nhớ lại đoạn chuyện cũ này, giọng nói còn vương đau khổ: “Anh dùng hết khả năng của mình để tìm những phương pháp điều trị khác, có lẽ là ông trời buông rèm, vào lúc anh sắp tuyệt vọng thì bác sĩ điều trị nói với anh có một loại thuốc mới Acf-02 vừa được Bộ y tế duyệt, vừa được tung ra thị trường trong nước, có thể sẽ hiệu quả với bệnh tình của em. Loại thuốc này có hiệu quả rất tốt trong việc kí©ɧ ŧɧí©ɧ não bộ của người đang hôn mê nhưng cũng có tác dụng phụ khác, hơn nữa vì rất hiếm lại vừa được đưa ra thị trường nên có rất nhiều người để ý, bác sĩ điều trị cũng đã nói rõ lợi và hại của việc này với anh. Nhưng em hôn mê càng lâu thì xác suất tỉnh lại càng thấp, cho nên anh đã thuyết phục ba mẹ em, tiền anh bỏ ra, dùng phương pháp điều trị kí©ɧ ŧɧí©ɧ này.”

Ánh mắt anh trong suốt sạch sẽ, anh đã cố để giữ giọng bình tĩnh nhưng đến giờ phút này Tiền Duy vẫn có thể cảm nhận được tình hình khó khăn nguy hiểm lúc ấy từ giọng điệu đều đều ấy.

Lựa chọn phương pháp điều trị cho bệnh nhân có khả năng vĩnh viễn không thể tỉnh lại vốn là một chuyện bí quá hóa liều, huống chi Lục Tuân không phải người thân của cô. E rằng khi anh ra quyết định đó thì phải mang gánh nặng và áp lực tâm lý hơn bất cứ ai.

“Phương pháp điều tị bằng loại thuốc mới mà thành công thì đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng Lục Tuân, lúc đấy anh có nghĩ nếu thất bại thì hậu quả sẽ thế nào không? Rất có khả năng ba mẹ em sẽ trách anh, cho rằng vì anh tiến hành điều trị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên mới có kết quả xấu?” Tiền Duy nói khẽ: “Những chuyện thế này, làm nhiều sai nhiều, không làm không sai, nếu anh chỉ cung cấp tiền, không đưa ra bất kỳ quyết định nào của việc điều trì sẽ an toàn cho anh hơn nhiều.”

“Lúc ấy anh không nghĩ nhiều được như vậy.” Giọng Lục Tuân khàn khàn: “Cho dù chỉ có một phần nghìn hi vọng thì anh cũng sẽ khuynh gia bại sản mà thử, cho dù phải chịu chửi bới thì anh cũng không tiếc.”

Tiền Duy cảm thấy, đối mặt với Lục Tuân thì cảm ơn hay cảm động gì đó ở cũng nhẹ như lông hồng so với những gì anh đã làm.

“Cho nên loại thuốc mới áp dụng nguyên lý trị liệu gì?” Tiền Duy có cảm giác sự thật sẽ liên quan đến loại thuốc này.

Lục Tuân mấp máy môi: “Khi còn sống, mỗi ngày con người đều nạp rất nhiều tin tức thậm chí có tin vô dụng, ví dụ như hôm nay lúc em bắt xe có nói chuyện mấy câu với bác tài xế, hoặc là hôm qua mặc cả giá với dì bán đồ ăn, sau khi tin tức đó xảy ra sẽ lưu trữ trong não em, nhưng chuyện đó được em coi như tin tức không quan trọng, não sẽ phân ra đây là ký ức ngắn hạn, hơn nữa sau này để lưu không gian cho những ký ức tiếp theo nên những ký ức ngắn hạn này sẽ bị loại bỏ. Mà nguyên lý của loại thuốc mới chính là kí©ɧ ŧɧí©ɧ chức năng và tế bào của não bộ, nhất là những tế bào phụ trách bảo lưu ký ức. Dưới sự ảnh hưởng của thuốc mà những ký ức ngắn hạn từng bị em bỏ qua có thể được khôi phục, não em sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiềm năng, tạo ra nguồn năng lượng mới, bởi vậy sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ chủ của bộ não tỉnh lại.”

