Thợ Săn Và Siêu Trộm

Chương 20

“Tôi không yêu Thái Sơn.” Nemo lớn tiếng đáp lời, nhận lại chỉ là cái nhếch miệng của Chris.

Anh nói: “Trước đây cứ mỗi lần tôi nhắc đến cái tên này em chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi. Em năm lần bảy lượt từ chối tôi nếu không phải vì hắn thì vì cái gì? Đừng lấy lí do “người như chúng ta” nữa, em có biết chúng ta là người như thế nào không?”

Nemo im lặng không đáp, cô chỉ chăm chăm nhìn anh. Chris tiếp tục nói: “Tôi và em bất quá cũng chỉ là ăn trộm, ai quy định ăn trộm thì không được ở bên nhau, không được kết hôn sinh con?”

“Tuổi của anh và tôi cũng không còn nhỏ nữa, chúng ta…”

“Có hàng tá người năm, sáu mươi tuổi vẫn kết hôn bình thường. Em đừng lấy lí do về tuổi tác, chỉ là do em không muốn mà thôi.” Chris ngắt lời cô, vì tức giận mà giọng nói anh có chút lớn hơn bình thường. Chính bản thân anh cũng nhận ra điều đó, người đàn ông cố gắng hít thở đều để lấy lại bình tĩnh, qua một lúc anh mới nói tiếp: “Tôi cũng không ép em nữa. Những chuyện trước đây cứ như là gió thoảng mây bay, là tôi tự mình đơn phương đi. Đêm nay em nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ đi thăm dò tình hình ở gần đây.”

Chris nói xong thì đứng dậy rời đi, anh cầm lấy áo vest vắt trên sô pha rồi bước ra khỏi phòng nghỉ. Còn Nemo, cô lúc này mới cầm lấy ly rượu lên rồi uống cạn. Mùi vị đắng chát của rượu chậm rãi chảy xuống bụng, tuy là vừa mới dùng xong bữa tối nhưng Nemo vẫn cảm nhận một cơn khó chịu từ bụng trào lên. Cô vội che miệng rồi lao vào toilet nôn ra hết.

Nemo ngồi xổm xuống nền toilet, cô nôn đến mức chảy cả nước mắt. Nemo cẩn thận dùng tay áo lau đi những vệt nước mắt kia, cô co người ngồi trong góc toilet, đến mức thϊếp đi lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, người đàn ông nóng lòng đứng trước cửa phòng gọi điện cho Nemo nhưng không ai nhận máy, gõ cửa thế nào cũng không có người trả lời. Chris nóng lòng gọi cho nhân viên ở khách sạn. Vì không thể nói được tiếng Đài nên anh phải dùng tiếng Anh để giao tiếp với họ.

Sau khi mở cửa phòng nghỉ, phát hiện trên giường không có bóng dáng Nemo, Chris gần như phát điên yêu cầu kiểm tra camera. Vừa đúng lúc nhân viên phát hiện ra điện thoại của Nemo còn đặt trên bàn trà trong phòng khách, người đàn ông lập tức chạy vào toilet kiểm tra.

Nhìn thấy thân thể mảnh mai đang co ro trong góc toilet, người đàn ông có chút đau lòng. Anh tiến đến bế cô lên thì phát hiện Nemo đang bị sốt, nhìn lại mới thấy khuôn mặt cô lúc này vô cùng nhợt nhạt, môi cũng bị nứt nẻ.

Nhanh chóng bế cô đặt lên giường, sau đó liền yêu cầu nhân viên ở khách sạn gọi cho bác sĩ. Nhân viên vừa mới rời khỏi, Chris liền nhận được điện thoại của Kim.

“Khi nào mới xuất phát đây? Anh trễ hơn so với dự kiên ba mươi phút rồi đấy.”

Người đàn ông một tay dùng khăn lau mặt cho Nemo, một tay nghe điện thoại. Anh chăm chú nhìn người con gái đang ngủ say trước mặt, đáp lời: “Có thể hôm nay không đi được, Nemo bị ốm rồi.”

Kim nghe vậy thì nhíu mày, anh đè nén cơn tức giận xuống, nói: “Anh có thể để cô ấy ở lại khách sạn mà, nếu cứ như vậy thì khi nào mới triển khai kế hoạch được đây?”

“Vậy các cậu tự đi thăm dò trước, sau đó về báo cáo lại với tôi.”

Không chờ Kim đáp ứng, người đàn ông nói xong liền ngắt điện thoại. Sau đó Kim lập tức gọi lại nhưng Chris không nhận máy.

Không lâu sau đó bác sĩ được gọi cũng đã đến. Chris và ông ta trao đổi với nhau bằng tiếng Anh, chỉ thấy anh liên tục gật đầu rồi cầm theo đơn thuốc được kê ra khỏi khách sạn mua thuốc cho Nemo.

