Chiến Tuyệt Vô Song

Chương 16: Giải Quyết Nhanh Gọn Lẹ

Sức mạnh cơ bắp của hắn thì không cần phải bàn, có sức đánh một trận với Trúc cơ cao thủ, chiến đấu với trúc cơ kỳ mà không có một công pháp nào phòng thân cũng rất nguy hiểm, bởi vì một tháng trước hắn có đi ngang qua một gian hàng bán công pháp, nhưng công pháp ở đó quá tạp nham nhưng giá cả lại cao ngút trời, làm cho hắn buồn vô bờ bến.

Nên bây giờ mục tiêu của gia nhập vào tông môn cũng cứng rắn hơn rất nhiều, còn bốn người Trác Đa không biết bọn hắn có thể vào nổi hay không, đây cũng là điều hắn lo lắng nhất lúc này, dù sao bọn hắn cũng vào sinh ra tử với mình không ít lần.

Mạc Hiểu Nam ngửa đầu lên trời thở dài sau đó chậm rãi bước đi, trong lòng lại suy nghĩ: “Số mệnh đã định thì cũng khó tránh, đi được bao nhiêu thì tùy vào duyên số của các ngươi vậy.”

Những ngày tiếp theo bọn hắn vừa đi đường vừa nhận nhiệm vụ, nhưng năm người bọn hắn đột nhiên ớn lạnh khi nhận nhầm một cái nhiệm vụ đuổi bắt Huyết Quỷ Thi ở U Minh Sơn, con cương thi này mặc dù không mạnh lắm chỉ có trúc cơ hậu kỳ, nhưng kỹ năng nó sở hữu lại khiến cho bọn hắn có chút lạnh người đó chính là Quỷ Ngục, vì vậy không biết bao nhiêu tu sĩ luyện khí thậm chí là trúc cơ mất mạng trong tay nó.

Phía sau hắn Vương Trung bước đến nói: “Thiếu chủ chúng ta vẫn phải làm cái nhiệm vụ này sao, cái nhiệm vụ này có thể nguy hiểm đến tính mạng nên thiếu chủ hãy suy xét thật kỹ.”

Mạc Hiểu Nam đưa tay phải cầm tờ nhiệm vụ, tay trái đưa lên ngực dõng dạc nói: “Các ngươi còn sợ ta không làm được mấy cái nhiệm vụ vớ vẩn này hay sao!! Ta thế nào cũng là kẻ từng trải từng va chạm xã hội.”

“Mấy cái nhiệm vụ như thế này thì có là gì, nếu đánh không lại thì chạy cần gì phải xoắn.”

Hắn ngay lập tức nhét tờ nhiệm vụ vào trong áo, bước ra khỏi Dong Binh Hội, trên mặt còn mang theo kiên định, nhưng trong lòng hắn bây giờ có chút lâng lâng, phía sau hắn bốn người Trác Đa, Vương Dã chỉ biết lắc đầu cười khổ, bởi vì bọn hắn biết Thiếu Chủ đây là đang bảo vệ da mặt đây mà.

Nhưng cũng hết cách chủ nói sao thì bọn hắn cũng chỉ biết vâng lời, bọn hắn đi được đến như thế này cũng là nhờ bón hình nhỏ nhắn đang đi phía trước, trên mặt còn mang theo tiếu ý không thể phai nhạt.

Thế là bọn hắn lên đường đến U Minh Sơn ngay, khi đến dưới chân núi thì tóc gáy da gà da vịt đều nhởm lên hết, bởi vì trước mặt bọn hắn là một ngọn núi màu tím nhánh cây hay lá một cây bất kỳ đều là màu tím kể cả đất cũng vậy, một ngọn núi đầy âm u tử khí nhìn vào thôi cũng làm cho người ta có cảm giác không lành, nhưng chưa hết là dưới mặt đất xương trắng bạt ngàn, có thể thấy nơi này vừa xảy ra thứ gì đó rất là khốc liệt, dẫn đến cây cỏ bị nhiễm phải một thứ gì đó.

Nhưng bọn hắn đang suy nghĩ thì từ sâu bên trong một ánh kim hiện ra, một thanh kiếm gãy từ bên trong phóng ra bay ngang mặt Vương Trung, sau đó cắm trên mặt đất.

“Bùm!!”

Cát bụi bay mịt mù, còn mặt đất nơi thanh kiếm cắm xuống bán kính một trượng ngay lập tức nứt nẻ cỏ héo úa, làm cho cả đoàn ngay lập tức ớn lạnh lần nữa chân lạnh như băng không nhấc lên nổi, nước miếng thì khỏi phải nhắc bọn hắn từ nãy đến bây giờ đã nuốt hơn mười ngụm.

“Thiếu chủ chúng ta có vào trong đó nữa hay không? thuộc hạ thấy thì nơi này ở lâu cũng có thể nguy hiểm đến mạng sống chứ đừng nói là vào đó, trong đó là sân nhà của con Huyết Quỷ kia, còn rừng cây tim tím kia thì đảm bảo bị độc tố biến đổi, đυ.ng vào một chút cũng có thể chầu trời.” Lời nói này của Trác Đa dường như đâm thẳng vào não hắn.