Tiền Duy tiêu hóa những điều này rất lâu rồi mới phản ứng lại, cô thử hỏi: “Tức là những chi tiết và ký ức này từng xảy ra rồi, Tiền Xuyên đã nói với em nhưng em cảm thấy điều này không quan trọng lắm nên lờ nó đi, thậm chí nhanh chóng quên mất nó, hoàn toàn không nhớ những gì đã xảy ra, cho đến khi dùng loại thuốc đó, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của thuốc mà não mới nhớ ra nó?”

Lục Tuân gật đầu: “Nhưng tác dụng phụ cũng được thể hiện rất rõ, vì ngay lập tức kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá nhiều ký ức với não bộ nên trong lúc tìm lại ký ức ngắn hạn trong quá khứ thì lượng tin tức khác quá lớn cũng đổ vào đầu em, thậm chí còn làm loạn tuyến thời gian, làm sản sinh ra tác dụng phụ là gây ảo giác.”

Cho nên mặc dù chuyện Lục Tuân gửi thư tình cho cô năm 19 tuổi là thật nhưng không phải gửi vào ngày sinh nhật mẹ cô mà là một ngày cuối tuần bất kỳ nào đó, hóa ra đây là lý do vì sao sự kiện lớn thì chính xác nhưng lại sai ở những chi tiết nhỏ. Những ký ức ngắn hạn đó khôi phục lại nhưng không theo logic, cộng thêm ảo giác của tác dụng phụ mà tạo nên ảo giác sống lại tuổi 19 của cô.

Đến đây tất cả đã có câu trả lời.

Tiền Duy như đi lạc trong mê cung, cô đi qua mơ màng và phức tạp nhưng cuối cùng có người vươn tay tới dắt cô đi, giúp cô xua lớp sương mù trước mắt, dẫn cô bước ra khỏi mê cung phức tạp.

Cô nhìn thẳng vào Lục Tuân: “Vì sao anh không cho em biết?”

Vì sao không cho em biết, vì sao một mình hứng chịu hết chuyện này, vì sao lại một mình chống đỡ. Tiền Duy không biết Lục Tuân thích mình đến mức nào mới có thể chịu áp lực này một mình, rõ ràng vì cô mà anh đã bỏ ra nhiều như thế nhưng lại chẳng mong đáp lại, thậm chí còn chẳng hề cho cô biết, cứ yên lặng, kiên định đứng bảo vệ cô như vậy.

“Bác sĩ điều trị đã nói rằng rất khó để biết chính xác tác dụng phụ của loại thuốc mới, đề nghị không nên cho em biết mọi chuyện ngay sau khi em tỉnh lại, sợ là sẽ tạo kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn, sợ em không chấp nhận được chuyện ký ức rối loạn mà suy sụp.” Lục Tuân hơi nghiêng đầu, hàng mi dưới ánh đèn cong vυ't xinh đẹp: “Thẳng thắn mà nói, nếu em không chủ động hỏi anh thì chắc cả đời anh cũng sẽ không nói.”

“Vì sao?”

“Vì anh không muốnem ở bên anh là vì sự biết ơn.” Lục Tuân nhìn cô:“Tiền Duy, nếu như em chỉ biết ơn anh thì em nhất định phải đẩy anh ra, từ chối anh, vì anh không thể kháng cự và tự chủ trước em.”

Tiền Duy không nói gì, cô ôm mặt Lục Tuân chủ động hôn lên môi anh: “Em yêu anh không phải vì lòng biết ơn.” Cô nhìn chằm chằm vào mắt Lục Tuân: “Vì sao anh lại cảm thấy em ở bên anh là vì cảm ơn chứ?”

Lục Tuân bị nụ hôn bất ngờ làm cho hơi hoảng và lúng túng, che đi vẻ mặt hơi hồng hồng, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh tự nhiên: “Bởi vì lần thứ hai anh thổ lộ em lại từ chối anh. Cho nên anh không biết bây giờ em yêu anh là vì sao.”

Tiền Duy kinh ngạc: “Anh thổ lộ lần hai á? Anh thổ lộ với em lúc nào?”

Lục Tuân ngẩn người: “Em không thấy à?” Anh chớp mắt, nhanh chóng hiểu ra, trong giọng nói của anh có cả sự chất vấn: “Tiền Duy, có phải em vẫn chưa đọc vụ án viện trợ pháp luật không??”

“Chẳng lẽ… chẳng lẽ anh kẹp thư tỏ tình trong hồ sơ vụ án đó?”

