Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1503: Không mời cậu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Từ Thánh Mân đột nhiên thay đổi.

Tất nhiên anh ta biết gia thế của Lam Thất Thất rất tốt lại còn xinh đẹp, nếu như muốn yêu đương, nhất định sẽ có hàng dài con trai muốn theo đuổi. Sao anh ta có thể không biết chứ?

Lúc trước Từ Thánh Mân hoàn toàn không để ý đến những điều này, nhưng bây giờ lại điên cuồng so sánh mình và những người đàn ông bên cạnh cô ấy.

Từ Thánh Mân cào đầu: “Được rồi, đừng nói nữa, không có câu nào tôi thích nghe cả”

Sakahara Kurosawa đắc ý cười, tăng tốc.

Anh ta biết mặc dù lúc này Từ Thánh Mân lo lắng, nhưng trong lòng vẫn muốn nhanh chóng được nhìn thấy Lam Thất Thất, anh ta chỉ có thể âm thầm giúp Từ Thánh Mân tăng tốc lái xe lên thôi: “Đi thôi, Lam Thất Thất ở bên trong đợi anh đấy”

Từ Thánh Mân hít sâu một hơi: “Tôi chuẩn bị xong rồi”

“Tí nữa đừng có hèn nhát”

“ừ”

“Khi muốn tỏ tình thì nhớ phải tìm tôi giúp”

“ừ”

Từ Thánh Mân dừng lại: “Hả? Sao anh lại biết?”

Sakahara Kurosawa chớp chớp mắt: “Tùy ý đoán thôi”

Tuy nhiên sự thật chính là như vậy, khi Từ Thánh Mân đứng trước cổng nhà chính nhà họ Lam, lần đầu tiên cảm thấy trong lòng như trống đập loạn xạ, nhịp điệu vẫn còn hỗn loạn. Một lát thịch thịch thịch, một lát lại thịch thịch thịch, khiến tinh thần anh ta không yên lại có chút hoảng sợ, chỉnh lại quần áo mấy lần: “Không có sai sót gì đúng không?”

Sakahara Kurosawa không kiên nhãn, đẩy anh ta vào trong: “Được rồi, hôm nay người đẹp trai nhất chính là cậu, mau đi vào đi.”

Nếu như lặp lại một lần nữa, anh ta sẽ nói với Lam Thất Thất, thích anh thì thích anh thôi, trùng hợp anh cũng thích em.

Nghiến răng đi vào bên trong, Sakahara Kurosawa ở phía sau đang cổ vũ anh ta, vừa đi vào một bước, bên cạnh đã có người hét lên: “Dừng lại.”

Giọng nói nghiêm khách, vừa nghe là biết của ba Lam Thất Thất – Lam Minh.

Người đàn ông này ai nhìn thấy cũng phải trở lên cung kính.

Lúc này Lam Minh đang nghiêm mặt phòng bị Từ Thánh Mân, trong mắt thậm chí vẫn còn chút cảnh giác. Đó là ánh mắt coi Từ Thánh Mân là người xấu mà cảnh giác, loại cảnh giác này khiến Từ Thánh Mân cảm thấy có chút lạnh lùng và mỉa mai.

Cũng có lúc, anh ta trở thành một tồn tại không tốt trong mắt người nhà họ Lam.

“Cậu đến đây làm gì?”

Giọng điệu của Lam Minh không vui: “Tôi nhớ là không có.

mời nhà họ Từ”

Lúc này Sakahara Kurosawa kịp thời xen miệng vào: “Chú à, là cháu mang anh Từ đến, bao nhiêu năm giao tình như vậy, cũng không thể vì nhà anh Từ xảy ra chuyện mà trực tiếp lật mặt không nhận người được. Bọn cháu hồi bé vẫn luôn chơi với nhau mà.”

Lời này có ý gì tất nhiên Lam Minh hiểu, cũng không thể không cho Sakahara Kurosawa thể diện, chỉ đành nói: “Tất nhiên tôi biết các cậu chơi rất vui, chỉ là hôm nay ở đây lời tôi nói phải tính, không phải sao?”

Dù sao cũng là sinh nhật của Lam Minh.

Từ Thánh Mân biết hôm nay Lam Minh muốn làm khó anh ta, nên chỉ đành làm thái độ mềm mỏng: “Chú à, hôm nay cháu đến đây cũng chỉ để chúc mừng chú thôi”