Mạc Hiểu Nam quay đầu lại nói với bọn hắn: “Được ta nghe các ngươi lần này vậy, nghe các ngươi bỏ qua cho con Huyêt Quỷ này để nó sống lâu thêm một chút.”

Hắn vừa dứt lời thì mặt đất đột nhiên nứt ra, từng cái rễ cây màu tím trồi lên định túm lấy chân của bọn hắn, nhưng Mạc Hiểu Nam và bốn người Trác Đa cũng đã đề phòng trước nên không bị dính phải, dậm chân một cái thật mạnh xuống đẩy cơ thể ra sau, trên mặt năm người bọn hắn ngay lập tức lộ ra vẻ ngưng trọng.

Bởi vì bọn hắn lúc nãy đứng xa ngọn núi đến ba trăm mét nhưng vẫn bị tấn công bất ngờ, khiến cả đám không khỏi nâng cao cảnh giác thêm mười lần, mười con mắt bắt đầu quan sát và cảm nhận xung quanh, từ từ lui về phía sau, nhưng ngay tại lúc này mặt đất một lần nữa nứt ra, một bàn tay màu đen chọt lên, Mạc Hiểu Nam ngay trong giờ khắc đó khuôn mặt đột nhiên mỉm cười, chân vận sức dậm mạnh một cái.

“Ầm!!!”

Mặt đất mứt toát ra đất đá văng lên, đám người Trác Đa ngay lập tức lấy một mỗi người một lá bùa nhảy về phía sau một lần nữa, ngay sau đó kích hoạt lá bùa lên một màn chắn màu vàng hiện ra liên kết bốn là bùa của bọn hắn lại, màn chắn xuyên qua mặt đất sau đó ngưng kết lại thành một khối lập phương, Mạc Hiểu Nam đứng ngoài trào phúng: “Đúng là ngu ngốc, chỉ có đám cương thi không não như các ngươi mới làm ra hành động ngu xuẩn ngu xuẩn như vậy, đến cả ta còn nghi ngờ về IQ của ngươi làm sao có thể gϊếŧ được trúc cơ cao thủ nữa đây.”

Nhưng hắn đang nói thì bên trong khối lập phương đất đá từ từ hóa thành màu đen sau đó nứt ra lộ ra khuôn mặt màu đen hai mắt màu đỏ, miệng răng chỗ có chỗ không, tay chân đạp mạnh vào màn chắn miệng gào thét inh ỏi, màn chắn cũng bị nó đánh xuất hiện một vết nứt, còn đám Trác ĐA cũng bị phản phệ một chút, máu từ trên miệng chảy xuống nhưng vẫn cắn răng duy trì màn chắn không để con Quỷ Thi này thoát ra.

Nếu như nó mà thoát ra thì bọn hắn có khi phải táng thân ở đây chứ chả đùa.

Hai mắt của con Quỷ Thi đột nhiên sáng lên, tử khí bên trong khu rừng đột nhiên tràn ra, cây cỏ tiếp xúc với nó ngay lập tức khô héo, không gian xung quanh sương mù lại hiện lên, nhưng Mạc Hiểu Nam nào có cho nó cơ hội phản công, hắn ngay lập tức lấy ra một tấm Phá Tà Phù cuối cùng kích hoạt nó lên, sương mù kèo âm u tử khí ngay lập tức bị quét sạch.

Mạc Hiểu Nam còn lấy trong túi ra một cái bình ngọc, bên trên bình ngọc còn dán lít nha lít nhít bùa chú, sau đó để nó xuống đất.

Lúc này hắn lại đến gần khổi lập phương đang giam cầm con Huyết Quỷ Thi, lấy ra thêm mấy lá bùa màu vàng không biết là loại bùa chú gì bắt đầu dán lên từng mặt của khối lập phương, ngay lập tức màn chắn dày thêm một tầng, sau đó đông đặt lại hóa thành một cái hộp hoàn chỉnh.

“Các ngươi tránh xa ra một chút, để ta phong ấn con yêu nghiệt ăn thịt người vào trong này rồi chúng ta đi lĩnh thưởng, tuy không gϊếŧ được nó nhưng vẫn có thể giao nó cho bên kia xử lý.”

Mạc Hiểu Nam một lần nữa đi lại chỗ chiếc bình sau đó cầm nó lên, nguyên khí trong cơ thể bùng lên hóa thành một lớp màn bao phủ thân thể hắn, sau đó màn sáng màu vàng ngay lập tức truyền vào trong chiếc bình, phù chú trên chiếc bình sáng lên sau đó phóng ra dán lên trên hình lập phương phong ấn con quỷ thi, hình lập phương phong ấn nó đột nhiên co lại, bên trong vang vọng ra tiếng kêu la của con quỷ thi, nhưng không đến năm giây hình lập phương to hơn mười mét, lại hóa thành một hình vuông màu vàng chỉ to hơn viên đan dược một chút.

Sau đó Mạc Hiểu Nam từ từ bước đến trước chiếc hộp đang phong ấn con Quỷ thi cầm nó bỏ vào bình ngọc sau đó đóng nắp lại, nhưng để cho an toàn hắn còn dán lên một lá bùa, sau những hành động ngầu lòi đó hắn đột nhiên ngã rật xuống đất hôn mê, bốn người Trác Đa một mặt mộng bức.