Lục Tuân mím môi, anh không nói gì nhưng nét mặt như muốn nổi bão đã nói rõ tất cả.

Hóa ra là thật!

Giọng Tiền Duy run run, cho tới lúc này, cô có cảm giác không thực tế: “Hóa ra anh vẫn luôn thích em, từ 19 tuổi đến 28 tuổi? Vẫn luôn luôn thích em? Chín năm? Anh chỉ thích mình em thôi sao?.”.

Lục Tuân quay đầu, anh nhìn bầu trời tối ngoài cửa sổ.

“Ừ.”

Lúc này Tiền Duy chỉ muốn đánh vào đầu mình, rốt cuộc cô đã bỏ lỡ những gì? Cô vừa muốn cười to lại muốn khóc òa. Cô không biết, hoàn toàn không biết năm 19 tuổi Lục Tuân đã viết thư tình gửi cô, ma xui quỷ khiến thế nào cô không hề nhận được. Cô càng không biết, anh của 28 tuổi lại viết thư tình cho cô một lần nữa!

Cô không thể tưởng tượng được người kiêu ngạo như Lục Tuân, năm 19 tuổi thổ lộ lần đầu tiên nhưng lại bị ngó lơ sẽ là cú sốc lớn với anh thế nào, nhưng mà dù như vậy thì anh vẫn yên lặng chờ đợi chín năm, cho đến năm 28 tuổi anh lại tỏ tình lần nữa.

“Tiền Duy, xem vụ án viện trợ pháp luật này ngay lập tức.”

“Tiền Duy, đã xem vụ án viện trợ pháp luật chưa?”

“Vụ án viện trợ pháp luật đã xem chưa?’

Tiền Duy hối hận, cô tự trách bản thân, đáng ra cô nên nhận ra thái độ nhiệt tình kỳ lạ với vụ án viện trợ pháp luật này của Lục Tuân chứ. Anh đã nhắc nhở cô rất nhiều lần, bao gồm cả tin nhắn cuối cùng khiến cô ngã vào trong hố thi công. Vào lúc này, mọi chuyện đêu có lời giải thích rõ ràng, Lục Tuân giục cô không phải bắt cô làm việc mà để cô trả lời anh.

Lục Tuân biết Tiền Duy lại lỡ lời tỏ tình lần hai của mình thì anh đen mặt: “Tiền Duy, mặc dù bây giờ nói ra thì không hợp nhưng dù sao anh cũng là ông chủ của em, cho dù biết anh thích em thì em cũng không thể ỷ vào việc anh chiều em mà lờ lớ lơ chỉ thị của ông chủ chứ? Anh nhắc em bao lần phải xem vụ án viện trợ pháp luật đó rồi? Cuối cùng em còn lừa anh là em xem rồi?”

Tiền Duy lầu bầu giải thích: “Sao lại cậy chiều mà kiêu chứ, em đâu có biết anh thích em!” Cô bỗng nghĩ đến điều gi: “Hơn nữa, anh thích em á! Mấy vụ án béo bở của anh mà anh chẳng đưa em đi theo bao giờ! Đây mà là thích em sao?”

“Em có nhớ vụ án thu mua công ty cơ giới Thần Dương không?”

Tiền Duy ngẩn người, sau đó cô gật đầu: “Nhớ, em nhớ chứ, đó là vụ án duy nhất mà anh dẫn em theo!”

“Ý kiến tư vấn pháp luật thu mua cuối cùng anh đưa ra là sai, suýt nữa đã ảnh hưởng đến quyết sách thu mua mấy nghìn tệ của khách hàng, may mà phát hiện ra kịp thời.” Lục Tuân mím môi: “Sai lầm là cực kỳ tối kỵ với một luật sư. Nếu không phát hiện kịp thời thì không chỉ đạp đổ bát cơm của khách hàng mà cũng đạp đổ sự nghiệp của chúng ta. Tiền Duy, anh không thể nào làm cùng một vụ án hoặc một hạng mục với em, bởi vì chỉ cần em đứng cạnh thì anh không thể nào tập trung được, anh không thể nào nghĩ đến vụ án, anh không kiềm chế được bản thân. Chỉ cần có em ở bên thì anh sẽ trở nên không chuyên nghiệp, với anh thì điều đó thật sự rất tệ.”