Về đến nơi đã thấy cô đứng ngoài ban công, thời tiết ở Đài Loan hôm nay vô cùng lạnh, tuyết rơi một màu trắng xóa bên ngoài. Nemo mặc một chiếc áo khoác lông chồn khá dày, cô ôm lấy hai tay rồi đứng bên ngoài ban công giữa trời tuyết rơi. Chris thấy vậy lập tức nhíu mày, anh bước nhanh ra ngoài ban công rồi kéo cô vào, sau đó hung hăng đóng cửa sổ sát đất lại.

Người đàn ông tức giận chống hông nhìn cô: “Em đang làm gì vậy? Có biết em đang bị cảm không? Muốn chết hay sao mà còn ra ngoài đó đứng? Nếu tôi không trở về có phải em muốn đứng đến lạnh chết không? Em…”

“Chris.” Nemo ngắt lời anh, ánh mắt cô vô cùng nghiêm túc nhìn người đàn ông này: “Những chuyện hôm qua anh nói tôi đã suy nghĩ rất nhiều.” Nemo vừa nói vừa bước đến gần anh, giọng nói cô vô cùng nhẹ nhàng. Giây phút này thật sự Nemo đã nắm gọn trái tim của Chris rồi.

“Em đã suy nghĩ như thế nào?” Chris hỏi.

“Nếu như anh không để ý trước đây tôi đã từng rất nhiều lần từ chối anh, vậy thì chúng ta… Ưm!”

Lời còn chưa nói hết thì đã bị người đàn ông dùng môi chặn lại. Nemo chỉ đành đem những chữ còn lại nuốt xuống bụng. Tay người đàn ông để sau gáy cô dùng sức hôn, Nemo cũng vòng tay ôm lấy hông anh.

Dây dưa một hồi, Chris chậm rãi rời môi cô, anh dùng tay mơn trớn cánh môi ửng đỏ kia, chạm trán mình vào trán cô. Anh nói: “Cho dù trước đây em có từ chối anh bao nhiêu lần, chỉ cần một cái gật đầu của em thì có là gì chứ? Nemo, chúng ta hẹn hò đi.”

Nghe những lời này đúng là có hơi sến, nhưng mà Nemo lại bật cười: “Đột nhiên thay đổi cách xưng hô có chút không quen.”

Người đàn ông xoa đầu cô, sau đó đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô: “Gọi một lúc là sẽ quen thôi. Bỏ qua chuyện này đi, đến đây ăn cháo rồi uống thuốc.”

Anh cầm tay cô kéo đến sô pha, Nemo miễn cưỡng bước đi, cô nói: “Chỉ là bị cảm nhẹ thôi, không cần uống thuốc đâu.”

Chris vờ như không nghe thấy, anh lấy hộp cháo còn nóng vừa mua lúc nãy ra, lấy muỗng múc một miếng thổi nguội rồi đưa đến bên miệng cô. Nemo nghiên đầu tránh né: “Em tự ăn được.”

“Đặc ân này không phải ai cũng được hưởng đâu.” Anh cầm muỗng đưa đến bên miệng cô, mày hơi nhếch lên một tí. Nemo thấy vậy chỉ đành há miệng mặc anh thích làm gì thì làm.

Nhìn dáng vẻ người đàn ông lo lắng cho mình, Nemo trong lòng thầm hi vọng đây sẽ là quyết định đúng đắn.

Sau khi ăn uống xong, Chris bắt cô lên giường ngủ một giấc đàng hoàng, nhưng Nemo nào có chịu nghe lời như vậy. Cô ngược lại còn có chút phiền phức: “Bây giờ em khỏe rồi, chỉ là cảm lạnh một chút. Trước đây em còn từng bị ốm nặng hơn, không phải bây giờ vẫn tốt sao?”

“Trước đây là trước đây. Trước đây không có anh bên cạnh em, nếu không chỉ sợ em muốn ốm mà cũng chẳng được.”

Nemo nhíu mày, cô xoay người lại đối diện anh: “Cẩn thận với những lời nói ngọt ngào như vậy đi, đàn ông thốt ra những lời đường mật một cách lưu loát không phải đàn ông tốt.”

“Nhưng anh là ngoại lệ.” Nói xong, anh xoay người cô lại, hai tay đặt lên vai cô rồi đẩy cô bước về phía giường ngủ. Nemo tuy vẫn bước đi nhưng tay cô đặt lên tay anh, đến bên giường cô mới xoay người lại.

Cô nói: “Em từng đọc qua một cuốn sách(*), không nhớ tên gì nhưng có một câu rất hay: “Đồ tốt thì không dùng chung, mà đàn ông tốt thì không dành cho cả thiên hạ.”. Cho nên, sự tử tế này của anh…”

Những lời còn chưa kịp nói ra lại lần nữa bị chặn lại bởi nụ hôn của người đàn ông. Lần này anh chỉ cúi người chạm nhẹ vào môi cô, trong lúc Nemo còn đang trừng mắt nhìn anh, Chris bật cười: “Sự tử tế này của anh chỉ dành cho em.”

(*) Đây là câu nói trong sách Cốt cách phụ nữ của Huyền Trang Bất Hối cho bạn nào cần nhé.